13. Rời bỏ

Ngày trời trong xanh, Becky đi học về lạch bạch chạy thật nhanh đến nhà Freen Sarocha. Hôm nay nàng không có tiết trên lớp, cô nhớ chết đi được. Vậy nên phải ngay lập tức đi gặp nàng. Becky đứng trước cửa, gõ cửa không ai nghe thấy, cư nhiên nó hoàn toàn không khoá, Becky thầm quở, sao lại bất cẩn không chịu khoá cửa chứ!

Vừa đẩy cửa ra, Becky đi vào, cũng không thấy bóng dáng Freen đâu, Becky đành lên phòng nàng trên tầng 2 tìm thử, đến trước cửa phòng, những âm thanh kỳ lạ đến ám muội vang lên, mặt cô ngay lập tức tái đi, lấy tay che miệng lại. Có lẽ nào...

Không! Không thể nào như thế, Becky cần xác thực. Cô đánh liều vặn nắm cửa mở ra. Hình ảnh bên trong khiến cô gần như ngất lịm.

Bên trong, một nam một nữ trần truồng, thân thể che đậy dưới lớp chăn dày, cả hai đầm đìa mồ hôi, nam trên nữ dưới, quả thật không gì để diễn tả. Hai người nam nữ nhìn chằm chằm “kẻ phá đám” vừa bước vào.
Becky tức giận, mặt nổi gân xanh, gầm lớn:

“Freen Sarocha!”

Người phụ nữ gương mặt thanh tú ngẩng đầu lên xốc chăn bọc lấy thân mình, đi đến chỗ Becky đứng. Không lời giải thích, không ý lo sợ, không sự kỳ lạ.

“Muốn đến phá đám tôi?” Giọng nói dịu dàng thường nghe, nhưng lại mang điều gì đó thực thản nhiên.

Becky không hiểu chuyện quỷ gì đang xảy ra, càng không tin vào tai mắt mình.

“Freen Sarocha, chị...”

“Tôi thì sao?” Freen nhếch môi vuốt tóc ra phía sau. “Becky Armstrong, chúng ta không nên là gì của nhau.”

Becky cảm thấy nhói nhói trong ngực, khó chịu, thực muốn phát điên.

“Chị rốt cuộc là làm sao vậy?”

Freen cười nhẹ, hướng mắt đến người đàn ông trên giường.

“Honey, anh nên trở về đi, hôm nay không được vui.”

Người đàn ông kia xốc chăn lên rồi nhún vai quăng một câu đi vào nhà tắm.
“Mất hết cả hứng.”

Sau khi cửa phòng tắm đóng lại, Freen nói vọng vào.

“Push ah, quần áo anh, em treo trên móc đồ.”

Và lại có tiếng nói vọng ra. “Được, em yêu.”

Becky giật giật môi, chuyện quái gì thế này. Freen quay sang cô híp mắt.

“Becky Armstrong, em nên về thì hơn. Cô và chồng sắp cưới còn có chuyện riêng.”

Becky tay nắm chặt thành nắm đấm, đấm mạnh vào bức tường, máu tuôn chảy ra, nhưng ánh mắt của Freen lạnh lùng nhìn cô.

“Phá đám chuyện người khác, giờ em lại muốn phá luôn nhà giáo viên mình sao?”

Becky trong đời ghét nhất cảm giác bị phản bội. Lúc trước quả thực có rất nhiều thứ làm cô phân tâm suy nghĩ, nhưng bây giờ những suy nghĩ đó coi như không tồn tại. Lòng tự tôn trước giờ của Becky Armstrong cũng không thể hỏi Freen Sarocha rõ ràng hoặc là níu kéo gì đó. Đương nhiên, Becky cho qua mọi chuyện, diễn vở kịch tiếp tục cùng Freen Sarocha.
“Em xin lỗi vì đã làm phiền cô và chồng tương lai, em xin phép về trước, hẹn gặp cô ở lớp vào sáng mai.”

Freen đáy mắt trong veo, nhưng Becky thong thả trả lời.

“Được, mai gặp.”

Trước khi đi, Becky quay đầu lại, nhìn Freen cười lạnh.

“Xin lỗi. Tạm biệt.”

Là tạm biệt hay vĩnh biệt...

Becky lủi thủi về nhà, cô tốt cuộc vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Quá nhanh, cô thực trở tay không kịp. Freen Sarocha kia đơn thuần là phản bội cô hay sao? Nực cười. Hết sức nực cười.

Nhưng suy đi tính lại thì cũng không hẳn. Freen Sarocha lên giường cùng chồng sắp cưới thì có gì sai. Phải, ngay từ đầu, người sai đã là Becky Armstrong này. Cô khóc, nước mắt rơi xuống như trút nước.

“Freen Sarocha, cả đời này, tôi sẽ không tha thứ cho chị.”

Sẽ không...

Cuộc gọi điện từ ông nội, có lẽ từ đầu nên nghe lời mới phải.
“Vâng, ông nội.”

“Becky à, sao giọng cháu lạ thế? Khóc à?”

Becky vội dụi mắt, chấn chỉnh lại tâm tình.

“Không ạ, vừa nãy bụi bay vào mắt. Ông nội có chuyện gì ạ?”

“Ta có chuyện này, đâu biết cháu sẽ không đồng ý nhưng vẫn phải nói cho cháu hay.”

“Ông nói đi ạ?”

“Theo truyền thống, khi đến tuổi, con cháu thừa kế sẽ phải sang nước ngoài học tập rèn luyện 5 năm. Trong thời gian sống ở đó, sẽ được các vị trưởng bối trong gia tộc dạy dỗ. Ta nghĩ cháu không đồng ý nên...”

“Được ạ, đi ngay bây giờ được không?”

Ông nội tá hỏa, đứa cháu gái kia bị sao vậy kìa. Nhưng rõ ràng, là ông nội nên cho dù có chuyện gì riêng tư của con cháu, ông sẽ không hỏi, chỉ trực tiếp tìm hiểu và im lặng.

“Vậy... Richie và Stephen sẽ đi sau. Cháu mau về thu dọn đồ đi, ta sẽ lo liệu.”
Becky vâng dạ rồi cúp máy. Ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.

Tại sao vì chị ta mà mình phải rời khỏi đây. Chị ta rõ ràng chẳng quan tâm đến cảm nhận của mình, tại sao mình còn quan tâm đến cảm nhận của chị ta.

Mà có lẽ... Becky đi cho khuất mắt, Freen Sarocha sẽ vui vẻ.

Giáng sinh sắp đến rồi, sao lại buồn đến vậy...

Buổi sáng, Freen thướt tha vào lớp gõ gõ phấn trên bảng. Đảo mắt, Becky hôm nay... nghỉ học sao?

“Bạn Becky Armstrong nghỉ học có phép không vậy?”

Những học sinh ngồi dưới nghe Freen nói vậy thì nhốn nháo.

“Cô ơi, Becky chuyển trường rồi mà.”

Freen hoảng hốt.

“Chuyển trường?”

Samuel híp mắt đứng dậy nói.

“Cô Sarocha, Becky cậu ấy sang nước ngoài du học, sẽ không học ở đây nữa.”

Freen chân đứng không vững, loạng choạng muốn ngã.

“Du... du học nước ngoài sao?”

“Vâng. Cô, không biết sao?”
Freen cảm thấy mình không đúng. Liền chỉnh lại hành động, gượng cười với học sinh.

“Mọi chuyện tạm gác, ta bắt đầu tiết học.”

Sau khi kết thúc ra về, Samuel bị Freen Sarocha giữ lại tra hỏi. Cậu cười nhạt tỏ vẻ khinh thường, hoàn toàn không coi người trước mặt là giáo viên.

“Cô Sarocha, em thiết nghĩ tại sao cô lại hỏi về Becky. Cô nên về bên chồng tương lai mới phải.”

“Samuel, em không hiểu...”

Samuel như bị kích động, trừng mắt hét lớn với Freen.

“Không hiểu? Haha cô Sarocha, em chơi thân với Becky từ nhỏ, cũng chưa từng thấy người nào vô liêm sĩ như cô.”

“Samuel!”

Samuel không trả lời, tức giận bỏ về. Mặc cho Freen khuỵu xuống từ lúc nào.

Trong khi đó, trên máy bay, Becky đưa mắt nhìn những đám mây trắng bồng bềnh, suy nghĩ tiêu cực.

Cô tiếp viên xinh đẹp khẽ quơ tay trước mặt Becky.
“Hành khách cần gì nữa ạ?”

“A, không cần. Cảm ơn.”

Becky sau khi ngẩng mặt lên trả lời thì mồm ngoác rộng đến mang tai.

Cô ấy thật đẹp..

Tuy đẹp không bằng Freen Sarocha...

Thật trớ trêu... cái gì cũng là nghĩ đến nàng...
----------
Freen Sarocha sau đó đã chạy về nhà, nàng đến nhà bên cạnh, nó đã được khoá lại chắc chắn, tất cả đều được dời đi. Nàng thất thần, Becky đi thật rồi.

“Cô làm gì vậy?” Giọng nói của Samuel từ phía sau vang lên, Freen quay đầu nhìn, ánh mắt cậu rất khinh thường.

Freen chỉ gượng mỉm cười.

“Còn em?”

Samuel nhìn xuống thùng đồ mình cầm trên tay, nói:

“Là đống sách của Becky, cậu ấy nhờ giữ giúp.”

Freen lại gần, chăm chú nhìn đống sách nằm bên trong thùng nhỏ, nàng nói với Samuel.

“Samuel, em có thể... để cô giữ đống sách này không?”

“Không được.” Samuel nhanh chóng cự tuyệt.

“Cô không biết xấu hổ sao cô Sarocha?”

Freen mỉm cười chua chát.

“Cô đã nói rồi, em không hiểu được đâu..”

“Không hiểu? Có gì mà em không hiểu! Cô nghĩ cô xứng với Becky sao? Cô theo đuổi cậu ấy, cậu ấy chấp nhận cô, cô lại lên giường cùng một gã đàn ông. Cô có quyền gì để hối hận? Có quyền gì để nhớ nhung?”
Lòng Freen thắt lại, đau đớn vô cùng.

“Tại sao Becky lại rời đi?”

Samuel liếc nhìn lên bầu trời, xa rất xa mặt đất, chiếc máy bay trắng lẫn vào những đám mây.

“Chính cô là người phản bội Becky, em không hiểu vì sao cô lại đau khổ như vậy.”

Freen trong thấy sắc mặt Samuel trầm tư, cũng không nói thêm gì, chỉ lắc đầu buồn khổ.

“Cô đừng nên liên quan gì đến Becky nữa, cậu ấy không muốn trông thấy cô.”

Samuel xoay người bỏ đi.

“Còn nữa, Becky chẳng phải rời đi vì cô đâu, đừng bao giờ ảo tưởng.”

Không phải đi vì nàng? Vậy thì vì cái gì?

Không phải vì chán ghét nàng? Vậy thì nguyên nhân do đâu?

Becky hận nàng...

Không đúng... rõ ràng nàng là hận Becky..

Ngày hôm sau đồ đạc của Freen chính thức được đưa về nhà, Samuel nhìn thấy tỏ ý chán nản.

Freen Sarocha cũng bỏ đi rồi, không còn ở nơi này nữa..
Vì sao ư... chẳng phải lí do Freen Sarocha chuyển đến đây là vì Becky sao... Becky đi rồi, Freen Sarocha cũng chẳng còn gì phải níu giữ nơi này nữa...

Hai ngôi nhà bên cạnh nhau khoá chặt cửa, dù là sáng hay tối vẫn một màu đen dày đặc buồn bã.

Khi Freen về nhà mình, ông Sarocha vừa gác máy, bà Sarocha ngồi nhíu mày trên ghế. Freen cũng không buồn để ý đến, ông Sarocha hỏi.

“Freen, chuyện gì xảy ra với hai đứa vậy?”

Bà Sarocha cũng tiếp lời.

“Phải đấy, nói đi con. Người lớn chúng ta sẽ giúp.”

Freen trầm mặc, rốt cuộc cũng mở miệng.

“Con và Becky... kết thúc rồi.”

Ông và Sarocha nhìn nhau, mấy hôm trước họ cũng đã nhìn nhau, nhưng khi đó là sự hoan hỉ.

Tất nhiên hôm nay không giống như vậy...

Họ muốn hỏi tại sao, nhưng nhìn con gái không muốn trả lời, họ đành để Freen thất thiểu về phòng.

Việc này có hơi khúc mắc nhưng...
“Chúng ta sẽ không nhắc lại việc này đến khi Becky trở về và một trong hai đứa tự đề cập đến.”

Ông Sarocha âm trầm, bà Sarocha cũng thở dài.

“Cứ vậy đi.”

Tối đến, Freen lái xe ra quán bar gần đó, uống ly này đến ly khác..

“Chủ quán, thêm rượu!”

Phục vụ viên cũng khiếp sợ, cô gái trẻ này gọi không biết bao nhiêu chai rượu đắt tiền rồi.

Push Puttichai nhận được điện thoại từ chủ quán, liền chạy đến kéo Freen về. Nhưng nàng nhanh chóng đẩy ra..

Hiện tại bây giờ, cái gì nàng cũng nhìn không ra...

Đau khổ... tuyệt vọng... chẳng thiếu cái nào...

Freen Sarocha nàng là yêu Becky Armstrong đến thế nào rồi...

Push Puttichai nhìn Freen say khướt trong vòng tay mình, khẽ ngước nhìn bầu trời đêm đầy sao.

Quả thực người Freen yêu luôn mãi chỉ có một mình Becky Armstrong...

“Freen, sao em lại đau khổ tự dằn vặt mình vì một con người không xứng đáng?”
Freen không biết cái gì luôn miệng gọi tên.

“Becky... em... nhớ Bec.”

Push Puttichai cảm nhận được dòng nước ấm đang chảy lên vai mình, Freen khóc sao...

Phải, nàng đã khóc...

“Xin hãy... quay về với em.”

Push Puttichai ôm chặt Freen hơn, anh cũng khóc mất rồi.

“Freen! Em có thể cho anh một cơ hội mà. Freen..”

Không, Freen Sarocha là con người, nàng yêu Becky Armstrong, nàng không phải thánh nhân, không thể tự tiện ban phát cho anh một chút ân huệ này đâu...

Trái tim là thứ không thể gượng ép.. và trái tim Freen Sarocha cũng chỉ có thể trao cho Becky Armstrong thôi...

Ai mà không biết Freen Sarocha đau khổ đến nhường nào. Nhưng nhìn xem, Push Puttichai còn tuyệt vọng hơn gấp bội...

Ai có thể vui được khi nhìn thấy người mình yêu đau khổ vì người nàng ấy yêu chứ...

“Cứ như vậy anh chẳng thể nắm lấy cơ hội được đâu Push Puttichai.”
Một giọng nữ vang lên, cô gái vừa mới bước vào, ngồi đối diện, liếc mắt đến người khóc lóc thảm thương mà Push Puttichai đang ôm trong vòng tay.

Push Puttichai chỉ cười nhạt, mang theo chút đồng cảm.

“Về chuyện này có lẽ cô và tôi cũng giống nhau.”

Cô gái nhún vai.

“Well, cũng có thể nói như thế.”

“Cô từ nay nên tránh xuất hiện trước mặt Freen, cô ấy chẳng muốn nhìn thấy cô đâu.”

Cô gái lắc đầu khẽ cười.

“Freen Sarocha nào muốn thấy tôi, cô ấy cũng như tôi, những người đáng thương bị người khác lợi dụng.”

“Tôi lại muốn được cô ấy lợi dụng.”

Cô gái khinh thường nhìn Push Puttichai.

“Anh đúng là điên rồi.”

“Điên vì cô ấy cũng chẳng sao.”

Cô gái bật cười.

“Thế thì anh cứ sống với cái ý nghĩ đó đi. Trong tình trạng này, anh không còn cơ hội gì đâu, nên buông bỏ đi thì hơn.”

“Dễ sao? Cô làm được không?”
Cô gái đứng dậy định rời khỏi.

“Hiện tại vẫn chưa nhưng trước mắt tôi đang cố đây. Anh chẳng thể làm gì được khi Freen Sarocha một lòng hướng về Becky Armstrong.”

“Như cô, Freen có thể cố buông được.”

Cô gái để lại một câu rồi rời đi.

“Anh cố chấp thật đấy. Tin tôi đi, hơi đau lòng nhưng anh sẽ chẳng có được trái tim Freen Sarocha đâu.”

“Sống tốt nhé.” Tiếng Push Puttichai nói lơ đãng với theo cô gái.

“Becky Armstrong, Push Puttichai tôi sẽ tiếp tục theo đuổi Freen nên cô đừng bao giờ trở về nữa thì tốt.”

Push Puttichai, anh lầm rồi, chẳng tốt chút nào.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip