CHƯƠNG 41
Phác Xán Liệt rửa chén xong đi ra, vừa lúc Biên Bá Hiền cúp điện thoại.
"Xán Liệt, thay quần áo đi, chúng ta ra ngoài." Biên Bá Hiền quay đầu lại, cười nói với hắn.
Phác Xán Liệt nghi ngờ nhìn về Biên Bá Hiền, rõ ràng vừa nãy hắn nghe cậu nói chuyện điện thoại về cuộc làm ăn, hình như là còn muốn mở thêm cái gì đó.
Biên Bá Hiền có thể nhìn ra nghi vấn trong mắt Phác Xán Liệt, miễn cưỡng cầm di động lên, ngón tay ấn đè một phím, màn hình rạch một cái, tắt nguồn.
"Lúc sinh nhật của tôi, anh đã dành toàn bộ thời gian để ăn mừng. Hôm nay là sinh nhật của anh, tôi cùng anh cách ly với thế giới để mừng sinh nhật vậy."
Biên Bá Hiền tùy ý ném điện thoại xuống ghế sa lon, đi tới trước mặt Phác Xán Liệt, tay kéo cổ áo hắn xuống, ngay khóe miệng nhẹ hôn một cái, "Thế giới ngày hôm nay của tôi chính là anh."
Phác Xán Liệt giơ tay quấn quanh hông Biên Bá Hiền, ôm thật chặt vào lòng, hơi nghiêng đầu, ôn nhu làm sâu nụ hôn hơn.
Thân ái, mỗi một ngày, cả thế giới của tôi, đều là cậu.
Tất nhiên là Biên Bá Hiền đã có kế hoạch hết rồi, Phác Xán Liệt cũng không tranh với cậu, mang theo chìa khóa đi tới con xe thể thao yêu thích của Biên Bá Hiền.
Nói đến xe yêu thích, hai người bọn họ thật ra rất rõ rệt. Phác Xán Liệt thích kiểu như Land Rover phân khối lớn đầy hống hách, càng khí thế bức người hắn càng thích. Ngược lại, Biên Bá Hiền thích kiểu xe thể thao, như chiếc Aston Martin Porsche Maserati, những thứ sáng lóa mắt đều làm Nhị thế tổ yêu thích. Mà thích nhất chính là chiến thần GTR, thứ hai là chiếc Bugatti của Tống Du Phi, đến nay vẫn là chiếc Biên Bá Hiền thích nhất.
Phác Xán Liệt không có hỏi qua, nhưng hắn nghĩ những người nằm trong câu lạc bộ đua xe ở Tứ Cửu Thành nhất định có địa vị không nhỏ, nói không chừng mỗi chiếc xe trên danh nghĩa đều tên của một câu lạc bộ, việc này Biên Bá Hiền không phải làm không được.
Hắn nghiêng đầu nhìn về ghế lái Biên Bá Hiền bởi vì nắng mà hơi nheo mắt, gò má càng thêm góc cạnh.
Khóe miệng người này luôn ngậm ý cười, mỗi khi cười đôi mắt đều theo tình tự mà biến hóa, khiến cho người khác cảm giác hoàn toàn khác nhau.
Cậu làm việc lưu loát quyết đoán, đối với người ngoài thì ôn hòa vừa đủ, lúc hạ thủ thì dùng ánh mắt như sói nhìn người khác, mọi người tiếp xúc với cậu đều là ca ngợi không hết, trong giới khó lăn lộn đối với cậu đều dễ dàng, như cá gặp nước. Cậu có thể để cho Lộc Hàm dễ dàng tiếp nhận, cũng có thể khiến Tống Du Phi xưng huynh gọi đệ. Dùng ổn trọng thức thời để hình dung cậu không sai, nhưng hết lần này đến lần khác dùng những thứ sang quyền chính là thứ yêu thích của Nhị thế tổ.
Biên Bá Hiền, cả người giống như là một thứ say đắm, khiến kẻ khác say mê không thể thoát khỏi.
"Nhị ca, ban ngày gió lạnh phát run, mà lửa nóng trong mắt anh muốn thiêu đốt tôi luôn rồi." Biên Bá Hiền giương khóe miệng, tay đu đưa theo gió mát, mang theo thờ ơ liếc hắn.
Phác Xán Liệt bị cái cười khểnh kèm theo liếc mắt làm ngực tê dại, hắn thu lại đường nhìn, vẫn như trước không chút nào che giấu nói với Biên Bá Hiền, "Vô phương, Nhị ca bị cậu hạ thủ rồi."
Khóe miệng của Biên Bá Hiền càng cong cao hơn, tắp xe vào, cười híp mắt quay qua nhìn Phác Xán Liệt, "Nhị ca, hi vọng anh có thể bình tĩnh một chút." Cậu hơi dừng lại, nhún vai, "Cũng hi vọng một hồi anh có thể dập tắt ngọn lửa của tôi."
"Hả?" Phác Xán Liệt nghe có chút không hiểu.
Biên Bá Hiền chỉ nhìn về phía bầu trời xa xăm, Phác Xán Liệt nhìn theo, cho đến khi thấy rõ là cái gì, nhất thời trên mặt cứng ngắc.
Phác Xán Liệt đờ người trong hai giây, đột nhiên xoay đầu, khi hắn đưa tay ra nắm lấy cánh tay Biên Bá Hiền chống đỡ vào lưng ghế, hắn nhổm dậy chồm qua.
"Bảo bối, tôi nghĩ tôi cần dập tắt lửa của cậu, hiện tại, ngay bây giờ, lập tức."
Biên Bá Hiền cười thành tiếng, tay đặt trước ngực Phác Xán Liệt, ngăn cản hắn muốn diễn màn tình cảm mãnh liệt trong xe, ép hắn ngồi lại ghế bên cạnh, mở miệng nhạo báng, "Nhị ca, anh đừng có quậy."
Phác Xán Liệt giương mặt nhìn thoáng qua cái đài trơ trọi nằm trên núi, nhắm mắt rồi lại mở ra, ngón tay chỉ qua bên đó, không chấp nhận, "Cậu thật muốn chơi cái này?"
"Không, tôi sợ độ cao." Biên Bá Hiền lắc đầu.
Phác Xán Liệt thở phào nhẹ nhõm, vừa định nói chúng ta ở đây ngắm cảnh xem ra cũng rất tốt, liền bị một câu của Biên bá Hiền làm câm nín.
"Nhưng mà, tôi muốn nhảy với anh."
Phong cảnh của cổ thành thôn hẻm núi Long Khánh rất đẹp, được khen là tiểu Ly Giang ở Bắc Kinh. Hồ chứa nước ở hẻm núi Long Khánh đối diện với hai ngọn núi, lấy trời làm cảnh, lấy nước làm gương, vách đá muôn vàn, bao la hùng vĩ.
Nơi này cực kì nổi danh.
Dọc theo đường đi Phác Xán Liệt chỉ lo nhìn Biên Bá Hiền đến ngẩn người, hơn nữa hiếm khi Biên Bá Hiền mạnh miệng thông báo, khiến hắn mơ hồ, căn bản không chú ý Biên Bá Hiền lái xe tới chỗ nào. Khi mà lấy lại tinh thần, chỉ thấy cậu chỉ vào bungee và cười nói muốn cùng hắn nhảy.
Trong lòng Phác Xán Liệt tự mắng bản thân sắc dục huân tâm, vừa hay nhận mệnh mặc xong đồ trang bị cho việc nhảy bungee.
Đợi Biên Bá Hiền cân thể trọng, Phác Xán Liệt thoáng nhìn, nhíu mày một cái, "Sao lại gầy như vậy?"
Biên Bá Hiền ngay cả mắt cũng không thèm nhìn, "Sợ anh ôm không được."
Nhân viên đứng bên cạnh yên lặng ngốn thức ăn cho chó.
Phác Xán Liệt đi tới, lại thay Biên Bá Hiền kiểm tra trang bị một lần nữa, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu, trái lại nở nụ cười. Phác Xán Liệt đưa tay nhéo nhéo vành tai Biên Bá Hiền, thấp giọng hỏi, "Sợ à?"
Biên Bá Hiền mím môi, do dự một chút, "Tôi có hơi sợ độ cao."
Phác Xán Liệt nhìn bộ dạng nhận sai của Biên Bá Hiền, vô cùng thích thú, cặp mắt hoa đào cười đến mê muội, dắt lấy tay cậu đi tới bên đài nhảy.
"Nhị ca ở đây, đừng sợ."
Biên Bá Hiền theo Phác Xán Liệt đi hai bước, mới vừa đi ra một chút, tiếng gió lạnh thổi làm cậu nổi da gà, đi bộ có hơi cứng nhắc, cậu siết chặt cánh tay hắn.
Phác Xán Liệt dừng bước, xoay người lại nhìn cậu. Biên Bá Hiền nhìn khoảng không trống trải, mắt chỉ dám nhìn thẳng, không dám nhìn xuống, tầm nhìn chỉ cố định trên mặt Phác Xán Liệt.
Phác Xán Liệt nhìn thấy Biên Bá Hiền như vậy, đưa tay vỗ lên đầu cậu, "Chúng ta đi xuống, ngoan, cậu đừng miễn cưỡng bản thân."
Nói xong, nắm tay Biên Bá Hiền đi trở vào, Biên Bá Hiền lại gắt gao siết chặt cánh tay Phác Xán Liệt, đứng im không nhúc nhích. Một lúc lâu sau mới nói, "Nhị ca, một hồi anh phải ôm chặt tôi đấy."
Phác Xán Liệt nhìn nhân viên đứng trên bàn đài bungee sát vách núi, hắn cúi đầu nghiêm túc nhìn Biên Bá Hiền, "Tại sao lại cố chấp muốn nhảy? Bảo bối, rõ ràng là cậu sợ."
Tầm nhìn của Biên Bá Hiền đều đặt hết trên người Phác Xán Liệt, nhưng thật ra trong bụng cậu bập bềnh lo sợ, cậu lấy lại bình tĩnh, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Phác Xán Liệt.
"Xán Liệt, tối hôm qua anh ôm tôi hỏi một câu, có thể anh không nhớ rõ."
"Anh hỏi tôi, rốt cuộc lòng tôi ở đâu."
"Tôi không biết phải trả lời anh thế nào. Bởi vô luận tôi có nói cái gì, tôi biết anh đều không an tâm."
Biên Bá Hiền nắm tay Phác Xán Liệt đi tới bàn đài, cậu cuối cùng cũng đem gương mặt cứng nhắc nhu mềm ra, cong mắt cười.
"Sở dĩ tôi cái gì cũng không nói, chỉ để trái tim anh lắng nghe."
Lúc Phác Xán Liệt ôm chặt Biên Bá Hiền nhảy xuống, trái tim đập nhanh của hắn đáp lại trái tim kịch liệt hơn.
Gió to gào thét bên tai, lại tựa toàn bộ thế giới đều im lặng, nhưng hắn biết rõ, nghe rõ, người hắn đang ôm thật chặt trong lòng không hề rời, cũng đang vì mình mà nhảy lên.
Chỉ vì hắn.
Tim của cậu, cứ như đang nói, cùng tim của hắn.
Kích động vui sướng quá mức của hai người so với pháo hoa thế gian đốt là lời tự tình còn rực rỡ hơn, ở trong thang máy Phác Xán Liệt ôm hôn Biên Bá Hiền đến nhũn chân, hắn một tay ôm cậu, một tay mở mật mã cửa, lảo đảo đi vào, đèn còn chưa kịp bật, Phác Xán Liệt liền trực tiếp ôm ngang Biên Bá Hiền lên đi vào phòng tắm.
Trong không gian bóng tối chỉ lộ ra ngọn sáng ở khe cửa đặc biệt ấm áp, âm thanh kiềm nén nhè nhẹ lại mê hoặc của người dưới vòi sen như ẩn như hiện, ánh trăng ngoài cửa sổ cũng lặng lẽ trốn vào đám mây rơi xuống ngoài cửa sổ.
Lăn qua lăn lại đến đèn của các dãy nhà cũng dần dần tắt, tiếng thở dốc trong phòng tắm mới chậm rãi dừng lại, chỉ còn tiếng người yêu thấp giọng nỉ non.
Phác Xán Liệt dựa vào thành bồn tắm rộng lớn, hơi ngửa đầu, híp mắt ngâm mình trong dòng nước ấm áp, tay phải ôm lấy cơ thể nóng bỏng trước ngực. Biên Bá Hiền ngồi đối mặt với Phác Xán Liệt, co chân lười biếng núp trong ngực hắn, cảm thụ bàn tay ôn nhu xoa xoa sau lưng.
"Bảo bối, có phải cậu quá gầy rồi hay không, như con bướm hấp dẫn vậy." Hậu miệt mài khiến giọng nói càng mê người, gợi cảm đến cực điểm.
Biên Bá Hiền khàn giọng nói, "Anh biết cái gì, cái này là cánh thiên sứ của tôi bị gãy, không cẩn thận mới rơi xuống nhân gian, anh cười trộm đi."
"Đúng vậy đúng vậy, ha ha." Phác Xán Liệt cười nhẹ, ôm sát Biên Bá Hiền, "Thế nhưng tôi lại nhặt được báu vật đấy!"
Hai người ôm nhau nghỉ ngơi một hồi, Phác Xán Liệt hình như nghĩ tới gì đó, một tay ôm Biên Bá Hiền, một tay kéo lấy đống quần áo họ cởi quăng ở đó, từ trong túi áo khoác lục lọi, cuối cùng cũng lấy ra một cái hộp nhỏ.
Đưa tới trước mặt Biên Bá Hiền, "Này, nhìn xem, có thích không?"
Biên Bá Hiền liếc mắt một cái, nhận lấy, "Sinh nhật của anh, thế nào mà còn tặng quà cho tôi."
"Đây là quà đáp lễ." Phác Xán Liệt cúi người hôn lên vành tai của Biên Bá Hiền, "Cảm ơn ông trời gửi cậu đến bên cạnh tôi."
Vành tai Biên Bá Hiền có hơi đỏ, đẩy bả vai của Phác Xán Liệt, "Không đứng đắn." Vừa nói, cậu vừa mở cái hộp ra, thoáng cái bị hấp dẫn ánh nhìn.
Là một con dao, chính là nghệ thuật thủ công mỹ nghệ thời cung đình Châu Âu cổ đại vô cùng phức tạp, tuy không lớn nhưng lại tinh xảo đến cực điểm, hoa văn phức tạp được điêu khắc tinh tế trên thân dao, đẹp vô cùng.
"Biết cậu thích hàng mỹ nghệ, cố ý định chế từ bên Pháp đấy, trên đời này chỉ có một thôi, trên con dao còn có tên tiếng Anh của cậu, xem thử có thích không?"
Biên Bá Hiền lật thân dao qua nhìn, đích xác được khắc tên Baekhyun đầy kiểu cách, nhìn xa hoa nhưng lại điệu thấp.
Biên Bá Hiền cầm lấy con dao, mắt đối mắt với Phác Xán Liệt, nghiền ngẫm mở miệng, "Sao nào? Nhị ca đây là cảnh cảo, nếu như tôi có rời khỏi anh, anh sẽ giết tôi? Hả?"
Vừa nói, cậu lấy đầu dao nhẹ nhẹ gạt cằm Phác Xán Liệt.
Đuôi chân mày Biên Bá Hiền đều là hàm ý ve vãn, ai ngờ được trong đáy mắt Phác Xán Liệt vậy mà sâu sắc như biển, thẳng tắp nhìn Biên Bá Hiền, nghiêm túc nói.
"Không phải."
"Tôi là đang nói cho cậu biết, nếu có một ngày nào đó cậu rời khỏi tôi, trước hết hãy giết tôi đi."
Lời tình tự cuồn cuộn như biển sâu gào thét, Biên Bá Hiền nghĩ, cậu nghe thấy được ái tình.
TBC
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip