3

Tắt đồng hồ báo thức, mở mắt, rửa mặt súc miệng, ăn sáng, ra khỏi cửa, mỗi chuyện đều sắp xếp chuẩn xác, không chệch một phút, chỉ có một việc xen giữa duy nhất là những cuộc điện thoại chào buổi sáng hiếm hoi từ bố mẹ. Tiêu Chiến trong lòng hoàn toàn hiểu rõ ý thúc giục ẩn trong từng lời thăm hỏi thông thường của họ, nhưng anh cũng chỉ khách khí mà kết thúc đoạn đối thoại này.

Tiêu Chiến trời sinh tính tình rất lười, vừa đến Sư Thành đã thuê một con xe Honda, bình thường đậu ở sân nhỏ sát đường cái trong nhà, đi làm hay tan làm gì cũng lái thay vì đi bộ.

Quang cảnh xung quanh vào khoảng 7 giờ sáng, các chàng trai cô gái đạp xe đến trường, cùng tiếng chuông xe lanh lảnh vút qua nhau như con thoi.

Sư Thành không lớn, đường phố cũng không quá hiện đại, trong không khí thoang thoảng mùi đất sét mộc mạc riêng biệt chỉ thuộc về một thành phố nhỏ, khiến khung cảnh nơi đây trông giống như hình ảnh trong "Thư tình" của Iwai Shunji, Takashi Kashiwabara và Miki Sakai thời trẻ cùng đạp xe, vừa đuổi nhau vừa đùa giỡn trên đường.

*Bên Trung có bộ phim "Chào em, Chi Hoa" do Châu Tấn diễn chính, được xem như phiên bản Trung Quốc của phim điện ảnh "Love letter" của Nhật. Mình nhớ hồi lâu đọc tạp chí hay bài phỏng vấn nào đó, anh Chiến có nói anh rất hâm mộ Châu Tấn, trước đó anh có xem phim "Chào em, Chi Hoa" này, rất cảm động, hỏng biết mình nhớ đúng hong nữa hihi.

Tạo nên một hình ảnh đối lập chính là Tiêu Chiến lúc này đang vặn mở khóa xe, trên người mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh với kiểu dáng tương tự, vạt áo dưới cẩn thận kỹ lưỡng đóng vào quần tây một cách hoàn hảo.

Ban đầu lúc còn dạy ở nhất cao* trong thủ đô, trường học có những quy định nghiêm khắc đối với cách ăn mặc của giáo viên và học sinh. Là một cậu con rể chuẩn mực của hiệu trưởng, Tiêu Chiến trước nay vẫn tự mình làm gương. Mỗi ngày anh đều đem quần áo ngày mai sẽ mặc ra ủi thật bằng phẳng, giày da đen còn phải phối với tất đen, một chút sơ suất cũng không được để lộ. Ngày qua tháng lại, cứ như vậy hình thành nên thói quen cá nhân của riêng anh.

*Nhất cao: trường cao trung số một. Từ giờ em viết nhất cao cho lẹ nha mn, "trường cao trung số một" nó cứ dài dòng kiểu gì. Mà số một này có thể hiểu là giỏi số một, hoặc là được xây đầu tiên.

Bây giờ đến nhất cao có phong cách trường học tự do của Sư Thành, hết thảy giáo viên đều mặc đồ hết sức rộng rãi thoải mái, anh ngược lại trở thành ngoại lệ.

Lúc nào đó phải đi mua chút đồ thường mới được, Tiêu Chiến đang nghĩ vậy, liền nhìn thấy cánh cổng trong khoảng sân nhỏ đối diện nhà anh chầm chậm mở ra.

Cách bởi con đường nhỏ hẹp, còn có mớ dây leo xanh ngắt quấn quanh hàng rào trước cửa sân, một mảng bạch kim thấp thoáng hiện lên, theo đó là tốc độ cùng hơi thở như gió.

Người đó mặc bộ đồng phục màu xanh trắng lỏng lẻo, một tay cầm ván trượt đáp xuống đất, ngay sau đó nghiêng người giẫm lên thềm đá để tăng tốc, tay còn lại nắm lấy dây đeo trên túi đeo chéo, vừa ngáp vừa "soạt" một cái trượt từ sân ra ngoài.

Đường rất hẹp, Tiêu Chiến nhìn thấy bóng lưng lắc la lắc lư của Vương Nhất Bác tim không khỏi trượt mất một nhịp, nhịn không được ấn nhẹ còi xe nhắc nhở cậu.

Vương Nhất Bác nghe thấy tiếng còi thì ngừng trượt, quay đầu nhìn thấy Tiêu Chiến đang chầm chậm dừng xe bên cạnh mình.

Người này lúc lái xe thắt lưng thẳng tắp, trông vừa thận trọng vừa cảnh giác, không giống mấy ông chú một tay cầm lái một tay xỉa răng. Vương Nhất Bác cảm thấy Tiêu Chiến như thế này rất dễ thương, dù sao so với dáng vẻ cố ý muốn bắt bản thân đang ngủ đứng dậy trả lời câu hỏi kia thì dễ thương hơn nhiều.

Tiêu Chiến hạ cửa kính xe, mở miệng hỏi người đang nhìn mình chằm chằm: "Có cần tôi chở em đến trường không?".

Nhìn thấy đại diện môn Tiếng Anh của mình một đầu vàng kim dài đến ngang vai rối tung rối bời, mặt bởi vì mới ngủ dậy mà vẫn còn hơi sưng, nghe thấy Tiêu Chiến nói như vậy cũng không chút ngần ngại, một chân đạp lên đầu ván, ván trượt bật lên, cậu ôm trong lòng bước đến mở cửa xe.

Lúc Vương Nhất Bác ngồi lên xe mang theo một mùi hương cỏ tươi thuần khiết, mũi Tiêu Chiến khẽ động, sau đó không chút biến sắc nói với cậu: "Thắt dây an toàn vào".

"Aizz không cần đâu", Vương Nhất Bác nói như vậy, nhưng tay vẫn ngoan ngoãn cầm lấy dây an toàn, "Trường gần như vậy, Sư Thành cũng chả có bao nhiêu xe".

Tiêu Chiến nhìn chằm chằm người trẻ tuổi kia thắt dây xong xuôi mới đạp chân ga, sau đó mặc kệ lời oán thán trên đường của đối phương.

Hai người họ một hỏi một đáp cứ vậy nói chuyện, nhưng cũng không hề cảm thấy ngại ngùng hay mất tự nhiên mà mối quan hệ thầy - trò truyền thống thường có.

Tiêu Chiến hỏi cậu câu hỏi mà trước giờ anh vẫn luôn hiếu kỳ: "Tóc của em như thế này, không có ai nói gì sao?".

Tuy nhiên, anh cũng cảm thấy da của Vương Nhất Bác trắng như vậy, nhuộm một đầu bạch kim thế này trông cực kỳ lãnh đạm, cực kỳ "cool" – đây hẳn là cái nhãn mà mấy đứa nhóc thích được người xung quanh dán lên người mình.

"Ồ, cái này sao", Vương Nhất Bác túm lấy tóc mình, giống như căn bản không thấy chuyện này có gì to tát, "Lúc em sinh ra tóc đã có màu như vậy rồi, là tự nhiên".

Tiêu Chiến có chút kỳ quái, cảm thấy đây đoán chừng là cái cớ Vương Nhất Bác dùng để trốn tránh giáo viên quản lý qua loa chuyện nhuộm tóc kia, vậy là anh thuận miệng nói một câu: "Vậy sao, tôi cảm thấy em tóc đen có lẽ rất đẹp trai".

Vương Nhất Bác không biểu hiện gì đáp một tiếng, hai mắt dần dần khép lại, nhìn dáng vẻ có lẽ là lại buồn ngủ.

Đến trường học rồi, Tiêu Chiến tắt máy, lúc ngoảnh đầu qua nhìn ghế phụ, người ngồi chỗ đó vậy mà đã ngủ đến mức nghiêng ngả. Đầu của Vương Nhất Bác dựa vào cửa sổ, trong tay ôm một cái ván trượt bẩn bẩn, cần cổ trắng mịn thon dài lệch qua một bên, yết hầu sắc bén giống như một hạt óc chó vừa mơn mởn vừa sung mãn tràn đầy.

Tiêu Chiến nhịn không được bật cười, sau đó đẩy nhẹ vai của đối phương, Vương Nhất Bác mơ mơ hồ hồ mở mắt: "Đến rồi?".

"Ừ", Tiêu Chiến gật gật đầu, "Vào lớp đi, giúp tôi thu vở bài tập. Tự em làm hết rồi đúng không?".

Khuôn mặt ngủ đến hồ đồ của Vương Nhất Bác xẹt qua một tia chột dạ, nhưng ngay lập tức khôi phục dáng vẻ bình tĩnh: "Đương nhiên rồi, chẳng lẽ không cho thầy mặt mũi sao!".

Tiêu Chiến cũng không vạch trần cậu: "Được, đi đi. Tôi đi xem thử tiết đọc sáng của lớp 17".

Vương Nhất Bác nhanh chóng ôm ván xuống xe, Tiêu Chiến nhìn bóng lưng của cậu, hẳn là đang vội vàng chạy vào lớp để chép bài.

Mấy đứa nhỏ kiểu này Tiêu Chiến thấy nhiều rồi, dựa trên kinh nghiệm dạy học của anh, tối qua Vương Nhất Bác chắc cũng không mang vở bài tập về nhà. Nhìn cái túi đeo chéo trên vai của cậu, trừ máy chơi game ra chắc cũng không còn thứ gì khác.

Có điều thầy Trần nói cậu là học sinh thể dục thể thao, cũng không cần quá hà khắc làm gì.

Tiêu Chiến thầm nghĩ, hơn nữa nhìn dáng vẻ không sợ trời không sợ đất của cậu, cũng rất thú vị.

Vương Nhất Bác thuở bình sinh lần đầu tiên làm bài tập vào tiết tự học, lúc đứng ở trong lớp ra lệnh cho các tổ trưởng cùng lúc thu lại vở bài tập cũng trông có uy có quyền lắm đó, nếu bỏ qua dáng vẻ đang mượn vở của bạn cùng bàn hì hục chép bài của cậu.

Em gái đẩy tạ là bạn cùng bàn của Vương Nhất Bác, cũng là học sinh thể dục thể thao, cao to mạnh mẽ, bởi vậy từ đầu cấp ba đến giờ đều ngồi hàng cuối cùng cậu. Cô bé không thông minh như Vương Nhất Bác, vậy nên mỗi lần lên lớp đều hết sức tập trung nghe giảng, ngoan ngoãn nghiêm túc chép bài. Vương Nhất Bác thường chép bài tập của cô bé, nhưng điểm số lần nào cũng cao hơn. Em gái đẩy tạ đối với chuyện này giận đến mức nghiến răng nghiến lợi, nhưng vẫn đưa vở cho cậu chép.

🍓 Quên nói đẩy tạ là như này nè mn, hổng phải cử tạ đâu nha 🍓

"CCACD...", Vương Nhất Bác "soàn soạt" chép xong đáp án bài nghe đọc cuối cùng, còn không yên tâm sửa lại hai câu, sau cùng mới hài lòng gấp vở lại, "Xong".

Cậu nhàn nhã thong dong xếp vở bài tập của mình và em gái cùng bạn cách nhau vài quyển, để đáp án giống nhau trông cũng không quá bất ngờ, sau đó hát lêu nghêu nâng chồng núi vở, chớp mắt đã ra khỏi lớp.

Sư Tử ngó cậu qua quyển sách Tiếng Anh, quay người nhìn em gái đẩy tạ: "Tao còn tưởng nó làm đại diện lớp chỉ là giỡn chơi thôi, ai dè thật sự hăng hái như vậy?".

Em gái đẩy tạ đang chuẩn bị bài cho tiết nghe viết, căn bản không rảnh quan tâm cậu, cuối cùng cũng chỉ thuận miệng nói một câu: "Năng lực của soái ca!".

Vẻ mặt Sư Tử dần dần đóng băng, "Đừng nói nó là gay thiệt nha?", sau đó lắc đầu nguầy nguậy tự mình phủ định, "Không thể, số lượng bạn gái mà Vương Nhất Bác từng quen còn nhiều hơn số câu trắc nghiệm Tiếng Anh mà mày làm sai!".

Em gái đẩy tạ điên máu, một cái búa nặng như chì đập xuống, nắm đấm to như bao cát* khiến Sư Tử phút chốc quên luôn  đêm nay là đêm nào*.

*Này là câu meme bên Trung.

Này cũng là một câu trích dẫn.

Mà Vương Nhất Bác nam chính của câu chuyện này lại đang bước chân vừa nhẹ vừa nhanh chạy lên cầu thang đến văn phòng giáo viên, chạy được một nửa liền nghe thấy tiếng ai đó từ góc rẽ cầu thang truyền đến: "Ừ. Anh vẫn ổn, Kiên Quả như thế nào rồi?".

Là giọng của Tiêu Chiến.

Ma xui quỷ khiến thế nào, bước chân của Vương Nhất Bác dừng lại, cậu dựa vào tay vịn yên lặng lắng nghe.

Nhìn từ dưới lên, cách bởi lối rẽ cầu thang, cậu có thể nhìn thấy cổ tay mảnh khảnh đang đặt lên tay vịn của Tiêu Chiến, mạch máu xanh nhạt uốn lượn ngoằn nghèo, phía trên là đồng hồ da màu đen, bởi vì người này quá gầy, khóa chốt phải đeo đến tận cái trong cùng.

Tiêu Chiến vừa nghe liền cười híp mắt, có lẽ là đang dỗ bạn gái: "Đâu phải anh chỉ quan tâm mỗi Kiên Quả đâu... Rõ ràng anh cũng hỏi về em mà".

Sau đó đối phương có vẻ như lại nói lời tùy hứng nào đó, Tiêu Chiến liền có chút bất lực: "Bị điều đến đây anh cũng đâu có cách nào đâu phải không? Nghỉ đông lâu như vậy, anh đều về với em".

Sau đó Tiêu Chiến liền rơi vào khoảng trầm mặc thật dài, dường như vẫn luôn lắng nghe người ở đầu bên kia điện thoại nói chuyện, sau cùng thở dài một hơi: "Ở đây không kém như ở thủ đô nói".

Tiêu Chiến cúp điện thoại rồi, tiếng giày da giậm lên bậc tam cấp càng đi càng xa.

🍍🍓

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip