Chương 7: Gặp... Gặp phụ huynh?

Buổi chiều không có việc gì làm, Mộc Hân đi tìm Bạch Nhân nói chuyện.

Cả hai ngồi tâm sự một lúc, thấy Bạch Nhân không hào hứng lắm, Mộc Hân đề nghị để cô tan làm sớm về nghỉ ngơi.

Cũng không còn việc gì, Bạch Nhân liền thu dọn đồ đạc rồi ra về sớm. Đến cổng bệnh viện, lúc đi ngang qua trạm bảo an, cô chợt dừng bước, quay đầu nhìn lại.  Ở đó, Trì Tang đang đứng thẳng người, nghiêm túc giữ tư thế của một nhân viên bảo an.

Vừa quay sang nhìn, ánh mắt hai người liền gặp nhau.  Bạch Nhân chần chừ một chút, rồi quay lại đi về phía Trì Tang, hỏi nhỏ: "Em... đang làm nhiệm vụ à?"

Trì Tang nhìn cô một cái, đáp: "Đúng vậy." Bảo vệ chị chính là nhiệm vụ của em a.

"Cải trang làm bảo an sao?" Bạch Nhân nghi ngờ hỏi.

"Đúng."

Bạch Nhân khẽ giật mình, nở một nụ cười, lắc đầu quay người bỏ đi. Trì Tang không thấy được ánh mắt của Bạch Nhân ánh lên vẻ buồn bã, chỉ đứng yên nhìn bóng lưng cô rời đi. Bạch Nhân bước từng bước trên lối đi lát gạch, dẫm chân từng viên một cách đều đặn, cố gắng giữ vững mỗi bước chân của mình. Đi được một đoạn, cô mới để ý qua gương kính cửa hàng bên đường, thấy bóng dáng người đằng sau đang theo sát. Quay đầu lại nhìn Trì Tang, người đang đứng cách mình khoảng năm mét.
"Em tan làm rồi ?" Bạch Nhân hỏi.

"Em tan sớm để đưa chị về."

"Không cần, em quay về đi."

Nghe vậy, Trì Tang im lặng một lúc, rồi đi nhanh tới trước mặt Bạch Nhân, nói: "Nếu chị thấy không vui, để em dẫn chị đến một nơi."

Nói xong, cô không đợi Bạch Nhân phản ứng, nắm lấy tay kéo đi.

"Ơ..." Bạch Nhân chỉ giãy nhẹ một chút, rồi để mặc Trì Tang dẫn đi. Đôi mắt cô bất giác nhìn xuống bàn tay của Trì Tang đang nắm chặt tay mình, lòng bàn tay nóng ấm truyền đến thật rõ ràng.

Trì Tang không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ dắt Bạch Nhân đi. Gió đêm tháng Tám mát rượi, Bạch Nhân đưa tay vuốt lại tóc mái bị gió thổi rối, cuối cùng ngẩng đầu lên nhìn những đôi tình nhân đi dạo bên đường. Trước kia, khi Trì Tang chưa bên cạnh mình, mỗi lần đi dạo phố, cô luôn cúi đầu, sợ nhìn thấy những đôi tình nhân tay trong tay sẽ lại nhớ đến Trì Tang. Nhưng hiện tại, cô cũng có thể nắm tay đi bên người mình yêu rồi a!

Đối với cô, được nắm tay người yêu và cùng nhau dạo phố chính là niềm hạnh phúc vô bờ. Trì Tang vẫn bước đều phía trước, cảm nhận tay Bạch Nhân dần nắm chặt hơn. Thả chậm bước, bàn tay khẽ nhích nhẹ, ôm lấy mu bàn tay hơi lạnh của Bạch Nhân. Bạch Nhân bỗng ngẩn ra, nhận thấy bàn tay Trì Tang có phần thô ráp.

Nhìn xuống, mới nhận ra da tay phải của Trì Tang đã bị trầy xước: "Này là thế nào mà ra?" Bạch Nhân vừa hỏi, thì trong đầu liền thoáng qua hình ảnh lúc Trì Tang lao tới che chắn cho mình hôm nay, chợt hiểu ra.

"Không sao, đi thôi." Trì Tang không để ý, kéo cô tiếp tục bước đi.

Bạch Nhân đứng lại, "Đứng yên, đưa tay đây." Giọng ra lệnh mạnh mẽ.

Trì Tang ngạc nhiên nhìn Bạch Nhân lôi từ trong túi ra bình xịt thuốc và dung dịch sát trùng, liền hỏi: "Lúc nào chị cũng mang theo mấy thứ này sao?"

"Chứ không phải lần nào em xuất hiện cũng bị thương sao?" Bạch Nhân liếc nhìn cô.

Dưới ánh đèn đường, đôi mắt sáng ngời của cô như ánh lên những tia sáng nhỏ, khiến tim Trì Tang khẽ rung động. Chỉ biết yên lặng để Bạch Nhân chăm sóc vết thương cho mình. Trì Tang muốn gọi taxi, nhưng nghĩ lại thời gian hai người ở bên nhau vốn không nhiều, quyết định bỏ qua ý định đó, chỉ nắm tay Bạch Nhân, chậm rãi cùng nàng đi bộ.

"Em định đưa chị đi đâu vậy?" Bạch Nhân không nhịn được hỏi.

"Em biết chị đang không vui, dẫn chị đi xả stress."

"Hả?" Bạch Lâm mở to hai mắt.

Trì Tang không trả lời câu hỏi của Bạch Nhân mà chỉ đắm chìm trong cảm giác ấm áp khi đi dạo bên cạnh cô.

Nửa giờ sau, Bạch Nhân ngẩng đầu lên, nhìn tấm bảng hiệu phía trên mà có chút bất ngờ. "Chiến Ưng Quyền quán... Em dẫn chị đến phòng tập quyền anh để làm gì?"

"Để xả stress."

"Nhưng mà... chị không biết đánh quyền, với lại cũng chưa từng đến chỗ như thế này."

"Không cần biết cũng được." Trì Tang đáp, rồi dẫn Bạch Nhân bước vào Quyền Quán.

Lúc đó đang là giờ ăn tối, trong quán cũng không có nhiều người tập. Trì Tang bước vào, vài võ sư đang ngồi rảnh rỗi liền chú ý tới. Kim Giác là một trong số đó. "Chào mừng đến với Chiến Ưng... Ủa, Tang Nhi? Mà khoan, đây là... A!, cô gái xinh đẹp, xin chào, tôi là Kim Giác, huấn luyện viên ở đây, cũng là đồng đội của Tang Nhi."

Kim Giác nhìn thấy Bạch Nhân, sững sờ, rồi nhìn thấy hai người nắm tay nhau, liền hiểu ngay mọi chuyện. Cô giơ ngón cái lên chúc mừng Trì Tang, nghĩ bụng: Quá tuyệt! Cô nàng này còn có thể đưa về một người đẹp thế này nữa!

"Lớp trưởng, lớp trưởng!" Kim Giác vừa đi tới vừa gọi mọi người ra xem.

"Wow... Cô gái đẹp này từ đâu xuất hiện thế? Tiểu Tang, cũng không thèm giới thiệu với bọn tôi một tiếng sao?" Tiểu Mã hùa theo.

Trì Tang hơi ngẩn người, hoàn toàn không ngờ đến phản ứng của đám bạn mình lại thế này. Liếc nhìn Bạch Nhân, ngượng ngùng nói: "Mấy người... làm gì thì làm đi, tôi đưa cô ấy đến để đánh quyền thôi."

"Ôi chao, Tiểu Tang còn biết ngượng nữa cơ à~" 

Dưới ánh nhìn chằm chằm của mọi người, Bạch Nhân cũng không thoải mái lắm, lễ phép mỉm cười với họ.

"Ngốc, giới thiệu đi." Kim Giác nháy mắt lia lịa với Trì Tang, thầm nghĩ: Cái đồ khờ này, đã mang bạn gái đến gặp bạn bè rồi mà còn tỏ ra ngượng ngùng!

"Tiểu Tang về rồi hả!" Quý Đường từ giữa phòng bước ra, liếc mắt một cái liền thấy Bạch Nhân, người đứng bên cạnh Trì Tang.

Nhìn hai người đứng cạnh nhau, trông thật sự có nét gì đó giống như một cặp vợ chồng vậy."Người này là..." Quý Đường nháy mắt nhìn Trì Tang, hỏi ý như muốn chắc chắn, thật sự là dẫn về ra mắt bạn bè rồi sao?

"À, lớp trưởng, đây là Bạch Nhân. Nhân Nhân, đây là lớp trưởng của em, còn mấy người này là đồng đội của em." Trì Tang hướng về phía Bạch Nhân giới thiệu.

Bạch Nhân mỉm cười và gật đầu chào mọi người, "Chào mọi người, tôi là Lâm Bạch Nhân, là...."

"Bạn gái Trì Tang, chúng tôi biết rồi! Trì Tang suốt ngày kể về cô mà." Kim Giác cười nháy mắt trêu chọc. Bạch Nhân ngạc nhiên, nghĩ thầm: Tên ngốc này còn đi khoe mình với người khác?

Nhưng ngay sau đó, cô nghe Trì Tang thản nhiên nhìn Kim Giác nói nghiêm túc: "Mình chưa từng nói với cậu."

"..." Kim Giác sượng người, mở miệng mà chẳng biết nên nói gì, cuối cùng đành giơ ngón tay cái lên, ám chỉ là bái phục.

"Chị thì có, từng nghe qua rồi." Quý Đường nhanh chóng xen vào để phá vỡ không khí ngượng ngập, liếc mắt ra hiệu cho Kim Giác bước sang một bên.

"Tiểu Tang, em dẫn cô ấy đến đây là để...?" Gặp mặt bạn bè sao? Ba từ này đã đến bên miệng, nhưng Quý Đường ngưng lại, có vẻ chưa phải lúc.

"Để đánh quyền."

"Hả?" Quý Đường tưởng mình nghe nhầm, "Em... dẫn cô ấy đến đây để đánh quyền?"

"Đúng rồi, lớp trưởng bận gì thì cứ làm đi, đừng để ý đến bọn em."

Trì Tang nói xong nắm lấy tay Bạch Nhân, dẫn đi về phía góc bao cát.

"Ôi trời..." Quý Đường chỉ biết thở dài.

"Trời ạ, EQ như thế mà cũng tìm được bạn gái sao? Em còn chẳng có nổi bạn gái đây này!" Kim Giác lẩm bẩm bên cạnh, mặt hiện rõ hai chữ "ghen tị".

"Được rồi, thôi, đi chỗ khác đi, đừng nhìn chằm chằm vào người ta nữa, không biết thế nào là phép lịch sự à?"

"A..." Mọi người lúc này mới miễn cưỡng giải tán, không còn chú ý nữa.

Trì Tang lấy một đôi găng tay đấm bốc dày, cẩn thận mang vào cho Bạch Nhân.

"Chậc chậc, cô ấy giả ngốc sao? Rõ ràng là hẹn hò mà lại dẫn bạn gái đến chỗ này để đánh quyền?" Kim Giác đang cảm thán thì đột nhiên ánh mắt khựng lại, chăm chú nhìn vào cổ tay của Bạch Nhân. "Lớp trưởng! Nhìn kìa!"

"Chuyện gì?"

"Nhìn kìa, Huân chương Liệp Chuẩn!"  Kim Giác chỉ vào phụ kiện hình lông vũ nhỏ trên cổ tay của Bạch Nhân.

Quý Đường nghe vậy cũng giật mình, "Hả..."

Cô sững sờ đến nỗi không thể khép miệng lại được.  Đây không phải là loại huân chương quân sự thông thường mà là một trong những vinh dự cao quý nhất trong quân đội. Chỉ khi lập công trạng hạng nhất mới có được, dù có hy sinh tính mạng cũng khó có thể giành được huân chương này.

"Vật quý giá như vậy, cô ấy lại tặng cho người ta? Còn để cô gái ấy đeo như một món trang sức bình thường trên tay... Đây đúng là tình yêu a." Kim Giác há hốc mồm, lắc đầu cảm thán.

"Chân ái thật sự đây mà..."

Trong khi đó, Trì Tang giúp Bạch Nhân đeo găng tay xong thì đứng ở sau bao cát, hai tay ôm lấy nó, nói: "Chị hãy tưởng tượng đây là người mà chị căm ghét nhất, hoặc là những thứ chị không thích. Ví dụ như, nghĩ rằng đây là cha của cô bé kia, là người đã không làm tròn trách nhiệm của một người cha, đã gây ra bi kịch cho một sinh mệnh vô tội. Mạnh mẽ đánh ông ta một trận."

Bạch Nhân nắm chặt tay, tập trung lắng nghe. Nhắc đến cô bé, trong lòng lại cảm thấy nhói đau.

"Nhưng nhớ kỹ, sau khi chị trút giận xong, mọi chuyện sẽ dừng lại ở đây. Không còn có cô bé đó, không còn người cha kia, chị vẫn là một bác sĩ tài giỏi, còn rất nhiều người đang chờ chị cứu giúp." Trì Tang nhẹ nhàng khuyên nhủ, an ủi Bạch Lâm.

Nghe vậy, Bạch Nhân nhẹ nhàng gật đầu, hít sâu một hơi, đối diện với bao cát và bắt đầu đánh, dù chẳng có kỹ thuật gì. Cô chưa bao giờ thử cách giải tỏa thế này. Trước đây, gặp chuyện đau lòng, cô chỉ biết chờ đợi, để thời gian dần chữa lành. Nay bất ngờ tìm thấy lối thoát, Bạch Nhân cứ thế dùng toàn lực mà đánh vào bao cát, như muốn trút hết tâm tư.

Nhìn cô giải tỏa hết mọi dồn nén, Trì Tang đứng yên lặng lui sang một bên. Cô mong rằng điều mình nói có thể thành hiện thực, rằng một trận trút giận này có thể xóa đi hết nỗi đau mất đồng đội ngày ấy, điều mà cô cũng từng mong mỏi.

Không lâu sau, Trì Tang tiến lại gần, ôm lấy bao cát. "Được rồi, chị đánh nữa sẽ đau tay đấy." Cô nhẹ nhàng nói, nhìn gương mặt ửng hồng và hơi thở nặng nề của Bạch Nhân. Bạch Nhân hít thở thật sâu, thở ra một hơi dài như trút được gánh nặng.

"Tâm trạng đỡ hơn rồi chứ?" Trì Tang hỏi.

"Ừ, đỡ nhiều rồi." Bạch Nhân gật đầu, khẽ mỉm cười với cô. Cô vừa định đưa tay lên, nhưng Trì Tang dường như đoán trước được, nhẹ nhàng đưa tay lên giúp Bạch Nhân gạt tóc mái dính trên trán ra. Bạch Nhân sững lại một chút, hai người mắt chạm mắt. Nhìn vào ánh mắt dịu dàng của Trì Tang, tim cô chợt đập rộn ràng.

"Hai người họ sắp hôn nhau sao?!" Đám người bên cạnh ngồi núp sau võ đài, lén quan sát, thì thầm với nhau.

"Đúng, tiến triển đúng chuẩn!" Cả nhóm phấn khích chờ đợi khoảnh khắc hai người hôn nhau, nhưng Trì Tang lại rút tay về, cúi đầu cẩn thận giúp Bạch Nhân tháo găng tay.

"..."

"Haiz... Làm người ta chờ muốn chết!"

----------------------------------------------------

Tác giả có đôi lời muốn nói:

Trì Tang lặng lẽ ngẩng đầu nhìn trần nhà, hối hận vì đã đề nghị để Bạch Nhân trút giận bằng cách đánh bao cát. Giờ phút này, cô chỉ nghĩ rằng sự khác biệt duy nhất giữa mình và bao cát là... cô không bị treo lên xà nhà!

----------------------------------------------------

Editer có lời mún lói:

Ủng hộ mình một vote ở góc dưới bên trái nha moa moa 💓💓

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip