Chương 18: Nhìn em một chút
Họ tiếp tục ngủ một giấc khi mặt trời bên ngoài cửa sổ đã lặn.
Tiêu Chiến tỉnh lại, phát hiện căn phòng tối đen cảm thấy sợ hãi thật lớn. Tim anh đập nhanh, bị bao phủ bởi một cảm giác cô đơn mãnh liệt.
Tiêu Chiến theo bản năng muốn nắm lấy một cái gì đó, anh mới sực nhớ mình đang ở trong lòng Vương Nhất Bác.
Giống như người chết đuối rốt cục cũng tìm được phao cứu sinh, anh vùi mặt vào ngực Vương Nhất Bác, hai tay ôm chặt eo Vương Nhất Bác.
Cảm xúc không rõ ràng khiến Tiêu Chiến bắt đầu nức nở.
Tiêu Chiến đã lâu không như vậy. Lúc trước vì tránh loại cảm xúc này, anh chưa bao giờ ngủ trưa vào mùa đông. Bởi vì khi tỉnh lại phát hiện trời tối đen, toàn bộ thế giới lại chỉ còn lại mỗi mình, loại cảm giác này quá khủng bố.
Anh ôm lấy Vương Nhất Bác, muốn che giấu nước mắt và nỗi sợ hãi của mình.
Vương Nhất Bác tỉnh dậy trong trạng thái mê man, nghe thấy tiếng nức nở của Tiêu Chiến. Cậu hoảng sợ, vội vàng ôm Lấy Tiêu Chiến, sờ sờ đầu anh.
"Bảo bối, bảo bối, có chuyện gì vậy?" Vương Nhất Bác rất dịu dàng, nhẹ giọng hỏi Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến lắc đầu không nói gì.
Vương Nhất Bác cũng không tiếp tục ép Tiêu Chiến trả lời, nhưng cũng đoán được nguyên nhân cảm xúc này của Tiêu Chiến.
Cậu cứ như vậy ôm Tiêu Chiến, từng chút từng chút sờ đầu Tiêu Chiến.
"Ngoan, không sợ, không sợ, em đây, em ôm anh." Giống như dỗ dành bạn nhỏ, hết lần này đến lần khác trấn anTiêu Chiến.
Cảm xúc của Tiêu Chiến dần dần lắng xuống, lau nước mắt trên cổ và gáy Vương Nhất Bác.
Vương Nhất Bác nghiêng mặt, hôn vành tai của Tiêu Chiến. "Bảo bối, đừng sợ, có em ở đây."
"Ừm", Tiêu Chiến đáp lại.
"Anh sợ tối sao?" Vương Nhất Bác hỏi.
"Không, anh chỉ... Anh không biết nên giải thích như thế nào." Tiêu Chiến cựa mình, "Anh rất sợ khi anh chưa sẵnsàng thì xung quanh đều tối đen. Anh cảm thấy không an toàn trong hoàn cảnh đó."
"Hiểu rồi, bảo bối. Giống như cảm giác thế giới chỉ còn lại mỗi mình, một cảm giác cô đơn không thể kiểm soát."Vương Nhất Bác kéo eo Tiêu Chiến, để anh gần mình hơn.
"Đúng vậy, bình thường anh sẽ không ngủ trưa, chỉ sợ lúc tỉnh dậy sẽ trải qua cảnh tượng này." Tiêu Chiến ủy khuất nói.
"Bảo bối, vậy bây giờ anh khá hơn chưa?" Vương Nhất Bác xoa lưng Tiêu Chiến, trấn an anh.
"Ừm, tốt hơn nhiều. Chỉ là lúc mới tỉnh lại có chút không thích ứng." Nghe được thanh âm của Tiêu Chiến, anh quả thật tốt hơn nhiều.
"Vậy thì tốt rồi, Chiến Chiến đừng sợ. Sau này có chuyện gì cứ nói với em, biết không? Đừng giấu giếm một mình."Vương Nhất Bác tuy tuổi còn trẻ, nhưng không hiểu sao lại khiến người ta có cảm giác rất kiên định. Có cậu ở bên cạnh, chính là sẽ càng an tâm.
"Được, anh đều nói cho em biết." Tiêu Chiến ngoan ngoãn đáp.
Bọn họ lại ôm nhau một lúc, đột nhiên bụng Tiêu Chiến kêu lên.
Tiêu Chiến che bụng, xấu hổ cười ngượng ngịu. "Hì hì, anh hơi đói rồi."
"Ha ha, vậy anh muốn ăn ở nhà hay là đi ra ngoài?"
"Ở nhà không có gì ăn, chúng ta xuống lầu ăn một đĩa mì gà là được rồi."
"Được, vậy em đi bật đèn." Vương Nhất Bác nói xong, mở đèn pin điện thoại lên, đang định xuống giường.
"Này!" Tiêu Chiến vội vàng túm lấy Vương Nhất Bác. "Anh đi cùng em!" Sau đó anh mò mẫm trong bóng tối, bò lên lưng Vương Nhất Bác.
Vương Nhất Bác rất hưởng thụ sự ỷ lại của Tiêu Chiến đối với cậu, nâng mông Tiêu Chiến, cõng anh đi bật đèn phòng.
"Cạch", đèn bật, toàn bộ căn phòng bừng sáng.
Nhưng Tiêu Chiến vẫn chưa muốn xuống, Vương Nhất Bác cũng không để Tiêu Chiến xuống. Vương Nhất Bác cõng Tiêu Chiến vào phòng vệ sinh, đặt anh lên nắp bồn cầu.
"Em ra ngoài thay quần áo trước nhé?" Vương Nhất Bác khom lưng xuống hỏi Tiêu Chiến.
"Được, em ra ngoài đi." Tiêu Chiến dùng chân kẹp bắp chân Vương Nhất Bác, đẩy ra.
Vương Nhất Bác nhìn bộ dạng ngạo kiều của Tiêu Chiến, cười toe toét đi ra khỏi nhà vệ sinh.
Tiêu Chiến đóng cửa nhà vệ sinh lại, xoay người mở tủ, lấy một lọ thuốc bên trong ra, mở nắp và nuốt trực tiếp hai viên thuốc, sau đó lại xé hướng dẫn trên bao bì thuốc xuống, cùng với viên thuốc còn lại đổ vào bồn cầu rồi xả nước.
Vương Nhất Bác đã thay xong quần áo, ngồi trên sofa trong phòng khách chờ Tiêu Chiến. Tiêu Chiến đến quầy barrót một ly nước uống, lại hỏi Vương Nhất Bác có muốn không.
"Em uống một ngụm của anh là được." Vương Nhất Bác đi lên, muốn uống một ngụm nước trong ly Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến né tránh, "Anh còn chưa uống đủ, để anh rót cho em ly mới." Sau đó lấy ly rót cho Vương Nhất Bác một ly khác.
Sau khi bọn họ dọn dẹp xong, đã gần năm giờ rưỡi. Vương Nhất Bác lấy hết đồ đạc của mình, bởi vì cậu dự định đợi lát nữa ăn tối xong sẽ trở về căn hộ.
Trước khi ra khỏi cửa, Vương Nhất Bác thuận tay bật đèn phòng khách nhà Tiêu Chiến.
.
Dưới lầu nhà Tiêu Chiến có một nhà hàng Trung Quốc do người Đông Bắc mở, có món mì gà trộn đặc biệt ngon. Tiêu Chiến thích ăn loại mì này nhất, rất dai, thịt gà không có xương.
Tiêu Chiến ngồi xuống, đưa thực đơn cho Vương Nhất Bác, bản thân rất thuần thục gọi một phần mì gà trộn lớn. Vương Nhất Bác cũng gọi một phần mì gà trộn lớn.
Bọn họ đều đã rất đói bụng, toàn bộ quá trình không nói gì, hai người đều vùi đầu ăn mì.
Một lát sau, Tiêu Chiến buông đũa xuống trước, "Nhất Bác, lát nữa em về luôn sao?"
Vương Nhất Bác gật đầu, nhai xong đồ trong miệng, nuốt vào mới nói: "Đúng, vài ngày nữa mở lớp học mới rồi, emtrở về chuẩn bị một chút."
"Ồ, được." Nhìn không ra Tiêu Chiến có biểu cảm gì.
"Sao thế, không muốn em về sao?" Vương Nhất Bác cố ý trêu chọc Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến hừ hừ hai tiếng, "Đúng vậy, chính là không muốn em về, đừng về nữa."
"Anh nói thật không?" Vương Nhất Bác có chút mừng thầm.
"Giả, em trở về chăm chỉ học tập đi." Tiêu Chiến liếc nhìn Vương Nhất Bác một cái, sau đó gọi nhân viên phục vụ thanh toán.
"Bữa này em mời anh đi, chúng ta cũng đừng lúc nào cũng share, không thân mật." Vương Nhất Bác là một chàng trai lần đầu yêu, đặc biệt thích những hành động này giữa các cặp đôi. Có lẽ cậu sẽ chuẩn bị mua giày đôi, quần áo đôi và các phong cách đôi khác.
"Được nha Vương tiên sinh." Tiêu Chiến rất nhượng bộ tâm tư của Vương Nhất Bác.
.
Bọn họ ra khỏi nhà hàng, Tiêu Chiến định đưa Vương Nhất Bác đến cửa tàu điện ngầm, "Anh đưa em đến cửa tàu điện ngầm, dù sao tối nay anh cũng không có việc gì phải làm."
Vương Nhất Bác lắc đầu, kéo Tiêu Chiến đi về phía căn hộ của anh: "Không được, sau này em sẽ không để anh về nhà một mình. Đưa người yêu về nhà, đây là việc một người bạn trai nên làm."
Tiêu Chiến quay đầu nhìn Vương Nhất Bác, là loại nụ cười rất quyến luyến, giống như nhiệt độ của ly cà phê nóng vào cuối thu. Trái tim Vương Nhất Bác lại một lần nữa rung lên vì Tiêu Chiến, sao lại thích như vậy, chỉ muốn ôm lấy anh không buông.
"Vương Nhất Bác, thật ra em có thể hôn anh, nếu em muốn." Tiêu Chiến nghiêng đầu, đưa ra lời khuyên cho Vương Nhất Bác.
Vương Nhất Bác tai chợt đỏ lên, có chút ngượng ngùng quay mặt ra.
Tiêu Chiến thấy Vương Nhất Bác thẹn thùng, cũng không nói gì. Hai người liền nắm tay nhau trở về.
Bầu trời đêm nay rất sáng, khi trở về, đèn đường chiếu lên người bọn họ, đổ bóng sau lưng họ.
Đột nhiên, Tiêu Chiến xoay người, giẫm lên bóng Vương Nhất Bác.
"Ha! Anh giẫm lên em nè!" Tiêu Chiến rất nghịch ngợm giẫm lên bóng, nhưng tay trái vẫn nắm tay Vương Nhất Bác không buông ra.
Vương Nhất Bác cũng giẫm đạp về chiếc bóng phía sau Tiêu Chiến, Tiêu Chiến liền trốn sang bên cạnh.
Hai nam nhân trưởng thành, vào ban đêm trên đường phố London, dưới ánh đèn đường đạp bóng, chơi đến vui vẻ.
.
Một lúc sau, bọn họ liền đi đến dưới lầu chung cư của Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến nắm tay Vương Nhất Bác, quay đầu lại. Vương Nhất Bác cúi đầu, hôn lên trán Tiêu Chiến. Tiêu Chiến chậm rãi nhắm mắt lại, giơ tay ôm cổ Vương Nhất Bác.
Vương Nhất Bác đỡ lấy eo Tiêu Chiến, dùng trán cọ cọ mặt anh, lại hôn xuống môi anh.
"Em về đi." Tiêu Chiến đẩy Vương Nhất Bác ra, nói với Vương Nhất Bác.
"Không muốn trở về." Vương Nhất Bác lại một lần nữa ôm lấy Tiêu Chiến, dựa vào cổ anh, hít sâu một hơi.
"Chờ em bận rộn xong chúng ta sẽ gặp nhau." Tiêu Chiến vỗ vỗ lưng Vương Nhất Bác.
"Được, anh phải nhớ em đó ca ca." Vương Nhất Bác làm nũng.
"Ừm, anh sẽ nhớ em." Tiêu Chiến hôn lên mặt Vương Nhất Bác, sau đó xoay người lên lầu.
Vương Nhất Bác ở dưới lầu đợi đến khi không nghe thấy tiếng bước chân mới rời đi.
.
Một tuần bận rộn, Vương Nhất Bác bận thích nghi với lớp học mới, Tiêu Chiến cũng đang bận rộn theo dõi việc hợp tác với thương hiệu mới. Kỳ thật gần đây áp lực của Tiêu Chiến có chút lớn, bởi vì thương hiệu lần này rõ ràng nói bọn họ đồng thời cũng đang cân nhắc một cửa hàng của thương hiệu khác. Điều đó có nghĩa là để xem cửa hàng nào có thành ý hơn.
Một buổi chiều nọ, Tiêu Chiến ngồi trong văn phòng của PASS, ngẩn người nhìn đá trong ly latte của mình đang tan ra.
Đột nhiên màn hình điện thoại sáng lên, là tin nhắn Vương Nhất Bác gửi tới [Chiến Chiến, anh đang làm gì đó?] Sau đó lại gửi một tấm ảnh bánh sừng bò và một ly latte.
Sau khi đọc tin nhắn, Tiêu Chiến chụp ảnh latte phủ đầy nước trên vách cốc, gửi qua. [Tan chảy.]
Bên kia lập tức trả lời tin nhắn [Anh vẫn còn bận thiết kế à? Họ có nghĩ rằng bản thảo thiết kế lần này ok không?]
Tiêu Chiến thở dài, [Không ok lắm, anh không muốn thay đổi nữa, anh cảm thấy loại cạnh tranh này quá vô nghĩa.]
Lần hợp tác này giống như việc hoàng đế tuyển phi, PASS và một cửa hàng của một thương hiệu thời thượng phảinhiều lần sửa đổi bản thảo thiết kế, chỉ để phục vụ cho nhu cầu cá nhân của thương hiệu này. Cuộc "cạnh tranh" này đã kéo dài một tuần và không có kết quả.
[Anh muốn gặp em.] Tiêu Chiến lại gửi một tin nhắn.
[Em còn có hai tiết học nữa, làm sao bây giờ.] Vương Nhất Bác còn gửi lại một biểu tình sư tử khóc lóc.
[Em gửi vị trí của tòa nhà giảng dạy cho anh đi, anh đến gặp em một chút.] Sau khi Tiêu Chiến nhắn tin xong, đậy nắp latte trên bàn và ném vào thùng rác.
Tiêu Chiến cầm điện thoại di động và túi xách, sau khi nói với nhân viên bán hàng một tiếng, liền chạy tới ga tàu điện ngầm. Cũng không biết anh đang đuổi theo cái gì, Vương Nhất Bác có tiết học buổi tối ở đó, chậm một chút thì có quan hệ gì đâu.
Qua hai mươi phút, Tiêu Chiến đi theo điều hướng đến dưới tòa nhà giảng dạy của Vương Nhất Bác. Họ đã không gặp nhau trong một tuần rồi.
Tiêu Chiến lại xoay người, đến Starbucks gần đó mua hai ly trà ô long đào.
Sau đó mới lấy điện thoại ra nhắn tin cho Vương Nhất Bác. [Nhất Bác, anh đến dưới tòa nhà giảng dạy của em rồi.]
Vương Nhất Bác cách vài phút sau trực tiếp gọi điện thoại wechat cho Tiêu Chiến, "Tiêu Chiến, bây giờ em xuống đón anh." Nghe ra được giọng nói của Vương Nhất Bác rất hưng phấn.
Cảm xúc có thể lây nhiễm, mỗi người ít nhiều đều có chút "lấy lòng nhân cách", có nghĩa là một chuyện, nếu đối phương bày ra trạng thái rất vui vẻ phấn khích, như vậy không hiểu sao, bạn cũng sẽ bởi vì họ vui vẻ mà cảm thấy rất vui vẻ.
Tiêu Chiến trong điện thoại cảm giác được Vương Nhất Bác rất hưng phấn, lần gặp mặt này, không chỉ có một mình Tiêu Chiến chờ mong.
Tiêu Chiến mang theo hai ly đồ uống lạnh chờ ở cửa tòa nhà giảng dạy, xa xa nhìn thấy Vương Nhất Bác từ cửa thang máy chạy đến.
Lúc mới yêu đều sẽ trở nên hơi ngốc một tí, lúc này Tiêu Chiến cười như một kẻ ngốc.
"Chiến ca." Vương Nhất Bác kéo Tiêu Chiến đi vào trong tòa nhà giảng dạy: "Tiết học tiếp theo của em sắp bắt đầurồi, anh vào lớp với em đi."
"Không được", Tiêu Chiến muốn thoát ra, "Anh không đi đâu, anh mang đồ uống cho em rồi về!"
Vương Nhất Bác nghe vậy, nhận lấy túi xách trong tay Tiêu Chiến, nói: "Tiết học này học ở phòng học lớn, giáo viên sẽ không phát hiện ra anh đâu."
Tiêu Chiến cứ như vậy không hiểu sao cùng Vương Nhất Bác đi thang máy, đến phòng học của Vương Nhất Bác.
Đó là một giảng đường lớn, đã chật kín người, giáo sư đang kiểm tra micro ở bục giảng.
Vương Nhất Bác dắt Tiêu Chiến đi đến hàng cuối cùng, bảo Tiêu Chiến ngồi xuống, lại chạy ra phía trước ôm sách vở, tư liệu và máy tính của mình.
Tiếp theo ngồi xuống bên cạnh Tiêu Chiến, cười ngây ngô.
Tiêu Chiến rất im lặng: "Em cười như một con heo ngốc."
"Hì hì"! Vương Nhất Bác còn tiếp tục cười. "Em cảm thấy mình như đang tham gia một chương trình truyền hình."
Tiêu Chiến nghe được những lời này của Vương Nhất Bác, cũng nhịn không được bị đầu óc Vương Nhất Bác chọc cười.
"Đó là một vở kịch ở trường đúng không?" Tiêu Chiến tiếp tục tưởng tượng theo ý nghĩ của Vương Nhất Bác.
"Đúng vậy, sau đó hai người cùng nhau đi học, cùng nhau tan học về nhà. Thật lãng mạn nha~" Vương Nhất Bác đắm chìm trong trí tưởng tượng lãng mạn của mình.
Lúc này giáo sư trước bục bắt đầu chương trình dạy, Vương Nhất Bác lập tức thu hồi khuôn mặt tươi cười, mở máy tính và tư liệu bên cạnh.
"Chiến Chiến, em bắt đầu học rồi, chờ em bốn mươi lăm phút. Anh muốn nghe cũng được, tiết học này rất thú vị. Còn không muốn nghe thì anh có thể chơi điện thoại hoặc ngủ, không sao đâu." Vương Nhất Bác khẽ nói với Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến gật gật đầu, lấy điện thoại ra.
Vương Nhất Bác thật sự có thể một giây tiến vào trạng thái học tập, thu hồi khuôn mặt vừa rồi còn đang hi hi ha ha, ngược lại biến thành khuôn mặt chuyên chú nghiêm túc. Khi bài giảng nói về thứ gì phức tạp hơn, Vương Nhất Bác sẽ bất giác cắn móng tay của mình.
Tiêu Chiến đang chơi điện thoại, liếc mắt nhìn Vương Nhất Bác, lén chụp vài tấm. Thì ra Vương Nhất Bác đắm chìm trong học tập cũng rất có mị lực, có thể thấy Vương Nhất Bác rất thích chuyên ngành này.
Tiêu Chiến vừa nghe giáo sư giảng bài, vừa xem Vương Nhất Bác ghi chép trên máy tính. Phát hiện Vương Nhất Bác cũng không phải gõ lời giáo sư một cách máy móc, ngược lại sẽ viết ra quan điểm trái ngược với giáo sư, đưa ra những nghi vấn. Khi giáo sư nói về ý tưởng của Vương Nhất Bác cũng rất đồng cảm, Vương Nhất Bác trở nên rất phấn khích, cầm bút bên cạnh viết lại vào quyển sổ bên cạnh. Có thể là cậu cảm thấy đánh máy không nhanh bằngviết, sợ suy nghĩ này nhanh như chớp liền chạy ra khỏi đầu.
Vương Nhất Bác chuyên chú học, Tiêu Chiến chuyên chú nhìn Vương Nhất Bác lên lớp, bốn mươi lăm phút rất nhanh trôi qua.
Giáo sư tuyên bố kết thúc tiết học, các sinh viên khác vội vã thu thập đồ đạc để đến một lớp học khác.
"Chiến Chiến, một chút em còn có một tiết học nữa." Vương Nhất Bác rất miễn cưỡng nói với Tiêu Chiến.
"Ừm, anh cũng về đây, tiếp tục với bản thảo của anh." Tiêu Chiến cười tủm tỉm nói lời tạm biệt với Vương Nhất Bác. "Anh biết đường xuống, em mau lên lớp đi."
Vương Nhất Bác lưu luyến vẫy tay với Tiêu Chiến.
.
Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến đi tới cửa thang máy, đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, lại đuổi theo.
"Bảo bối, thứ ba tuần sau anh rảnh không?" Ở Tate Modern sẽ bắn pháo hoa, anh có muốn cùng đi xem không?"Vương Nhất Bác chờ mong nhìn Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến suy nghĩ một chút, lại lấy điện thoại ra xem lịch làm việc. "Chiều thứ ba tuần sau hẳn là có thể."
"Được! Vậy tuần sau gặp nhé!" Vương Nhất Bác tạm biệt Tiêu Chiến.
.
Sạc điện trong chốc lát, hai người lại có thể tiếp tục hết công suất. Và buổi hẹn hò vào tuần tới, liền giống như kho báu? Hãy để cả hai tiếp tục chăm chỉ bận rộn trong lĩnh vực của riêng mình với những kỳ vọng mỗi ngày.
----
Rốt cuộc cũng đuổi kịp bản raw của cô au =.=
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip