Chap 7: Quạ đen
---Cuộc sống này còn không bằng một hàng thơ của Baudelaire.
Hôm nay là lần thứ ba bị cứu sống, Akutagawa Ryunosuke mặc một bộ kimono vải lanh mịn màu xanh xám, y nhìn ánh nắng tươi đẹp chiếu từ ngoài cửa sổ vào, nhẹ nhàng thở dài một hơi.
Trên bàn bên cạnh, nam nhân tóc cam đội mũ đang hăng hái xử lí văn kiện. Kể từ khi trở về ở đêm hôm đó, Nakahara Chuuya đã vô cùng lo lắng về Akutagawa Ryunosuke, luôn để mắt đến y mọi lúc, phòng ngừa y lại tự sát ở thời điểm nào đó mà bản thân không biết, sau khi thử hít ngạt khí than và bí mật uống thuốc ngủ, thần kinh của Nakahara Chuuya đã đạt đến cảnh giới cao nhất, thậm chí các tài liệu còn được chuyển khỏi Tòa nhà Mafia Cảng mang tới đây để phòng ngừa Akutagawa Ryunosuke tự sát.
Akutagawa Ryunosuke nhắm mắt, giọng nói bị giảm tới mức thấp thấp: “Không cần như thế, Nakahara-san.”
Bởi vì sự thống khổ của y mà ảnh hưởng đến chính mình, làm sao có thể đảm đương nổi đây...
Tội của y, lại thêm một bút đi.
Bút máy trong tay người đàn ông đang vùi đầu vào văn kiện chợt dừng lại, mặc dù có vẻ như đang đắm chìm vào báo cáo văn kiện, nhưng Nakahara Chuuya thực ra vẫn luôn chú ý đến hướng đi của Akutagawa Ryunosuke. Nakahara Chuuya ngẩng đầu, nhíu chặt mi nhìn thanh niên đứng ở trước cửa sổ.
Anh nhớ tới lần trước khi trở về từ Cơ quan Thám tử Vũ trang đã chất vấn đối phương, dù thế nào anh cũng không tin Akutagawa Ryunosuke sẽ chủ động tự sát, mà anh càng tin tưởng là đã chịu ảnh hưởng bởi những ký ức liên quan đến Dazai Osamu, nhưng Akutagawa Ryunosuke đã trả lời anh rất rõ ràng.
“Cậu đi ra ngoài chính là vì muốn nhảy hồ?”
“Vâng.”
“Cậu vì sao lại muốn chết?” - Quản lý tóc cam của Mafia Cảng híp mắt, ánh mắt nghiêm khắc.
“Không có muốn chết……” - Thanh niên bình tĩnh nhìn anh.
“Chỉ là chán sống thôi.”
Nghĩ đến đoạn đối thoại ngắn gọn kia, Nakahara Chuuya lại muốn đỡ trán thở dài, ban đầu việc Akutagawa đối với Dazai Osamu quá mức cố chấp có đôi khi khiến anh thực đau đầu, nhưng hiện tại sự cố chấp này đã không còn trong trạng thái mất trí nhớ, nhưng dường như mang đến vấn đề càng nghiêm trọng hơn.
“Đừng nói giỡn nữa, cậu hiện tại đã là cấp dưới mới của tôi rồi.” - Nakahara Chuuya cầm cây bút máy dùng sức gõ lên bàn, đôi mắt xanh thẳm nghiêm nghị như bầu trời - “Không cần học cái tên Dazai Osamu kia, chết không thể mang đến cái gì cho cậu hết, khi chết thì mọi thứ cậu đạt được sẽ tan thành mây khói.”
Akutagawa Ryunosuke cúi đầu, những sợi tóc màu quạ theo mặt nhẹ nhàng buông xuống. Sự đau đớn bí ẩn kia lại xuất hiện ở lồng ngực, y dùng tay nhẹ nhàng ấn vào ngực, nỗi bi thương trầm trọng và trong suốt từ chỗ trái tim kéo dài ra phía trước, trong cặp mắt đen như mực kia lóe lên ánh sáng nhạt, giống như giây tiếp theo liền sẽ hóa thành giọt nước mắt nhẹ nhàng chảy ra.
Vậy nếu chỉ còn hai bàn tay trắng thì sao?
Y rất muốn hỏi lại như thế, lại chỉ rũ mi xuống để che đi nỗi buồn trong con ngươi, duy trì im lặng.
Mọi thứ y sở hữu, tất cả ràng buộc y quan tâm đều đã hoàn toàn tiêu tan, hiện tại chỉ là một vong linh sớm đã rời xa trần thế mơ màng hồ đồ lang thang ở hậu thế. Akutagawa nghĩ, cái chết quả thực không thể mang đến cái gì cho y, nhưng là con đường duy nhất để y thoát khỏi nỗi thống khổ này.
Nhưng hiện tại y không phải là “Akutagawa”, Akutagawa Ryunosuke nhìn Nakahara Chuuya, sự quan tâm của người trước mặt này vốn không phải cho y, y nhận thức sâu sắc về sự khác biệt này, mặc dù hai người đều tên là “Akutagawa Ryunosuke”, nhưng chính bởi vì điều này y mới càng thống khổ hơn.
Y vẫn không thể đem bản thân hòa nhập với thế giới này, cũng không có bất cứ đường sống nào.
Trên thế giới này không ai có thể đủ lý giải được y, tuyệt đối không có ai. Y đã bị phủ quyết hoàn toàn, bị chính bản thân mình phủ quyết.
Những ký ức tạo nên toàn bộ tính cách của y, hiện tại vẫn còn in sâu trong tâm trí y không thể nào quên được. Thời gian trôi qua, y càng nhớ những khoảng thời gian đó nhiều hơn.
Y nhớ Akutagawa Ryunosuke của trước kia.
Hiện giờ y trùng sinh trong thân thể này, những sự vật tốt đẹp ấy cùng y không có bất cứ quan hệ gì, chỉ còn lại linh hồn có tên là “Akutagawa Ryunosuke”. Akutagawa Ryunosuke nhìn chăm chú vào Nakahara Chuuya, y có thể cảm giác được sự quan tâm rõ ràng từ người trước mặt này, hơi thở sức sống bao quanh Nakahara Chuuya, lúc nào cũng nhắc nhở sự thật rằng y đã tử vong.
Giới xuyên nhẹ nhàng thở dài, y đã không có bất cứ quyền lợi gì để tùy hứng. Lần tự sát trước đây có lẽ là do bị những tư tưởng ích kỷ mà y ghét bỏ quấy phá, mà y lại liều lĩnh thuận theo tính ích kỉ đáng sợ kia. Xét đến cùng, y cũng không có bất cứ tư cách gì, khiến người quan tâm đến “Akutagawa Ryunosuke” mất đi sự coi trọng bởi vì y.
Thôi bỏ đi, vậy là đã đủ rồi.
Y đã hoàn toàn mất đi tư cách giải thoát.
Nakahara Chuuya nhăn mày, việc Akutagawa Ryunosuke trầm mặc hồi lâu làm anh cảm giác được có gì đó không đúng. Trước kia Akutagawa Ryunosuke tuy rằng đối với anh cũng đủ tôn kính nhưng ngoại trừ sự kiện có quan hệ với Dazai Osamu ra thì cậu ấy luôn có sự lạnh nhạt tương phản rõ ràng, mà hiện tại mặc dù Akutagawa Ryunosuke không còn cố chấp với Dazai Osamu, nhưng sự xa cách và lạnh nhạt giữa mày ngược lại càng lộ rõ, như thể cậu đã xây dựng một thành lũy để cự tuyệt với tất cả mọi người bên ngoài.
Nó đã không đơn giản chỉ là sự xa cách, mà càng giống như một khoảng cách đã được hình thành một cách tự nhiên, giống như khoảng cách giữa trời và biển, khoảng cách giữa chim bay và cá bơi lội, khoảng cách giữa các vì sao và lỗ đen, khoảng cách vĩnh cửu giữa các đường thẳng song song.
Akutagawa Ryunosuke vẫn luôn là một người có quyết tâm sâu sắc, Nakahara Chuuya đột nhiên nghĩ vậy, dù có xảy ra chuyện gì, cái quyết tâm cố chấp dường như không thể thay đổi này đã cắm rễ sâu vào bên trong xương tủy của cậu. Dù đôi khi bị bao phủ bởi sự an tĩnh lạnh nhạt đó, nhưng không thể không nói cái quyết tâm này mang lại cho cậu sự lý trí mà không ai có thể sánh bằng trong một số lĩnh vực.
Sự lý trí tàn khốc đủ để tự hủy hoại chính mình.
“Cậu phải nghĩ đến em gái cậu, Gin.” – Nakahara Chuuya ngồi trở lại trên ghế, cố gắng làm giọng nhu hòa một ít, nhưng vẫn không tránh được việc lộ ra vài phần ý vị chỉ trích - “Nếu cậu chết, em ấy sẽ chỉ còn lại một mình.”
“Akutagawa, cậu vẫn còn người coi trọng cậu, dù là tôi hay Kouyou ane-san hoặc là Gin, còn có Higuchi, thuộc hạ vẫn luôn đi theo cậu , chúng tôi đều không hy vọng cậu chết dễ dàng như trở bàn tay như vậy.”
Akutagawa Ryunosuke nhìn anh, đọc một câu thơ, giọng điệu chậm rì rì, như những cánh hoa mềm mại tắm dưới ánh trăng.
“Ông chào đời, ông vẽ tranh, ông chết đi. Cánh đồng lúa mạch vàng óng, một đàn quạ đen bay ngang qua bầu trời sợ hãi kêu lên.”
“Hả?” – Nakahara Chuuya nhíu mày - “Đây là cái gì?”
“Van Gogh.”
“Ai?"
“Một họa sĩ thiên tài.” – Akutagawa chậm rãi nắm chặt những ngón tay giấu dưới ống tay áo kimono, đốt ngón tay có chút trắng bệch, khóe miệng lại nhếch lên một nụ cười nhẹ nhàng hiếm thấy, như đang tự nói với chính mình:
“Một nghệ thuật gia thuần túy, tôi từng rất thích tranh của ông ấy.”
“Chỉ là đã sớm nổ súng tự sát.”
“...”
Trên trán Nakahara Chuuya nổi lên một đường ngã tư, càng cau mày sâu hơn. Nhưng Akutagawa lập tức thay đổi chủ đề nói chuyện, bộ dáng của Nakahara Chuuya lặng lẽ phản chiếu trong màu đen thuần túy như hắc diệu thạch, trên mặt y khôi phục vẻ lạnh nhạt thường ngày.
“Nakhara-san, bởi vì tại hạ tự sát, tạo thêm rất nhiều phiền phức nghiêm trọng cho mọi người đúng không?” - Thanh niên hơi mím môi, nhìn thẳng vào mắt Nakahara Chuuya.
So với Dazai Osamu thì không tính quá nghiêm trọng… Trong lòng Nakahara Chuuya thầm nghĩ, mà ai quản con cá thu đó đi tìm chết cơ chứ! Nhưng hiện tại anh tương đương với người giám hộ của Akutagawa, anh hiểu được ý đồ của boss, muốn mượn thời điểm Akutagawa Ryunosuke mất trí nhớ để thay thế vị trí của Dazai Osamu trong lòng Akutagawa, hoặc ít nhất là muốn tiêu trừ ảnh hưởng của Dazai đối với Akutagawa. Nakahara Chuuya một chút cũng không hy vọng cấp dưới mới của mình kiêm người được mình giám hộ ngày nào đó không nói không rằng chết vì tự sát, anh xoa xoa huyệt Thái Dương, cố gắng tâm bình khí hòa nói:
"Akutagawa, dù thế nào đi nữa, thà sống còn hơn chết."
Nhưng y lại là ác ma mà chỉ cần tồn tại liền sẽ tổn thương người khác, trước kia hay hiện tại vẫn vậy.
Akutagawa Ryunosuke nhắm mắt, y nghe thấy tiếng quạ kêu cực kỳ ầm ĩ trên cột ăng-ten ngoài nhà.
“Nakahara-san, xin anh yên tâm.” - Akutagawa Ryunosuke chậm rãi mở mắt ra, trên môi xuất hiện độ cong nhỏ hơi sai lệch, móng tay khảm sâu vào lòng bàn tay, run rẩy với tần suất cực nhỏ không thể bỏ qua.
Cặp mắt kia đen như pha lê màu mực, dưới làn ánh sáng có cảm giác trong suốt như bị thiêu đốt, lời nói thốt ra từ miệng thanh niên khẽ rung lên trong không khí:
“Akutagawa Ryunosuke, sẽ không chết vì tự sát.”
Nakahara Chuuya nhìn chăm chú vào đồng tử màu đen không một tia sáng của thanh niên kia, đáy lòng cảm thấy sự bực bội khó có thể xua đuổi.
Con quạ ngoài cửa sổ không báo trước từ mái hiên rơi xuống, bắn tung tóe màu đỏ tươi khắp mặt đất.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip