13

13

Đêm hè trong vắng, đom đóm bay đầy ngõ.

"Vương Kỳ Lân! Ngươi lại đây!"

Quá tức giận ... Vương Kỳ Lân miễn cưỡng bước qua ngạch cửa, đi về phía Dương thị.

Vương Kỳ Lân mặc dù không phải máu mủ mình sinh ra, nhưng Dương thị vẫn thương hắn, có cái gì tốt không chỉ nghĩ Vương Nhất Bác cũng nhớ rõ hắn. Trừ hôm nay, Vương Kỳ Lân ở trong bữa tiệc nói chuyện vớ vẩn.

Mắt thấy tỷ tỷ bà cùng Tạ Hồng Kỳ ở trong phủ lâu như vậy, chỗ lão tổ mẫu động tĩnh gì cũng không có, không nói tỷ tỷ bà có nhiều bất mãn, ngay cả bà cũng không đợi được. Trách không được Dương thị nổi giận, tối nay Vương Nhất Bác không có ở đây, Tạ Hồng Kỳ chế giễu Vương Kỳ Lân nói Vương Nhất Bác khinh thường hắn, ngày sinh nhật chẳng những không tặng lễ vật, ngay cả ăn bữa cơm cũng không đến. Vương Kỳ Lân liền đấu võ mồm nói nàng ở Vương gia không chịu đi, chưa rước đã vội vào cửa.

Trẻ con, một lời nói ra vô cùng thẳng thẳng.

Trần thị mặt đen như đáy nồi, trước mặt lão tổ mẫu ném đũa vung tay áo trở về phòng. Mà Tạ Hồng Kỳ bị lời khó nghe như vậy cười nhạo một phen cũng khó chịu, lập tức đi vặn miệng Vương Kỳ Lân, lễ nghĩa hoàn toàn không có.

Vừa xảy ra chuyện khôi hài khiến lão tổ mẫu đọc tâm kinh ngay tại chỗ. Vương Hòng Tùng cũng ăn không nổi, nghiến răng bảo người hầu bên cạnh đi tìm Vương Nhất Bác.

"Ai dạy ngươi vừa rồi nói chuyện hỗn hào? Cha mẹ ngươi dạy hay là tiên sinh lão sư dạy? Ngươi nói đi!"

Dương thị dùng một cây roi đánh xuống, trong mắt tức giận đều trút xuống về phía Vương Kỳ Lân. Vương Kỳ Lân thấy cây roi liền sợ, vội vàng đưa tay ra sau lưng, liên tục lắc đầu: "Tiểu nhi tử nói sai, đại nương thứ lỗi!"

"Giơ tay ra!"

Vương Kỳ Lân mím môi, run tay thật cẩn thận vươn ra. Dương thị chỉ giáo huấn Vương Nhất Bác, còn chưa đánh Vương Kỳ Lân. Lần này bà cũng không nương tay, bóp chặt cổ tay Vương Kỳ Lân không cho hắn rụt trở về, "bốp" đánh vào lòng bàn tay Vương Kỳ Lân, lập tức xuất hiện một vết roi đỏ.

Dương thị một hơi đánh bảy tám cái.

"Đại nương, nương! Con sai rồi... Đừng đánh nữa, tha cho con!"

"Ta còn có một chuyện muốn hỏi ngươi," Dương thị dừng lại, giúp hắn lau nước mắt, "Ca ca ngươi mấy ngày nay luôn làm ổ ở tây sương rốt cuộc giở cái trò gì?"

Vương Kỳ Lân thỉnh thoảng vẫn đi tây sương chơi, Vương Nhất Bác quả thật ở tây sương có vui vẻ, thậm chí không ra khỏi cửa. Một lần hắn đến vào ban đêm, nghe thấy trong phòng có thanh âm kỳ quái, những tiếng nhỏ và đứt quãng kia tựa như là sảng khoái lại giống như đau đớn. Hắn len lén mở ra một cái lỗ ở trên màn cửa sổ, xuyên qua cửa sổ hoa nhìn vào bên trong, ca ca Vương Nhất Bác đang cùng Tiểu Tiên ở trên giường mây mưa. Thì ra là như vậy... Ca ca hắn xuống tay ngược lại là nhanh! Giấu tất cả mọi người cùng Tiểu Tiên ở tây sương ân ân ái ái. Vương Kỳ Lân xấu hổ một trận chạy trở về, từ đó về sau hắn càng xem thường Tạ Hồng Kỳ.

"Bốp!"

Dương thị nhìn Vương Kỳ Lân do dự không trả lời, lại đánh vào lòng bàn tay hắn. Bà hỏi lại: "Ngươi mau nói sẽ không bị phạt! Đánh ngươi là bởi vì ngươi nói nhảm, vốn định đánh đủ ba mươi cái, nếu ngươi nói cho ta biết liền tha cho ngươi."

Vương Nhất Bác không muốn ra ngoài, một người hai người đều chạy về phía tây sương của cậu. Vương Kỳ Lân cùng Vương Nhất Bác còn có gã người hầu tên Tiêu Chiến rất thân cận kia, Dương thị đoán được hắn biết bí mật gì đó. Lo lắng bị bọn họ lừa gạt vẫn nhẫn nhịn, Vương Kỳ Lân lúc này phạm sai lầm khiến bà tìm cơ hội thẩm vấn.

"Đọc sách vẽ tranh..." Vương Kỳ Lân bị đánh co rúm lại một chút, lòng bàn tay trái đỏ bừng, "Đại nương, người đánh lòng bàn tay bên kia của con đi?"

"Chỉ đọc sách vẽ tranh? Không thể nào, còn cái gì khác thì sao?"

"Cái khác... Cái khác thì không có..."

Dương thị nhẫn tâm lại đánh bảy tám cái, chỉ đánh một bên tay, đau đến Vương Kỳ Lân kêu loạn.

"Còn có hay không?"

"Không! Không còn... Thực sự không có gì nữa!"

"Tiêu Chiến đâu?" Dương thị cuối cùng cũng hỏi đến anh.

Dương thị sớm biết Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến ở cùng một chỗ, gã người hầu không xuống phòng mà theo chủ tử ở một gian phòng, không chừng ban đêm ngủ chung giường. Điều hoang đường nhất chính là, bà lại nhìn thấy chiếc dây chuyền hình con cóc của lão tổ mẫu tặng Vương Nhất Bác trên cổ Tiêu Chiến.

Bà cho rằng Tiêu Chiến là hồ ly tinh quyến rũ Vương Nhất Bác, tìm đến Sử Lợi Đầu hỏi qua, mới biết được Tiêu Chiến bị con trai ngoan của bà tìm cách lừa gạt vào phủ. Vương Nhất Bác ngày thường làm việc với người khác rấtquy củ và cứng nhắc, lại tìm một người để sủng, e là đến tuổi có nhu cầu hành phòng, chỉ cần cậu nghe lời, cũng không phải không thể nhắm mắt làm ngơ.

Hiện giờ bà đang lo hôn sự của Tạ Hồng Kỳ và Vương Nhất Bác thật khó để ổn định, mà tâm tư Vương Nhất Bác toàn bộ đều dành cho người kia.

.

Vương Kỳ Lân lắc đầu, cắn răng không chịu nói, sống sót vượt qua ba mươi cây roi.

"Đi đi... cứng đầu, đi tìm vú nuôi bôi thuốc." Dương thị xua tay bảo Vương Kỳ Lân lui ra.

Bà buông cây roi, bưng chén trà nhấp một ngụm, đỡ trán suy tư.

.

Tây Sương.

Trong phòng.

Tiêu Chiến dựa vào đầu giường, thẩn thờ nhìn bóng lưng Vương Nhất Bác sau bình phong lúc ẩn lúc hiện, anh chỉ mặc một bộ áo đơn, vuốt ve bụng mình không nói một lời.

Vương Nhất Bác ở trên bàn phân chia gói thuốc an thai mang về từ Đông y đường, hồi tưởng lại lời giải thích của đại phu, trong miệng lẩm bẩm nói: "Một ngày sắc một liều, kiêng rượu, kiêng lạnh... Cũng không thể ăn sơn trai..."

"Chậc! Cái gì cũng không ăn được!"

Nếu chỉ nghe cậu nói, còn tưởng rằng cậu có bao nhiêu oán giận, nhưng cậu rõ ràng cười đến sáng lạn, mặt mày ôn nhu, xuân phong đắc ý.

Nghe được một chút động tĩnh trên giường, cậu lập tức buông bình cùng túi thuốc xuống, vòng qua bình phong hai bước liền chạy đến trước giường:

"Muốn nôn sao?"

Vương Nhất Bác khẩn trương đi đỡ Tiêu Chiến, Tiêu Chiến lắc đầu nói không phải.

"Nếu không thoải mái thì phải nói cho tôi biết!" Vương Nhất Bác cười tủm tỉm giúp Tiêu Chiến nhấc chăn lên bụng.

"Đại phu nói, anh vừa mang thai, thỉnh thoảng cơ thể không thoải mái muốn nôn cũng là bình thường, lúc này phải lưu ý thật tốt."

Tiêu Chiến nhìn bụng mình, rất là xấu hổ, "Ngươi thật sự tin hắn nói? Đàn ông sao có thể mang thai được? "

Tiêu Chiến từ nhỏ đến lớn thân thể cũng không tính là tốt, anh vốn tưởng rằng mình là bởi vì trời trở nên nóng nựcmà mắc bệnh gì, không ngờ lại được chẩn đoán mang thai. Hồi tưởng lại bộ dáng lắp bắp của lão đại phu hơn nửa trăm tuổi kia, thật sự là vừa vớ vẩn vừa buồn cười.

.

Vương Nhất Bác ôm lấy anh, bảo anh dựa vào lồng ngực của mình, dịu dàng mà trân trọng vuốt ve cái bụng còn bằng phẳng hiện tại của anh, nói: "Cũng không phải chỉ có một đại phu nói anh mang thai, tôi vốn cũng không tin, nhưng tìm ba đại phu đều nói anh mang thai, làm sao tôi có thể không tin?"

"Anh có nhớ đại phu từng nói trước kia ở nơi khác cũng từng có chuyện đàn ông mang thai không?"

Tiêu Chiến bán tín bán nghi, rối rắm nhiều lần quyết định trước nghe theo lời đại phu dặn dò dưỡng thai, qua hai ba tháng nữa vẫn không có cuối cùng sẽ nhìn ra được. Chỉ sợ đến lúc đó nếu không có, Vương Nhất Bác nhất định sẽ thất vọng. Vương Nhất Bác rất tin tưởng anh đang mang thai, nhìn bộ dạng cao hứng của cậu liền biết cậu có thích hay không.

Tiêu Chiến trong lòng có chút lo lắng, không cao hứng như Vương Nhất Bác. Anh dời tay Vương Nhất Bác lên bụng anh, đan vào mười ngón tay anh, còn chủ động đi cọ cằm Vương Nhất Bác đòi hôn.

Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến hôn nhau, quên mất bàn tay lại không thành thật sờ xuống phía dưới, dán lên môi anh nói:

"Biết anh mang thai sau này càng nhìn anh lại càng có ý vị, cái này so với trước kia có chút khác biệt."

Vương Nhất Bác vuốt mông của Tiêu Chiến xoa nắn vài cái, đang muốn đào huyệt mật ở giữa.

"Hừm... đừng, đại phu nói vừa mang thai không thể làm loại chuyện đó..." Tiêu Chiến đẩy Vương Nhất Bác ra, chớp chớp mắt ngượng ngùng nhìn cậu. Kỳ thật anh cũng thích mang thai đứa bé của Vương Nhất Bác, thật hy vọng là thật.

Vương Nhất Bác bừng tỉnh, thu tay lại: "À, thiếu chút nữa đã quên..."

Đại phu nói trong bụng Tiêu Chiến mới có hơn tháng, nếu muốn hành phòng phải đợi đến năm tháng sau... Cái này không phải giết cậu sao! Vương Nhất Bác nhìn lại bụng Tiêu Chiến nhất thời vừa yêu vừa hận.

Tiêu Chiến biết cậu có ý gì, trừng mắt liếc cậu một cái đuổi cậu đi đun nước tắm rửa.

Đường đường là Vương đại thiếu gia, nấu nước cho người hầu còn phải hầu hạ tắm rửa.

.

Ngoại trừ mấy ngày trước Tiêu Chiến buồn ngủ, Vương Nhất Bác trước khi đi ngủ đều phải làm anh vài lần. Từ đêm nay chỉ sợ phải đợi đến đầu đông, không thể khoái hoạt như trước nữa.

Vương Nhất Bác nghiêng người vùi vào ngực Tiêu Chiến, Tiêu Chiến ngâm nga chút giai điệu ru em bé rồi vỗ nhẹ lưng cậu.

Vương Nhất Bác nói đùa rằng mình sớm được tận hưởng mẹ của đứa bé trong bụng ru ngủ.

Khóe miệng Tiêu Chiến cong lên, cũng vui vẻ dỗ dành cậu.

"Tôi đột nhiên nghĩ đến còn có một chuyện tốt."

"Cái gì?"

"Anh đã mang thai, vậy đầu nhũ của anh có thể ra sữa. Tôi sẽ tìm một vú em cho đứa bé và tôi sẽ bú sữa của anh."

Dứt lời, Vương Nhất Bác cắn khẽ một cái trên đầu nhũ của Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến khịt mũi, nắm cổ cậu mắng: "Cậu đúng là hạ lưu! Tôi mang thai là để cho cậu vui vẻ! "

Vương Nhất Bác ôm chặt eo anh, cười không trả lời.

.

Đợi đến khi Vương Nhất Bác im lặng, cũng không cọ xát lung tung, Tiêu Chiến cho rằng cậu ngủ thiếp đi liền không ngâm nga nữa.

Tiêu Chiến nhắm mắt lại, cố gắng dụng tâm cảm thụ trong bụng mình có thật sự tồn tại một thực thể sống hay không. Tất cả đều hư ảo, tựa như Chu Công Mộng Điệp. Anh đã lâu trước đây cùng mẹ nương tựa lẫn nhau, mẹ anh là nông dân trồng trà, cho nên anh cũng vậy. Mẹ anh không biết chữ, cuộc sống tuy tương đối khốn khổ, món ăn ngonkhông có, quần áo đẹp giày dép cũng không, nhưng cũng may anh đối với thế giới phồn hoa dưới chân núi không có hứng thú lắm, cũng không ghen tị người khác. Lâu dần, ngược lại cảm thấy thanh tịnh một chút, bình thường một chút cũng tốt, hai mẹ con vui vẻ tự tại là tốt rồi.

Đáng tiếc mẹ anh vì thương hàn mà rời đi, lưu lại anh lẻ loi một mình nơi núi rừng cô độc vắng vẻ.

Sau đó gặp Vương Nhất Bác, vào phủ Vương gia, được Vương Nhất Bác yêu thương. Nếu thật sự có thể có một đứa con, mới thật sự khiến anh cảm nhận được cuộc sống của một người có thể có bao nhiêu hạnh phúc mỹ mãn, có bao nhiêu thú vị.

"Ngủ rồi sao?" Vương Nhất Bác đột nhiên nhẹ giọng hỏi, vo ve như tiếng muỗi kêu.

"Hả? Tôi tưởng cậu đang ngủ."

"Tôi là muốn chờ anh ngủ mới ngủ, sợ anh lại không thoải mái muốn buồn nôn."

"Bây giờ tôi không muốn nôn." Tiêu Chiến lại tiếp tục vỗ lưng Vương Nhất Bác: "Tôi muốn anh hứa với tôi một chuyện."

"Trước tiên đừng nói với người khác chuyện tôi mang thai, tôi sợ dọa bọn họ, vạn nhất bọn họ nói tôi đang mang quái thai."

"Bọn họ ai dám?!"

Vương Nhất Bác có chút nóng nảy, vừa rồi cậu nghĩ chính là làm thế nào đem chuyện Tiêu Chiến mang thai nói với tổ mẫu. Tiêu Chiến đang mang thai, không thể đợi đến khi bụng to lên còn chưa có danh phận, cậu không thể ủy khuất Tiêu Chiến. Hiện giờ Vương gia đích thật là Vương Hòng Tùng cùng Dương thị đương gia, nhưng trên thực tế lão tổmẫu mới là người có thực quyền. Trước kia Vương gia là cống trà vào cung, đến đời lão tổ xảy ra chút chuyện, Vương gia thiếu chút nữa sa sút, về sau cũng may cưới lão tổ mẫu mới chuyển nguy thành an. Xuất thân của lão tổmẫu không nhỏ, là từ trong cung gả tới.

Vương Nhất Bác lên kế hoạch dỗ dành lão tổ mẫu trước, để lão tổ mẫu ra mặt nghĩ cách đón Tiêu Chiến vào cửa. Tiêu Chiến cũng không thể làm nhỏ, Trần thị cùng mẹ cậu lại chờ cậu cưới Tạ Hồng Kỳ, việc này cũng không phải lão tổ mẫu nghĩ ra.

.

Tóm lại Vương Nhất Bác suy nghĩ rất nhiều, không thể đồng ý giấu chuyện của Tiêu Chiến.

"Cậu có biết câu chuyện của Na Tra không? Hắn ở trong bụng mẹ hắn ba năm sáu tháng, mọi người đều nói là quái thai."

"Anh nếu mang thai Na Tra tôi sẽ chịu không nổi, thời gian quá lâu."

"...... Tiểu tử ngươi. Tôi cũng không phải muốn một mực dấu gạt, đợi đến khi sắp sinh mới nghĩ cách nói với bọn họ, mặc kệ bọn họ có thể tiếp nhận tốt xấu gì cũng an ổn một chút."

Vương Nhất Bác không nói lời nào, Tiêu Chiến đẩy Vương Nhất Bác ra khỏi lồng ngực anh, nâng hai má Vương Nhất Bác lên, nhìn vào mắt cậu. Trong bóng tối, Tiêu Chiến cố gắng để Vương Nhất Bác nhìn rõ hi vọng trong mắt mình: "Tất cả đều là vì bảo vệ đứa con của chúng ta."

Thật lâu sau, Vương Nhất Bác mới thở dài, "Ừm."

.

Tiêu Chiến biết Vương Nhất Bác không muốn anh chịu ủy khuất, có lẽ sẽ không giữ lời hứa quá lâu. Nhưng không nghĩ tới, cậu ngay cả nửa ngày cũng không giấu được.

.

Đêm qua Tiểu Kỳ Lân vì Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến mà bị phạt, hơn nữa không nhận được quà của bọn họ, trong lòng tức giận khó chịu, không yên lòng sau giờ học buổi sáng tức giận xông thẳng về phía tây sương.

Hắn thấy cửa vẫn đóng càng tức giận. Đã gần đến buổi trưa, hai người này một người cũng không chịu dậy? Không phải ban đêm làm chuyện tốt gì mới không dậy nổi sao?!

.

"Mở cửa ra! Mở cửa ra! Mở cửa ra!" - Tiểu Kỳ Lân cũng không gõ cửa, dùng sức vỗ.

Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến không ngủ, hôm nay Tiêu Chiến lại không muốn ăn cơm nữa, nói là không có khẩu vị. Vì thế Vương Nhất Bác cố ý sai nha hoàn ra ngoài mua chút đồ ăn khác, nhưng Tiêu Chiến khi thấy mấy món ăn vặt rực rỡ kia liền muốn nôn.

Nghe xong giọng Tiểu Kỳ Lân kêu la bên ngoài, hai người đều sửng sốt. Vương Nhất Bác trong tay còn cầm một miếng bánh hoa mai đang dỗ Tiêu Chiến ăn, Tiêu Chiến không nói nữa, giục cậu đi mở cửa.

.

Vương Nhất Bác mở cửa với vẻ mặc ngạc nhiên, vừa thấy Vương Kỳ Lân hai tay chống hông đứng ở trước mặt, cậu thở phào, cười tủm tỉm kéo hắn vào trong phòng.

Vương Nhất Bác biến sắc thật nhanh, Tiểu Kỳ Lân nghi hoặc đánh giá anh: "Này, ca ca uống nhầm thuốc à?"

"Đi!" Vương Nhất Bác vỗ sau gáy hắn, nhưng cũng rất nhẹ: "Bồi chị dâu đi, anh ấy không chịu ăn gì."

"Nếu đệ dỗ anh ấy ăn một chút, ta đem con sáo của ta tặng cho đệ."

Vương Kỳ Lân cười "Ha ha", tưởng Vương Nhất Bác bốc phét. Qua bình phong quả thật thấy Tiểu Tiên lười biếng ngồi ở trước bàn thấp, đối mặt với một bàn đồ ăn mặt mày ủ rũ.

Hắn vốn bởi vì chuyện đêm qua còn tức giận đến giậm chân, hiện giờ thấy Tiêu Chiến hắn lại quên hết. Tiểu Kỳ Lân nhếch miệng đi qua, vừa định kéo Tiêu Chiến lên để cho anh theo mình đi chơi, Vương Nhất Bác liền vội vàng gào thét kéo hắn ra.

Vương Kỳ Lân lập tức mất hứng, nói: "Ca ca dựa vào cái gì quản anh ta không cho anh ta chơi với tôi? Ca ca có biết tôi đã chịu bao nhiêu tội lỗi cho ca không?"

.

Vương Nhất Bác cười tủm tỉm kéo Vương Kỳ Lân sang một bên, khom lưng lẩm bẩm bên tai hắn một câu: "Tẩu tẩu đệ mang thai rồi, không thể chơi với đệ."

Vương Kỳ Lân xoay cổ cứng ngắc không thể tin nhìn Tiêu Chiến, lại nhìn Vương Nhất Bác, che miệng lại thanh âm rất lớn: "Mang thai?! Mang thai?!"

.

"Vương Nhất Bác!" Đây là lần thứ hai Tiêu Chiến gọi thẳng tên Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác hơi áy náy cười cười với anh, sau đó cảnh cáo Vương Kỳ Lân không được nói ra bên ngoài.

Vương Kỳ Lân liều mạng gật đầu, ngây ngốc chỉ nhìn chằm chằm bụng Tiêu Chiến, nói: "Tôi không nói..."


TBC.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip