CHAP 15
"Thuốc Lạc Quan"-Thật đúng như tên gọi của nó.
Jimin sau khi uống vào bỗng dưng nở nụ cười đến tận mang tai. Không phải hắn muốn đâu, mà tại từ khi uống thứ nước kia, cơ mặt của hắn tự động co lại, nên hắn cứ cười mãi.
Lúc này tên Đại Hoàng tử ấy chỉ hận không thể bóp cổ cái tên đang đứng ba hoa về sản phẩm của hắn đằng kia:
-Thưa các quý ông, quý bà, đây là Thuốc Lạc Quan. Vì trong năm qua tôi thấy anh trai tôi-Đại Hoàng tử của vương quốc này lúc nào mặt mũi cũng hằm hằm, khó chịu, nên đã pha chế ra thuốc này. Mọi người đã thấy công dụng của nó rồi đấy, bất cứ ai có người thân, người quen hoặc chính mình mắc chứng bệnh như Đại Hoàng tử, cứ nói với tôi-Nhị hoàng tử Suga.
Mọi người ở dưới nhìn nụ cười "kinh dị" của Đại hoàng tử thì không khỏi cảm thán, tại sao lại có thứ thuốc "độc" nguy hiểm như vậy? Có đánh chết họ cũng không lấy thứ thuốc ấy dùng!
Đại hoàng tử hận tên em trai của mình! Nếu bây giờ có lỗ, hắn sẽ không ngần ngại mà nhảy xuống! Ôi thanh danh của hắn, sĩ diện của hắn, tự trọng của hắn...Tất cả đều bị huỷ hoại bởi tên chó má kia!
Đại Hoàng tử trong lòng không ngừng chửi rủa Yoongi. Chính hắn cũng không thể làm gì được. Cơ tay cơ chân của hắn cũng đang co lại, đứng lên chắn chắc sẽ rất kì dị, nên chỉ có thể ngồi cười như 1 tên điên.
Cuối cùng, 1 lát sau thuốc hết tác dụng, hắn tưởng có thể dạy dỗ cho tên kia 1 trận thì từ đâu cơn đau bụng kéo đến dữ dội. Đại hoàng tử vứt bỏ luôn thể diện của mình, ôm bụng chạy vào cung điện.
LE ở ngoài cười không ngậm được mồm, lúc nãy chính cô là người đã bỏ thuốc xổ vào ấy mà!
Nữ Hoàng chỉ có thở dài, lắc đầu ngán ngẫm. Mới có 8 giờ tối mà yến tiệc đã phải ngừng lại, khách khứa cũng dần ra về hết.
Suga vẫn còn đứng đơ mặt, tại sao anh làm vậy mà anh trai lại không vui?
Elly tiến tới, nói:
-Yoongi, cậu mà không chạy ngay thì ông anh trai quý hoá của cậu sẽ làm gỏi cậu bây giờ đấy.
-Tại sao thế? - Suga ngây thơ hỏi.
Cô không thèm giải thích, chỉ kéo anh đi nhanh ra ngoài, bây giờ chỉ có nước chạy mà thôi.
Về phần Tiffany, sau khi yến tiệc kết thúc liền chạy ngay về phòng ngủ, mặc mấy chị người hầu cứ hỏi han mãi.
Cô úp mặt vào gối, chỉ muốn sáng mai tỉnh dậy là quên đi tên yêu nghiệt kia.
--------------------------------
Solji và Hani có lẽ còn thống khổ hơn ai hết...
2 nàng mặt mài méo mó, mỗi người theo "đức lang quân" tương lai chuẩn bị về nhà. Bỗng dưng Heeyeon loé ra 1 ý tưởng, chạy đến chỗ "mẹ chồng":
-Mẹ ơi, có thể cho con và Solji đến chỗ mẹ ở được không?
Lần này đến lượt 2 tên tảng băng kia dao động, lập tức cả 2 đều dùng ánh mắt sát khí hướng về phía Hani. Nhưng cô vẫn coi họ như không khí, nháy mắt ra hiệu với Solji. Solji như đã hiểu ý, vội phụ hoạ theo:
-Mẹ, chúng con muốn dành nhiều thời gian hơn cho mẹ, bọn con còn nhiều thứ cần học lắm, với lại ở 1 mình cũng chán, về ở với nhau cho vui, phải không Namjoon nhỉ?
RM sắc mặt càng ngày càng trầm xuống, nếu bây giờ hắn từ chối, không phải là tự mình phá huỷ kế hoạch của mình sao?
Hắn không nói gì cả, tên còn lại cũng nhất thời cứng họng.
-Không nói gì tức là đồng ý nhé! - Hani vui vẻ nói, đôi mắt nâu ánh lên vẻ thách thức.
Muốn chơi sao? Vậy thì phải chơi tới cùng.
Vậy là hôm đó, có 2 đứa phải ngậm ngùi đi về nhà, thật sự là cha chúng nó cũng không phản đối, mẹ ruột thì hoàn toàn đẩy chúng nó sang 1 bên, nói chuyện với 2 đứa "con dâu" rất vui vẻ.
----------------------------------
Jeonghwa gặp lại Hyerin thì mừng rỡ, nói chuyện không ngớt, để 3 kẻ kia ra 1 góc.
-Các cô, đã quá 10 giờ rồi, tiệc trà chuẩn bị cũng gần xong, còn không mau ngừng nói đi, các cô đã nói hơn 3 tiếng rồi - Hoseok lạnh giọng.
Quả là ức chế nha! Suốt 3 tiếng đồng hồ họ không làm gì cả, để anh và Jungkook cùng Naliz chuẩn bị hết. Vậy mà cái tên kia cũng chẳng nói năng gì, thỉnh thoảng lại ngây ngốc cười, thậm chí đến em gái cậu ta cũng không ý kiến là sao?
Nhìn bầu trời, đã muộn thế rồi ư..? Nhưng mà điều quan trọng nhất là...cô và Hyerin sẽ ngủ ở đâu đây?
Như đoán được ý nghĩ của Jeonghwa, Hyerin vội quay qua nhìn J-Hope, hỏi:
-Chúng tôi sẽ ngủ ở đâu?
-Các cô sẽ ngủ ở...
-Ngủ với tôi nè!
Hoseok đang nói thì bỗng dưng bị Jungkook ngắt lời. Nhưng ngay sau khi anh vừa thốt ra câu đó liền bị J-Hope cho 1 kí đầu, còn Jeonghwa thì "ban tặng" cho 1 cước.
-Biến thái! - Hyerin cảm thán.
J-Hope thở dài, chỉ về căn nhà gỗ nho nhỏ cách họ không xa lắm:
-Các cô sẽ ngủ ở đấy. Vì trong đó chỉ có 2 phòng nên cô và Jeonghwa 1 phòng, còn lại Naliz 1 phòng. Chúng tôi sẽ ngủ ngoài này.
Vốn dĩ anh không sắp xếp Naliz chung phòng với họ bởi vì anh biết Naliz vốn không ưa Jeonghwa, mà Jeonghwa lại cũng chẳng yêu quý gì cô ta.
Naliz thường ngày năng động, hoạt bát mà hôm nay lại trở nên trầm tính lạ thường, nhiều lúc hướng ánh mắt nhìn Jeonghwa, bắn ra tia căm thù đáng sợ.
Jeonghwa rõ ràng biết tất điều đó nhưng lại cố tình làm ngơ, thái độ hững hờ, như thể Naliz là không khí. Điều đó quá dễ phát hiện, chắc chắn Jungkook bạn anh cũng nhìn ra.
Nhưng không, thực ra cái người tên Jungkook kia chẳng để ý gì cả, suốt cả buổi tối đó chỉ mải lo ngắm nhìn ai đó thôi.
...
Hyerin tỉnh dậy, cô không ngủ ngon cho lắm. Đêm qua cô có cảm giác như ai bước chân vào phòng mình vậy. Cô thả chân xuống sàn nhà, bỗng có cảm giác hơi lành lạnh. Cô nhìn xuống, đây là...sợi dây chuyền của cô!
Hyerin mừng đến phát khóc. Là hắn đã mang đến sao? Hoá ra Tiểu Hi Vọng cũng không quá xấu như cô nghĩ.
Làm vệ sinh cá nhân xong cô liền bước ra ngoài, hôm nay là ngày bắt đầu tiệc trà mà nhỉ.
Bình thường thì ngày thứ 2 của tiệc trà J-Hope mới tới, nhưng tháng này hắn phá lệ đến sớm trước tiệc trà, nhưng lý do chính vẫn là tại Hyerrin giục, lại còn bị bám đuôi, hắn rất muốn mau chóng chấm dứt cái đuôi đó ra.
Hoseok lén lút trả lại dây chuyền cho Hyerin bởi vì chính hắn cũng không biết trả lại kiểu gì, nên mới chọn cách âm thầm như vậy.
Hyerin nhìn 1 lượt, cô dậy khá sớm, bây giờ cùng lắm là 6h30 sáng, vậy mà ở đây con vật đã tề tựu đông đúc, thậm chí có mấy bàn đã chật ních. Mà động vật ở đây cũng lạ thật, mèo thì có khả năng tàng hình, chó thì to và có hàm răng sắc như sói, nhưng màu lông của chúng không đẹp như những con sói và chúng cũng không thể tru hú lên. Sóc ở đây có màu hồng và chúng có khả năng bật rất cao. Nhưng ngạc nhiên hơn hết là mỗi con vật đều có thể nói tiếng người! Vi diệu, thật là quá vi diệu!
Khi ánh mắt của Hyerin hướng tới J-Hope liền lộ ra 1 tia cảm kích.
Tên đó cũng còn tử tế chán. Không vứt đi mà còn tự động trả lại cho cô.
Hoseok chạm mắt Rinie, không hiểu sao bất giác quay mặt đi, vài tia hồng xẹt qua trên má, rồi rất nhanh chóng giấu đi.
Hyerin thấy hắn quay đi nhanh chóng như vậy, không thể tránh khỏi suy nghĩ hắn ghét mình. Vì vậy cô cũng không đứng lại làm chi, rất vui vẻ
ra chỗ Jeonghwa.
-Jjeong!
Cô quay lại, bắt gặp dáng vẻ tươi cười của Hyerin:
-Ah, Rin à! Lại đây ngồi đi, có chuyện này tớ muốn hỏi cậu.
-Gì vậy? - Hyerin nhanh chân ngồi xuống bên cạnh cô bạn, bữa sáng đã được bày ra trước mặt cô, quả là chủ nhà rất chu đáo a!
-Tớ muốn hỏi từ hôm qua rồi, nhưng mà nhiều chuyện muốn nói quá nên đặt nó ra sau. Tại sao hôm ấy cậu lại chạy đi vậy? Cậu đã đi đâu? Tại sao lại ra chỗ cái hố đó?
-Tớ...thực ra tất cả là vì cái vòng này. Có 1 con thỏ lấy cắp vòng của tớ rồi nhảy xuống cái hố đen sì đó, rồi sau đó...
-Cậu nhảy xuống?
Jeonghwa thở dài 1 tiếng:
-Chiếc vòng đó quan trọng lắm sao?
-Đó...là quà của bà nội tớ tặng, món quà duy nhất còn sót lại...
Jeonghwa hơi ngạc nhiên, cô biết rõ chuyện gì xảy ra với bà Hyerin, thảo nào cậu ấy lại giữ gìn chiếc vòng đó như vậy, còn hơn cả mạng sống cậu ấy nữa.
Jeonghwa không hỏi gì thêm, Hyerin cũng im lặng nốt.
Tối hôm đó...
Ngày thứ nhất của tiệc trà kết thúc, Hyerin sau 1 ngày dài mệt mỏi khẽ thở dài, tiệc trà thật sự bận rộn, cả ngày cô phải chạy đi chạy lại, rã rời cả chân.
Bỗng dưng cảm thấy cổ mình nhẹ tênh, hoảng hốt nhìn xuống thì chiếc vòng cổ đã không cánh mà bay!
....
-------------------------------
Jeonghwa mon men tìm đường, sau khi đến tận cùng của khu rừng là vách núi.
Cái vách núi này không phải như cái cô rơi xuống đâu, lần này ở̀ dưới chỉ có dòng nước mạnh chảy xiết, hơn nữa lại nhiều mỏm đá nhô lên, với độ cao này, rơi xuống thì chắc chắn chỉ tan xương nát thịt.
Cô thận trọng nhìn thân ảnh đang đứng gần vách núi kia. Dưới ánh trăng, màu xanh của miếng ngọc bội tỏa sáng hơn bao giờ hết.
-Tôi biết chị sẽ đến mà! - Người kia cười nửa miệng.
-Thế này không hay chút nào, trả cái vòng đó lại, nó đâu phải của cô, Naliz!
-Và nó cũng không phải của chị, Park Jeonghwa!
Jeonghwa cắn môi, nhìn Naliz đầy tức giận.
-Cái vòng này rất quan trọng đối với bạn chị mà phải không? Xin lỗi nhé, tôi vô tình nghe bọn chị nói chuyện sáng nay đấy.
Naliz giơ chiếc vòng ra, chỉ cần cô ta thả tay, chiếc vòng sẽ rơi xuống vực không đáy.
-Naliz, dừng lại! - Jeonghwa tiến lên, định giật lại chiếc vòng.
-Chị tiến thêm bước nữa, tôi sẽ thả xuống!
Jeonghwa không thể làm gì thêm cả, chỉ đứng yên tại chỗ, giương mắt ra nhìn người đang nắm giữ chiếc vòng:
-Cô muốn tôi làm gì?
Naliz lạnh mặt, sau đó nói:
-Tôi không thể nào hết hận chị được, dù chị có làm gì đi nữa, sau chiếc vòng này, chị sẽ là thứ tiếp theo rơi xuống. Mà dòng nước này cũng có vẻ chảy xiết nhỉ, không chừng...chị chẳng sống nổi đâu!
Càng về cuối, giọng cô ta càng nhỏ.
Khoảnh khắc chiếc vòng chuẩn bị rơi xuống, 1 bóng đen bỗng xoẹt qua, rất nhanh chóng cướp lấy nó. Naliz và Jeonghwa đều kinh ngạc, sau đó một giọng nói đầy mỉa mai vang lên:
-Hóa ra là thế. Cô cướp chiếc vòng của Hyerin nhằm dụ Jeonghwa ra rồi đẩy cô ấy xuống?
|VOTE cho tớ nha, mà mùng 6 đi học rồi ㅠㅠ|
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip