Chương 7: Chúc mừng sinh nhật
Sau khi mua Lego, họ đi dọc theo con đường này, đến China Town. China Town rất đông người, và có nhiều ngườiHoa hơn.
Tiêu Chiến khẽ nhíu mày, nói với Vương Nhất Bác: "Đừng đi qua đó, chúng ta đi đường khác.", nói xong, dẫn Vương Nhất Bác đổi hướng.
Con đường này không đông người lắm, sắc mặt Tiếu Chiến cũng chậm rãi thả lỏng. Bọn họ đi đến cửa một cửa hàng bánh ngọt, Tiêu Chiến giới thiệu cho Vương Nhất Bác rằng bánh quế cửa hàng này rất ngon! Nói xong còn hơi lắc trái lắc phải.
Họ đi bộ khoảng 10 phút đến Soho. Khi trời tối, người Anh bắt đầu ra ngoài. Các quán bar ở Soho đều chật kín người, lấy rượu làm mồi cho những câu chuyện. Đi ngang qua một Gay bar, nhìn từ bên ngoài vào, ánh sáng là một chút điên cuồng.
Tiêu Chiến càng đi càng nhanh, Vương Nhất Bác cũng đi theo rất nhanh.
Cuối cùng cũng đến nhà hàng Nhật, Tiêu Chiến giơ tay đẩy cửa ra, nhân viên phục vụ bên trong đi tới. Tiêu Chiến nói với nhân viên phục vụ rằng họ đã đặt bàn, sau đó báo số điện thoại di động của mình.
Bởi vì bọn họ đến sớm, cũng chỉ còn lại vị trí quầy bar. Đối diện với đầu bếp đang chuẩn bị các món ăn.
Tiêu Chiến cầm thực đơn, gọi một phần bánh mì nướng gan ngỗng, một phần gan ngỗng cuốn, một phần tôm viênmù tạt, và một phần bánh gạo phô mai.
Vương Nhất Bác cũng muốn gọi một phần bánh mì nướng gan ngỗng.
Tiêu Chiến nhìn thấy, nói: "Cậu không cần gọi, một đĩa có hai phần, chúng ta mỗi người một phần là được. Ngoài ra, các món ăn khác chúng ta cũng có thể share cùng nhau."
Cuối cùng Vương Nhất Bác gọi một phần mì udon hải sản.
Trong lúc chờ đồ ăn, Tiêu Chiến cho hai túi trà vào ly, lấy nước nóng. Một ly cho Vương Nhất Bác, một ly cầm đến bên miệng, nhẹ nhàng nhấp một cái.
"Có phải cậu đã khai giảng rồi không?" Tiêu Chiến buông ly xuống, nói.
"Ừm, kế tiếp ngoại trừ cuối tuần, mỗi ngày đều có tiết học." Vương Nhất Bác vừa nói vừa sờ sờ mép cốc, gân xanh trên tay bất giác nhô lên.
"Cậu học trường nào?"
"LSE", Vương Nhất Bác trả lời.
"Chuyên ngành nào?", Tiêu Chiến tiếp tục hỏi.
"Kinh tế", Tiêu Chiến gật đầu.
Bánh mì nướng gan ngỗng cũng lên.
Có một ít nấm truffle đen bên trên lớp gan ngỗng, bên trên nấm truffle đen đặt một chút hành lá, phía dưới là bánh mì baguette. Gan ngỗng đã được nướng chín có màu sắc rất hấp dẫn. Tiêu Chiến cầm đũa gắp một miếng, cắn xuốngcùng lúc gan ngỗng và bánh mì baguette.
Tiêu Chiến vừa nhai, nhắm mắt lại, nhịp nhàng lắc lắc đầu, bộ dáng đặc biệt hưởng thụ.
Vương Nhất Bác nhìn bộ dạng này của Tiêu Chiến, không hiểu sao lại có loại cảm giác thỏa mãn. Cậu cũng gắp một miếng cho vào miệng mình.
Gan ngỗng thật sự quá non! Mềm mại, đặc biệt thơm. Bánh mì phía dưới được nướng ngoài giòn trong mềm. Gan ngỗng mang đến hương vị vừa thơm vừa mềm, mà bánh mì thì thơm giòn, sự kết hợp này quả thực tuyệt hảo. Vương Nhất Bác lý giải vì sao Tiêu Chiến lại hưởng thụ như vậy, bởi vì thực sự rất ngon.
Bọn họ cho đến khi ăn xong phần gan ngỗng này, cũng không nói một câu nào.
Tiêu Chiến ăn xong, lấy khăn giấy lau miệng một chút, lại uống một ngụm nước, còn mang theo ý cười nhìn Vương Nhất Bác, nhướng mày.
Vương Nhất Bác cũng uống một ngụm nước, nói: "Món này này thật sự rất ngon, chúng ta gọi thêm một phần nữa đi." Nói xong, liền gọi nhân viên phục vụ tới.
Tiêu Chiến vội vàng ngăn lại, "Phía sau còn gọi rất nhiều món, ăn không hết, đừng gọi."
Vương Nhất Bác quay lại, vừa vặn các món ăn khác cũng lên tới.
Vương Nhất Bác đang muốn cầm đũa ăn mì udon hải sản: "Cậu ăn gan ngỗng cuốn trước đi, cái này cũng rất ngon.", Tiêu Chiến nhẹ nhàng chạm vào mu bàn tay Vương Nhất Bác và nói.
Vương Nhất Bác gật đầu, đeo găng tay dùng một lần, đưa tay cầm một gan ngỗng cuốn.
Gan ngỗng cuốn cũng rất ngon, tổng cộng có ba cái. Gan ngỗng được rắc một ít vừng. Gan ngỗng này chỉ được nướng một chút, mùi than không quá nặng. Bởi vậy so với bánh mì nướng gan ngỗng cảm giác mềm hơn một chút, hương vị giống như ăn một miếng đậu phụ tươi. Phía trên còn rưới nước sốt BBQ, ăn cùng cơm và rong biển, hương vị rất vừa miệng.
Ăn xong gan ngỗng, Vương Nhất Bác tháo găng tay dùng một lần ra, đang chuẩn bị cầm đũa ăn mì udon hải sản. Suy nghĩ một chút, "Chiến ca, anh muốn ăn mì udon hải sản này không? Tôi chia cho anh một nửa?"
Tiêu Chiến đang tháo găng tay ra, gật gật đầu, "Được, để tôi bảo phục vụ lấy cho tôi một cái bát nhỏ."
Câu trả lời này của Tiêu Chiến cũng làm chính anh ngạc nhiên. Nó không giống như gan ngỗng cuộn, từng miếng riêng biệt, bạn có thể share với nhau. Nhưng nếu chia sẻ một món gì đó trong cùng một bát, anh sẽ cảm thấy lạ, cảm giác này là quá thân mật ...
Vương Nhất Bác nhận lấy bát nhỏ, chia một chén udon và mấy miếng hải sản.
Sau đó, hai người họ ăn mì Udon cùng nhau.
......
Sau khi ăn xong, Tiêu Chiến gọi phục vụ để thanh toán. Hai người bọn họ đã cùng nhau ăn mấy bữa cơm, xem ra đã ngầm hiểu ý nhau. Lần này Tiêu Chiến không hỏi Vương Nhất Bác, lúc tính tiền trực tiếp nói với nhân viên phục vụ rằng hai người bọn họ muốn chia nhau.
Đi đến cửa, mặt trời đã lặn, các con phố đã sáng đèn.
"Tôi còn phải đến cửa hàng xử lý một chút chuyện, không về cùng cậu." Tiêu Chiến nói.
Vương Nhất Bác gật gật đầu, "Được, lần sau gặp lại."
Họ thực sự chia tay nhau ở nhà hàng Nhật này, mỗi người đi theo một hướng khác nhau.
Vương Nhất Bác theo đường cũ trở về, quay lại cửa hàng Lego, mua chiếc Lamborghini mà Tiêu Chiến nói thích.
.
Một tuần sau đó, Tiêu Chiến vẫn giống như mọi ngày. Đi làm, khi rảnh rỗi đi xem triển lãm tranh.
Vương Nhất Bác đang ở trong lớp, đọc tài liệu, xem PPT, viết luận án, và lắp Lego. Ban ngày đến trường học, sau giờ học ngâm mình trong thư viện. Chờ màn đêm buông xuống, liền trở về căn hộ tiếp tục lắp Lego.
Họ cũng thường xuyên liên lạc. Nhưng bình thường đều là Vương Nhất Bác chủ động liên lạc với Tiêu Chiến.
Ví dụ, hỏi anh hôm nay có đến PASS không, hỏi anh tối nay ăn gì, hỏi anh ngoài pizza có thức ăn bán sẵn nào không... Cuối cùng Vương Nhất Bác hết biết hỏi gì nữa, bèn học theo người Anh hỏi: "Hôm nay anh có một ngày tuyệt vời không?"
Những lời này có vẻ hơi nhàm chán, nhưng Tiêu Chiến vẫn nghiêm túc trả lời.
"Đúng, mười giờ hôm nay sẽ đến cửa hàng."
"Tối nay ăn salad."
"Cậu có thể ghé qua Wasabi có bán mì, cơm và sushi làm sẵn. Bánh bao thịt bò không tệ, Waitrose cũng bán bánh bao này."
"Hôm nay tôi rất vui, cám ơn cậu, Nhất Bác."
.
Sinh nhật của Tiêu Chiến là vào thứ Sáu tuần này, Andrew đã thông báo trước cho Vương Nhất Bác về địa chỉ ăn tối.
Hôm đó buổi chiều Vương Nhất Bác vừa vặn không có tiết học, buổi sáng sau khi tan học, trở về căn hộ, lấy chiếc Lamborghini ra sau một tuần liều mạng lắp.
Ngày đó Vương Nhất Bác còn đặt một chiếc hộp trong suốt bằng acrylic, bỏ chiếc Lamborghini vào bên trong. May mắn là Amazon giao hàng rất nhanh, có thể đến trước sinh nhật của Tiêu Chiến.
Trước khi ra khỏi cửa, Vương Nhất Bác đã thay một bộ âu phục. Cậu rất vui khi cậu đến London đã mang theo một bộ trong vali của mình.
Vương Nhất Bác theo điều hướng đến nhà hàng ở Covent garden, bước vào, trang trí không có gì lạ. Người phục vụ dẫn cậu xuống cầu thang, hóa ra có một lối khác ở phía dưới. Các bức tường xung quanh và trần nhà được trang tríbởi hoa anh đào trắng, giống như đang ở trong một phòng hoa.
Vương Nhất Bác đặt quà trong tay lên bàn, lại cảm thấy không thích hợp. Gọi phục vụ, hỏi xem anh có thể giữ giúp không. Nhân viên phục vụ lấy túi quà, hỏi Vương Nhất Bác khi nào họ mang thức ăn lên.
Bởi vì các món ăn đã được đặt trước, không cần gọi món. Vương Nhất Bác trả lời, chờ mọi người đến đông đủ, cậu sẽ nói với nhà hàng.
Trên bàn các ly đã được rót nước vào, đĩa và dao nĩa cũng đã được đặt ngay ngắn.
Vương Nhất Bác ngồi trên ghế, nhìn thấy có chiếc đĩa hơi lệch, cậu liền tiến lên điều chỉnh lại.
Sau khi điều chỉnh xong, cậu đứng dậy một lần nữa, phủi phủi lại quần áo của mình .
Cậu nhìn lên và thấy tủ kính đối diện có phản chiếu. Cậu đi về phía trước, nhìn vào gương từ tủ chỉnh lại cà vạt và tóc. Trong lúc đang chỉnh lại mái tóc, cậu nhìn thấy Tiêu Chiến, Andrew từ tủ kính, còn có năm nhà thiết kế và nhân viên bán hàng dường như của PASS.
Vương Nhất Bác quay đầu lại, chào hỏi bọn họ.
Tiêu Chiến nhìn thấy Vương Nhất Bác, rất kinh ngạc: "Nhất Bác, sao cậu lại ở đây?", nói xong, đi tới trước mặt cậu.
"Em đến chúc mừng sinh nhật anh, Chiến ca. Chúc mừng sinh nhật! Vương Nhất Bác mỉm cười trả lời, ánh đèn chiếu vào mắt Vương Nhất Bác, có vẻ sáng lấp lánh.
"Đừng đứng nói chuyện, ngồi xuống nào", Andrew vẫy tay chào họ, sau đó kéo vị trí giữa ra, ra hiệu cho Tiêu Chiến ngồi xuống.
Tiêu Chiến đi qua ngồi xuống. Sau khi ngồi xuống, thấy Vương Nhất Bác còn đứng ngây ngốc, lại đứng dậy kéo Vương Nhất Bác đến vị trí bên cạnh mình, bảo cậu ngồi xuống.
Một số nhà thiết kế và nhân viên khác lặng lẽ tìm một vị trí khác để ngồi xuống, lấy tay sờ sờ mặt, e rằng sẽ lộ ra nụ cười.
"Chúng ta đủ người rồi, để họ lên đồ ăn đi!" Andrew nói xong, gọi phục vụ đến để họ có thể mang thức ăn lên.
Khi màn đêm buông xuống, xuyên qua lớp mái kính có thể nhìn thấy những ngôi sao trên bầu trời.
Nhà hàng thắp nến. Con gió do đám đông mang đến, nhẹ nhàng thổi ngọn lửa, phản chiếu trên lò sưởi, phản chiếu trên cửa gỗ.
.
Món đầu tiên là sò điệp nướng và hàu ướp lạnh.
Hai món ăn liên tiếp đưa lên, Tiêu Chiến ăn sò điệp nướng trước, ăn xong liền buông dao nĩa xuống. Cầm lấy khăn giấy lau miệng, lại nhấp một ngụm rượu vang nhỏ để bớt vị tanh. Sau khi uống xong, anh nhíu mày, gọi phục vụ rót cho mình một ly rượu vang trắng.
Tiêu Chiến ăn hải sản không thích rượu vang đỏ, thích rượu trắng hơn.
Sau đó Tiêu Chiến vẫn giơ rượu trắng lên, nhấp một ngụm. Đôi mắt nhìn phần hàu bên cạnh, nhưng dường như không có ý định nếm thử.
Vương Nhất Bác nhìn thấy, hỏi Tiêu Chiến: " Chiến ca, anh không ăn hàu này sao?"
Tiêu Chiến gật gật đầu, "Ừm, cảm giác có chút lãng phí...", anh dừng một chút, lại tiếp tục nói: "Nhưng tôi không thích ăn hàu". Nói xong, hơi bĩu môi một chút.
Vương Nhất Bác cảm thấy Tiêu Chiến vì lãng phí con hàu này mà có chút ủy khuất, xúc động liền nói: "Vậy để emgiúp anh ăn, như vậy sẽ không lãng phí."
Tiêu Chiến nghe xong, trợn tròn mắt kinh hỉ nhìn Vương Nhất Bác: "Vậy quá tốt, cho cậu ăn, Nhất Bác!". Nói xong, vội vàng đem phần hàu ướp lạnh của mình đẩy đến trước mặt Vương Nhất Bác.
Vương Nhất Bác cười cười, nhận lấy.
Tiếu Chiến cười tủm tỉm cầm lấy ly rượu vang trắng, nhìn Vương Nhất Bác, nhấp một ngụm.
Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến uống rượu, gọi nhân viên phục vụ, cũng rót cho mình một ly rượu vang trắng.
Vương Nhất Bác ăn xong phần hàu kia, nếm thử một ngụm rượu vang trắng. "Ừ, quả thật không tệ", Vương Nhất Bác rất tán thưởng gật đầu. "Hàu hơi ngấy, ăn kèm với rượu trắng càng giải ngấy."
"Tôi cũng cảm thấy như vậy. Nhưng không nên trộn lẫn hai loại rượu, đêm nay cậu chỉ nên uống một loại rượu thôi."Tiêu Chiến nói.
"Được, biết rồi."
Món chính là tôm hùm và cơm risotto.
Tôm hùm được trang trí với một ít trứng cá muối đen, Tiêu Chiến dường như rất thích ăn trứng cá muối. Đầu tiên là dùng nĩa lấy hết phần trứng cá muối ở trên ăn. Sau đó mới dùng dao cắt tôm hùm bên dưới.
Anh nĩa một miếng tôm hùm nhỏ, chấm vào nước sốt hải sản bên dưới. Ngon đến mức Tiếu Chiến nhắm mắt lại.
Vương Nhất Bác phát hiện mỗi lần Tiêu Chiến ăn món ngon yêu thích, đều nhắm mắt lại thưởng thức.
Tiêu Chiến như vậy, Vương Nhất Bác sẽ bất giác nhìn về phía anh. Không rõ tại sao. Cậu nghĩ anh ta dễ thương sao? Tương phản manh? Vẫn là bị bộ dáng yêu thích ẩm thực của anh hấp dẫn.
Không biết, Vương Nhất Bác nghĩ không ra.
Cuối cùng là món tráng miệng, họ gọi kem Cookie.
Bởi vì lúc đặt món có nói là đặt bàn cho sinh nhật của Sean cho nên nhà hàng cũng chuẩn bị cho Tiêu Chiến một cái bánh ngọt nhỏ.
Nhưng Tiêu Chiến dường như cũng không đặc biệt thích cái bánh ngọt này, ngược lại rất thích ăn kem cookie bình thường kia. Anh ăn hết miếng này đến miếng khác.
"Vương Nhất Bác, kem này ngon lắm!" Tiêu Chiến chỉ vào ly kem mà mình ăn sạch nói với Vương Nhất Bác.
"Vậy anh có muốn thêm một ly không?" Vương Nhất Bác vừa ăn kem của mình, vừa thản nhiên trả lời Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến do dự một chút, "Được không? Tôi muốn ăn thêm một ly nữa."
Vương Nhất Bác cũng ăn hết ly kem của mình: "Đương nhiên, anh cũng không phải là bạn nhỏ. Những đứa trẻ rất đáng thương, chỉ có thể ăn một ly. Nhưng hôm nay là ngày sinh nhật anh, anh có thể ăn hai ly." Nói xong, lại hỏi những người khác ngồi cùng bàn có muốn thêm kem hay không.
Không ai ăn thêm. Cuối cùng Vương Nhất Bác bảo nhân viên phục vụ thêm hai ly kem.
Tiêu Chiến rất vui vẻ, vẫn nhìn chằm chằm người phục vụ kia, nhìn hắn đi về phía phòng bếp, sau đó lại nhìn chằm chằm hắn bưng hai ly kem đến.
Sau đó vui vẻ cầm thìa lên, ăn từng thìa một.
Vương Nhất Bác thấy Tiêu Chiến vui vẻ như vậy, lại hỏi: "Vậy bánh ngọt của anh có ăn hay không?"
"Không ăn nữa, không thích ăn loại bánh ngọt này." Cái bánh ngọt này thật sự bị Tiếu Chiến ghét bỏ, cũng không nhìn qua.
"Vậy thì không ăn, lát nữa em sẽ đến cửa hàng bánh ngọt mua cho anh." Vương Nhất Bác nói.
Tiêu Chiến nghe được, dừng lại động tác múc kem, ngược lại chậm rãi cạo nước kem trên thành ly. "Được," anh nhẹ nhàng trả lời.
.
Đột nhiên, nhà hàng tắt tất cả các đèn. Chỉ còn lại ánh nến lung linh nhẹ.
Cả Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác đều bị hoảng sợ. Vương Nhất Bác thậm chí còn dựa vào bên cạnh Tiêu Chiến.
Lúc này, nhân viên phục vụ nhà hàng vừa hát bài hát chúc mừng sinh nhật, vừa cầm một cái bánh cà rốt lớn đến, trên bánh có cắm nến.
"Happy birthday Sean!!!" Nhân viên phục vụ trong nhà hàng vui vẻ chúc mừng Tiêu Chiến. Sau đó, các nhân viên khác trong bàn cũng như các khách hàng khác có mặt bắt đầu ồn ào và nói "Happy birthday".
"Thanks", Xiao Chiến quay lại đối mặt với chiếc bánh.
Vương Nhất Bác đứng bên cạnh Tiêu Chiến, nhỏ giọng một câu với Tiếu Chiến "Chúc mừng sinh nhật, Tiêu Chiến" bên tai Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến hiển nhiên bị Vương Nhất Bác nói tiếng Trung "Chúc mừng sinh nhật" làm cho kinh ngạc. Toàn hiệntrường tràn ngập "Happy birthday", "Happy birthday, Sean". Mà câu nói tiếng Trung chúc mừng sinh nhật này, không hiểu sao lại khiến Tiêu Chiến rất cảm động.
Sống ở London quá lâu và tiếp xúc với người nước ngoài xung quanh bạn quá lâu, tiếng Anh rất trôi chảy, nhưng đôi khi rất khó để nói tiếng Trung.
Nhưng anh không phải người Anh.
Điều này làm cho anh cảm thấy cô đơn. Có loại cảm giác, nơi nào cũng không thuộc về mình, anh cũng không thuộc về bất kỳ nơi đâu.
Anh là người Trung Quốc. Anh muốn nhận được lời chúc phúc phiên bản tiếng Trung.
Vương Nhất Bác nhận ra sự khác thường của Tiêu Chiến, bỗng nhiên lớn tiếng hét lên: "Chúc mừng sinh nhật! ", còn khuyến khích mọi người ở đây cùng nhau hô "Chúc mừng sinh nhật" bằng tiếng Trung Quốc.
Những người có mặt tại hiện trường có thể cũng biết đây là một câu tiếng Trung, thọ tinh hôm nay là một người Trung Quốc nên rất nể mặt mà học theo.
Hiện trường dường như đã trở thành một lớp học tiếng Trung quy mô lớn. Mà Tiêu Chiến nhắm mắt lại trong bầukhông khí Trung Hoa ấy, ước nguyện, sau đó thổi nến.
Khi ngọn nến tắt, đèn trong phòng ăn cũng bật sáng.
Tiêu Chiến có cảm giác tỉnh mộng.
Những người có mặt tại phòng ăn cũng quay lại tiếp tục dùng bữa. Các nhà thiết kế và nhân viên ngồi cùng bàn đều lấy quà tặng của mình ra tặng cho Tiêu Chiến.
Một số là các hộp quà được đóng gói các đối tượng nhỏ gọn, cũng có những hộp lớn hơn một chút, tương tự như kích thước hộp nước hoa.
Tiêu Chiến lần lượt nói "Thank you".
Vương Nhất Bác nhìn lễ vật của mọi người đều tinh tế như vậy, cảm giác mình lấy ra một món "đồ chơi" thật không giống. Cho nên vẫn rụt rè ở bên cạnh, nhìn những người khác tặng quà.
Chờ tất cả mọi người tặng xong, Tiêu Chiến nhìn về phía Vương Nhất Bác, nâng cằm lên, nói đùa: "Vương Nhất Bác, đừng nói cậu không chuẩn bị quà cho tôi chứ?"
"Làm sao có thể!" Vương Nhất Bác vội vàng phủ nhận.
Không còn cách nào khác, Vương Nhất Bác đành phải gọi nhân viên phục vụ, bảo họ lấy quà của mình ra.
Khi nhân viên phục vụ mang đến, Tiêu Chiến nhìn thấy cái túi. Món quà này thực sự có chút lớn.
Vương Nhất Bác nhận lấy bằng hai tay đưa cho Tiêu Chiến. "Chiến ca, chúc mừng sinh nhật anh! Đây là chiếcLamborghini của riêng em, hy vọng anh sẽ thích nó!"
Tiêu Chiến nhận lấy, mở túi ra, nhìn thấy bên trong có một chiếc Lamborghini màu xanh được bọc bằng một chiếc hộp acrylic.
"Wow! Đây có phải là chiếc xe tôi đã thấy ngày hôm đó không?", Tiếu Chiến thật kinh hỉ. Vội vàng mở túi lấy chiếc xe ra.
Những người khác nhìn thấy, cũng nhao nhao tiến lại gần xem.
"Cậu liều mạng bao lâu rồi? Cảm ơn cậu, Nhất Bác!", Tiếu Chiến không chớp mắt quan sát chiếc xe này, anh rất thích.
Vương Nhất Bác gãi gãi đầu: "Cũng không bao lâu, chính là tan học trở về tranh thủ lắp."
"Tôi thích lắm", Tiêu Chiến cất xe lại và nói với Vương Nhất Bác.
"Anh thích là được rồi, Chiến ca." Vương Nhất Bác thở phào nhẹ nhõm, may mắn Tiêu Chiến thích.
.
Sau khi kết thúc bữa ăn, họ đi ra ngoài. Bây giờ đã rất khuya, không có nhiều người trên đường.
"Sean, chúng tôi về trước!" Andrew và các nhân viên khác nói với anh.
"Ok, cám ơn mọi người hôm nay." Tiêu Chiến phất phất tay với bọn họ, nói lời tạm biệt.
Vương Nhất Bác không đi, còn đứng bên cạnh Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến quay đầu lại, phát hiện Vương Nhất Bác vẫn còn.
"Cậu không cùng bọn họ trở về sao?" Tiêu Chiến hỏi.
"Em còn muốn mua bánh ngọt cho anh, không phải anh không thích ăn bánh ngọt của nhà hàng này sao." Vương Nhất Bác muốn giúp Tiếu Chiến xách quà trong tay.
Tiêu Chiến ý thức được ý tưởng của Vương Nhất Bác, đem quà tặng ngoại trừ chiếc xe kia đưa cho Vương Nhất Bác. "Cậu giúp tôi cầm những thứ này đi, xe tôi muốn tự mình cầm ~" Nói xong còn ngạo kiều hơi hơi nâng cằm lên. Sau đó, tiếp tục: "Bánh này rất khó ăn, đặc biệt là bánh cà rốt đó!"
Vương Nhất Bác nghe xong, cười ha ha hai tiếng. "Vậy chúng ta đi dạo một chút, xem có cửa hàng bánh ngọt nào mở cửa hay không."
"Được", Tiêu Chiến đi theo Vương Nhất Bác.
Ánh đèn ven đường chợt lóe lên, con đường đá này ngoại trừ hai người bọn họ, không có ai khác.
Tối nay Tiêu Chiến dường như rất vui, cầm túi lên lắc lư một cái. Nhìn bóng dáng phía trước, còn nhấc chân giẫm xuống.
Vừa đi vừa ngân nga bài hát chúc mừng sinh nhật, bài hát giáng sinh vui vẻ, và bài hát chúc mừng năm mới ...
Vương Nhất Bác bị niềm vui của Tiêu Chiến lây nhiễm, bất giác cũng theo anh ngân nga những bài hát kỳ quái này. Ngay từ đầu chỉ là ậm ừ, sau khi phát hiện xung quanh đều không có người, liền bắt đầu hát.
"Ha ha ha, thật xấu hổ a Vương Nhất Bác", Tiêu Chiến nghe Vương Nhất Bác hát bài hát chúc mừng năm mới.
"Không sao, dù sao cũng không có người." Vương Nhất Bác nói xong, lại tiếp tục hát.
Tiêu Chiến cũng hát theo, dù sao cũng xung quanh cũng không có ai. Hát hay không bằng hay hát.
Họ đi đến ngã tư và đột nhiên thấy một cửa hàng bánh ngọt Pháp đang tắt đèn trên đường đối diện, bên cửa sổ có vẻ như có một vài chiếc bánh ngọt nhỏ.
Họ liếc nhìn nhau và lao sang bên kia đường. Vương Nhất Bác xông về phía cửa hàng, Tiêu Chiến dừng lại ở cửa kính cửa sổ.
Vương Nhất Bác nói vài câu với bà lão trong cửa hàng, sau đó bà lão bật đèn trong cửa hàng lên. Đi đến bên cửa sổ, lấy hai chiếc bánh dâu tây còn lại ra và đặt chúng vào hộp bánh.
Tiêu Chiến nhìn thấy, cũng đi vào trong cửa hàng. Bà lão cười cười với Tiêu Chiến, nói một câu tiếng Trung "Chúc mừng sinh nhật".
Tiêu Chiến đột nhiên nghe tiếng Trung, có chút hoảng hốt, hồ đồ trả lời một câu "Merci".
Vương Nhất Bác lấy thẻ ngân hàng ra chuẩn bị đưa tiền, bà lão khoát tay, ý bảo không cần.
"Coi như là quà ta tặng cho vị thọ tinh đẹp trai này đi, chúc cậu cả đời hạnh phúc." Bà lão nói với Tiêu Chiến.
Nói xong lại tắt đèn ở vị trí cửa sổ. Hai người bọn họ cũng thật sự đi ra cửa, quay đầu lại nói với bà lão rất nhiều câu "Thank you".
Họ mang theo hai chiếc bánh và đi bộ trong một con hẻm vắng.
"Làm sao bây giờ, Vương Nhất Bác, chúng ta phải ăn cái bánh này ở đâu?" Tiêu Chiến hỏi.
"Nơi nào cũng được, anh muốn ở đâu?"
"Tôi chỉ muốn ở đây, ngồi trên mặt đất này, giữa đường!" Tiêu Chiến đi đến giữa đường, dùng chân giẫm lên mặt đường sỏi.
"Được, vậy thì ở chỗ này." Nói xong, Vương Nhất Bác ngồi xếp bằng, đặt hộp bánh ngọt lên đùi mình.
Tiêu Chiến ngồi bên cạnh cậu, cũng mở hộp bánh ngọt của anh ra. "Wow, là một chiếc bánh dâu tây!" Tiếu Chiến liên tục tán thưởng.
"Chúng ta thật may mắn!" Vương Nhất Bác tiếp lời Tiếu Chiến nói.
Tiêu Chiến lấy nĩa ra, cắm một miếng bánh ngọt thật lớn.
"Vương Nhất Bác, cậu có cảm thấy, tôi luôn có số ý tưởng điên rồ không?"
"Không, anh muốn làm cái gì cũng được, em đều có thể bồi anh." Vương Nhất Bác nói.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip