18. Sát thương
Hiện tại tâm trạng Becky không được ổn định, càng ngày càng hoá ra mơ hồ. Ngồi trong xe, ý thức vô định nhìn ra cửa sổ, không có tiêu điểm. Điện thoại chợt reo, là Samuel.
“Sam à?”
“Ừm, tớ vừa mới xong tiết, có muốn đi cafe nói chuyện không?”
“A, đi, tớ cũng có chuyện cần hỏi.”
“Chuyện gì chứ, mà thôi, để tớ gửi địa chỉ qua.”
“Được.”
Điện thoại tắt, Becky cảm thấy, Samuel là đồng nghiệp với Freen Sarocha, chắc chắn cậu ấy biết được chuyện gì đó.
Đến chỗ hẹn, một quán cafe nhỏ chính giữa trung tâm sầm uất Becky, xinh xinh và đẹp mắt. Khi Becky vào bên trong, Samuel đã ngồi một chỗ vẫy vẫy tay gọi cô, vô cùng vui vẻ.
“Nào, cậu muốn hỏi gì?” Samuel vào ngay vấn đề chính.
Becky cắn môi, không biết có nên hỏi hay không.
“Tớ nghe nói... Freen Sarocha có một đứa con gái, cô ấy kết hôn khi nào vậy?”
Samuel kiểu như rất bất ngờ.
“Cái gì? Kết hôn là sao? Cô Sarocha đã kết hôn bao giờ đâu.”
Becky bị giật mình, có thể nào lại vậy, rõ ràng... Samuel cười cười, như đã hiểu chuyện, liền nói.
“Đứa bé Joy ấy, là con gái của Push Puttichai và Feni Sarocha.”
“Feni Sarocha?”
“Cậu biết mà, Feni Sarocha là đại tiểu thư Sarocha, chị gái của cô Freen Sarocha.” Samuel vui vẻ uống trà.
“Chị gái?” Phải rồi, Becky đương nhiên đã từng nghe về Feni Sarocha, nhưng...
“Con là con của Ba ba Puttichai và ma ma Sarocha.”
Becky nhớ lại lời đứa trẻ kia, đúng vậy, rõ ràng Joy muốn nói rằng ba nó là Push Puttichai, mẹ nó là Feni Sarocha.
Thì ra là vậy, thế nên gương mặt của đứa trẻ đó có nét giống với Freen Sarocha, là vì Feni Sarocha và Freen Sarocha là chị em, Freen Sarocha lại là dì ruột của Joy.
“Có lẽ cậu hiểu lầm, Joy hay gọi dì nó là mẹ Freen, một năm trước Push Puttichai rời Thái đi công tác, gần đây Feni Sarocha lại đi du lịch nước ngoài, Freen Sarocha đưa Joy về nhà chăm sóc.”
“Vậy là... cô ấy vẫn chưa lập gia đình. Mà sao cậu hiểu rõ vậy?”
“Bình thường mà. Nhưng thế nào mà cậu lại thất thần về chuyện đó vậy?
Becky bị hỏi đúng trọng tâm, sợ sệt đổ mồ hôi lạnh.
“Không...không, chỉ là hỏi vậy thôi.”
...
“CÁI GÌ? cậu “làm” cô Sarocha rồi à?”
“Bé bé cái mồm lại. Suỵt, suỵt.”
“Vậy mà cậu lại..., hừ, đồ chết nhát.”
Becky thở dài, giờ cô phải làm sao đây...
“Không định chịu trách nhiệm?”
Becky không nghe thấy lời Samuel nói, lửng thửng bỏ đi một nước, bỏ mặc cậu bạn đang ngồi trố mắt chẳng hiểu gì.
_______
Trở về công ty, Becky ảo não ngồi phịch xuống bàn làm việc, mồ hôi lạnh không ngừng chảy xuống, ướt cả vai áo. Mọi người trong phòng đã đi ăn trưa, giờ ở đây cũng chỉ có mình cô. Chợt, một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên vai Becky, giọng nói dịu dàng thêm phần ủy mị vang lên.
“Sao bây giờ mới về? Đi từ sáng đến giờ.”
Becky xoay ghế đối diện mặt người kia, cũng không biết nên nói gì. Wendy ngồi lên đùi Becky, tay ôm lấy cổ cô.
“Bec có chuyện gì sao?”
Becky không có trả lời, tay ôm lấy eo thon của Wendy, vùi mặt vào hõm cổ nàng. Nàng hiểu rõ Becky, phải có chuyện gì mới khiến cô như vậy. Wendy kề môi mình định hôn Becky, nhưng cô có ý tránh đi, nghiêng đầu nhìn sang chỗ khác.
“Giấu diếm không hay, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?”
Giờ đây, đối với một người bạn thân năm năm gắn bó dài lâu như Wendy, Becky đáng lẽ nên chia sẻ tâm sự cùng nàng, nhưng cô cảm thấy, đối với loại chuyện này, người cô không dám đối mặt nhất chính là Wendy. Nói cô ngốc không nhận ra tình cảm của Wendy thực không phải, Becky biết tất cả, chỉ là không cách nào có thể quên đi Freen Sarocha mà yêu Wendy. Mối quan hệ giữa cô và Wendy tuyệt đối trên mức bạn bè, chưa chạm đến mức tình nhân, nhưng cũng rất sâu sắc, chỉ vì trước khi trở về Thái Lan, Becky nghĩ mình và Freen Sarocha thực sự đã kết thúc, nếu có gặp cũng sẽ vui vẻ chào hỏi, nói đôi ba câu khách sáo, không ngờ lại rơi vào tình cảnh khó xử này, đều do chính cô ngu ngốc tạo ra. Becky và Freen vẫn chưa thể thoát ra vòng luẩn quẩn này, thực tế duyên nghiệp cứ muốn dây dưa mãi. Nếu cô ngay từ đầu cự tuyệt Freen Sarocha, tuyệt đối không giao động với nàng thì bây giờ mọi chuyện sẽ không tệ đến mức này. Nhưng...
Nếu như vậy thì cô thực sự sẽ rất đau khổ...
Wendy không thấy Becky trả lời cũng không hỏi sâu nữa, cô không nói, được, nàng tự mình tìm hiểu. Đối với Wendy, cho dù là loại chuyện kinh thiên động địa hay kín mật đến đâu, truy ra đều không thành vấn đề.
Becky không muốn nói, Wendy sẽ không tiếp tục làm cô khó chịu. Nàng trước giờ luôn tự giải quyết vấn đề của mình, nhưng lại quan tâm, giải quyết cùng Becky vấn đề của cô. Có lẽ sau năm năm, Becky dần sinh ra loại bệnh quen dựa dẫm vào Wendy, đối với Becky mà nói, Wendy có thể coi là tri kỷ, lần trở về này, không những nàng muốn đi mà Becky cũng muốn cùng nàng trở về. Wendy từ lâu đã chiếm giữ một vị trí với cùng quan trọng và mật thiết trong lòng Becky, dĩ nhiên cô rất thích nàng, nhưng... Đó lại chẳng phải là tình yêu...
... chính là xem như tình thân, không thể thiếu...
Becky không biết tình cảm Wendy dành cho mình là lớn đến nhường nào, cũng không muốn làm tổn thương nàng. Nếu mình không gây ra chuyện động trời này, đã có thể tiếp tục mối quan hệ không rõ ràng lại vô cùng yêu thích với Wendy.
Vì sao không thể tiếp tục... bởi vì trong thâm tâm Becky, một phần đáp án đã được lộ ra...
Quay lại.... Chịu trách nhiệm...
Nhưng mà, vẫn chưa thiết thực cho lắm. Nói quay lại từ đầu, là bán rẻ sự tự tôn của cô, năm năm qua Becky chưa bao giờ quên chuyện nàng phản bội mình, cũng là bán rẻ lòng tự trọng của Freen Sarocha. Có điều...
Năm năm trước nàng phản bội mình. Thật không đúng, trước khi Becky làm chuyện đó với Freen, thân nàng vẫn là thân trinh nữ, trong trắng ngây ngô, không hề có một chút tác động gì, làm sao một thân trinh nữ hiện tại năm năm trước có thể lên giường cùng một gã đàn ông mà vẫn giữ được trong sạch. Mọi chuyện càng lúc càng rối, không thể một ngày giải đáp tất cả...
Đến khi chiều tối, sau khi mọi người về hết, Becky ở lại, dọn dẹp một số thứ, hẹn gặp Wendy ở nhà, cho gọi thư ký lúc trước, cánh tay phải đắc lực của ba mình năm xưa, nay chuẩn bị sát cánh cùng Becky, nhờ hắn tìm hiểu một số chuyện. Từng lời thắc mắc từ miệng Becky nói ra, người thư ký tên Rotchanong đều ghi nhớ rõ, hắn nắm bắt từng chủ đề, trọng tâm lời nói của cô.
“Đã nghe rõ?” Becky hỏi.
Rotchanong ngữ khí vô cùng trầm thấp, ghi lòng tạc dạ.
“Đã rõ.”
“Được rồi, anh cứ đi làm việc của mình. Tuyệt đối đừng hé môi với ai.”
Tuy biết cho dù nhắc nhở với người như Rotchanong những câu này cũng bằng thừa nhưng Becky vẫn cẩn thận nhấn mạnh. Những chuyện này được cho là bình thường, nhưng nếu người khác mà biết cô tìm hiểu mấy chuyện này thì không bình thường chút nào, ngược lại còn có phần hạ thấp danh dự của cô.
Nói đi nói lại, có lẽ, Becky Armstrong vẫn chỉ là một đứa trẻ chưa trưởng thành, dám làm không dám chịu, đối với người mình yêu và người yêu mình vẫn không có sự quyết liệt. Suy cho cùng chỉ là con rùa chết nhát mãi núp trong mai, không dám nhìn thẳng vào ánh mặt trời, chẳng khác gì không dám đối diện với sự thật. Một con người sợ chính mình đau lòng, hoàn toàn không nghĩ đến cảm nhận của người khác, quả thực quá ích kỷ, quá mức nhu nhược...
Mà dường như, người đau khổ nhất cuối cùng lại là Wendy, cũng có thể là Freen Sarocha... hai người này, ngoài kẻ có tên là Becky Armstrong ra, tuyệt đối không chịu mở lòng yêu một ai khác... càng nghĩ, Becky có lẽ là kẻ đáng ghét nhất, tích tụ nhiều năm càng thêm phần đáng ghét. Yêu không dám thừa nhận, chỉ làm cho người mình yêu và người yêu mình càng thêm đau khổ, cho dù là quá khứ hay hiện tại, Becky cũng chỉ có thể theo bản năng, khiến người khác đau khổ đến tuyệt vọng. Cuối cùng cô vẫn không chịu rơi một giọt nước mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip