Chương 1153: Bạn thân có độc (5)
Ninh Thư vẽ miệng thành một cái bồn máu, thân thể ngả về trước, vươn tay muốn bóp cổ Vương Khoa.
Vương Khoa sợ tới mức cơ mặt liên tục co rút, hắn nhắm mắt lại điên cuồng phất tay, "Đừng đến đây, đừng đến đây."
Ninh Thư âm trầm nói: "Anh giết tôi, tôi muốn anh mạng đền mạng."
"Không phải, tôi không cố ý." Đồng tử Vương Khoa co chặt, nhìn Ninh Thư dần tới gần.
Trong mắt Vương Khoa, khắp mặt Ninh Thư đầy máu, tóc thì rối tung, nhìn qua giống hệt lệ quỷ.
"Tôi sẽ không bỏ qua cho anh, anh cưỡng ép tôi, còn giết tôi, ngày ngày tôi sẽ bám lấy anh..." Từng chữ đều như được rít từ cổ họng ra, vô cùng âm trầm, còn mang theo oán hận mãnh liệt, càng khiến thân thể Vương Khoa run rẩy thêm.
"Không phải, tôi không cố ý, xin cô tha cho tôi." Vương Khoa cầu khẩn nói.
"Không những vậy, anh còn muốn nói chuyện này cho người khác biết, Vương Khoa, đền mạng đi..." Ninh Thư vươn tay bóp cổ Vương Khoa.
Vương Khoa nức nở, bộ dạng sợ hãi trông vô cùng chật vật, cuối cùng vẫn không thể chịu nổi, cứ giữ nguyên thân thể trần như nhộng chạy khỏi phòng, lúc xuống cầu thang còn trượt ngã lăn thẳng xuống dưới, vừa chạy vừa nhào.
Chạy ra ngoài bằng thân thể trần truồng, một đường kéo đến các loại tiếng thét chói tai, người đi đường cũng nhanh chóng che kín hai mắt.
Mà bộ dáng Vương Khoa cứ như gặp thứ gì kinh khủng lắm ấy, chạy đến nghiêng ngả lảo đảo.
Cuối cùng thì bị cảnh sát bắt lại, định mang về cục.
Vương Khoa nhìn thấy cảnh sát lại càng sợ hãi, tiềm thức cho hắn biết, hắn giết người rồi.
Toàn thân Vương Khoa run lẩy bẩy, không nói lời nào, nơi mắt nhìn đến không đâu là không có khuôn mặt đầy máu của Tiết Tĩnh.
"Tôi giết người, giết người rồi." Vương Khoa lẩm bẩm nói: "Tha cho tôi, tôi không dám nữa."
Cảnh sát nghe vậy, liền đi kiểm tra xung quanh, nhưng không hề nhìn thấy có người chết hay thi thể gì.
Sau khi Vương Khoa chạy đi, Ninh Thư vào phòng tắm rửa sạch sẽ son môi trên mặt, rồi lấy từ trong túi ra một cái mũ, đội lên rời khỏi khách sạn.
Ngày hôm sau, Vương Khoa không đi làm, Ninh Thư nhìn vào vị trí của Vương Khoa, cười nhạt.
Có gan làm mà không có gan nhận, không biết bản thân đã gây ra bao nhiêu đau khổ cho người khác à, mới doạ chút đã biến thành bộ dáng này.
Cấp trên liên hệ cho Vương Khoa, kết quả cục công an bên kia nói rằng Vương Khoa loã thể chạy ra đường, tạm giam hai ngày.
Cấp trên: ...
Thế là toàn công ty đều biết chuyện Vương Khoa loã thể chạy ra đường.
Thoát khỏi cục cảnh sát, Vương Khoa bắt đầu đi làm lại, có điều tinh thần hắn không tốt lắm, cứ thất thần mãi.
Còn người ở công ty cứ nhìn thấy Vương Khoa, là nhịn không được che miệng cười.
Thứ Ninh Thư cho Vương Khoa uống là thuốc kích thích thần kinh, có thể khiến người khác sinh ra ảo giác, cảm xúc cũng theo đó mà biến hoá kịch liệt.
Khi tư duy của Vương Khoa đã vặn vẹo rồi, thì những thứ hắn nhìn hay nghe thấy đều sẽ vặn vẹo luôn.
Vương Khoa uống nước, trên mặt đầy vẻ mỏi mệt, đồng thời cũng có một loại hoảng hốt sợ sệt không thể hiểu nổi.
"Ai, Vương Khoa, anh làm gì mà phải đến cục cảnh sát thế." Một đồng nghiệp nam vươn tay vỗ vai Vương Khoa, chỉ thế thôi mà đã khiến Vương Khoa sợ tới mức ngã từ trên ghế xuống đất.
Tay đồng nghiệp nam kia ngập ngừng giữa không trung, hơi kinh ngạc nhìn Vương Khoa, "Anh không sao chứ, tôi mới vỗ nhẹ một cái thôi mà."
Vương Khoa kinh hoảng đứng dậy, kéo ghế dựa ra ngồi lại xuống, "Tôi, tôi chỉ đang suy nghĩ chút việc."
"Suy nghĩ việc gì thế, anh cũng thú vị thật đấy." Đồng nghiệp nam nhịn không được nói, những đồng nghiệp nữ khác thì thấy hành động của Vương Khoa có bao nhiêu quái dị liền có bấy nhiêu.
Ninh Thư đứng lên, đưa tập tài liệu cho Vương Khoa ở đối diện, sâu kín nói: "Mang tài liệu này đến văn phòng đóng dấu đi."
Vương Khoa ngẩng đầu, giơ tay muốn nhận lấy tài liệu, nhưng lúc nhìn thấy Ninh Thư, chợt sững người lại.
Hôm nay Ninh Thư mặc nguyên cây đỏ, đến cả son môi cũng là một màu đỏ tươi, khuôn mặt bởi đánh phấn quá tay nên trông khá tái nhợt, càng tô điểm cho đôi môi đỏ chói như ướt máu kia.
Lúc này Ninh Thư còn nở một nụ cười với Vương Khoa, lộ ra cả hàm răng trắng tinh, trên đó còn dính chút son đỏ, có vẻ phá lệ quỷ dị.
Trong nháy mắt ấy, lông tơ trên người Vương Khoa đều dựng hết lên, đầu hắn ong ong như muốn nổ tung, không thể suy nghĩ được gì nữa.
Ninh Thư nhăn mày, không vui nói: "Anh làm gì thế, nhanh đi đưa đi, việc của mấy hôm trước anh không đi làm đều còn đọng ở đây này, vẫn nên làm nhanh đi."
Vương Khoa vẫn ngơ ngác nhìn đôi môi đỏ hồng vẫn không ngừng mấp máy của Ninh Thư, trông cứ như vừa uống qua máu vậy, trên răng cũng toàn là máu tươi.
"Có quỷ!!" Tiếng thét chói tai phát ra từ trong họng Vương Khoa, khiến các đồng nghiệp có trong văn phòng đều giật nảy mình, tất cả đều khó hiểu nhìn sang Vương Khoa đột nhiên nổi điên.
Vương Khoa ngã ngồi trên đất, không ngừng lùi về sau, dáng vẻ tràn ngập sợ hãi.
Ninh Thư cũng trưng ra vẻ mặt khó hiểu, lùi sang bên cạnh một cái rồi hỏi: "Hắn bị bệnh gì vậy."
"Đầu óc có vấn đề." Đồng nghiệp đứng bên trợn trắng mắt nói.
Ninh Thư cầm tài liệu đến gần Vương Khoa, Vương Khoa liền quay người bò ra xa Ninh Thư, "Cô đừng lại đây, đừng lại đây."
"Vương Khoa, rốt cuộc anh bị sao thế?" Ninh Thư tức giận nói.
Ninh Thư lại bước tới gần Vương Khoa, Vương Khoa tiếp tục hoảng sợ vô cùng thét, "Có quỷ, có quỷ."
"Này, Vương Khoa, cô ấy không phải quỷ, là Tiết Tĩnh mà." Một đồng nghiệp nói, lại nhìn Ninh Thư một cái, "Nhưng mà, kỹ thuật trang điểm của Tiết Tĩnh đúng là không tốt lắm, mặt trắng môi đỏ, hơi giống quỷ thật."
Ninh Thư trợn trắng mắt, "Nói bậy, mặt trắng môi đen mới giống quỷ nhé, như tôi đây thì phải gọi là trang điểm gợi cảm."
"Còn bày đặt gợi cảm, nhìn cô doạ Vương Khoa thành cái gì kìa." Đồng nghiệp nữ tức giận nói.
"Cô ta là quỷ, không phải người, là quỷ." Vương Khoa như sắp hỏng mất mà thét lên, "Chẳng lẽ các người không nhìn ra cô ta là quỷ à?"
Ninh Thư bất đắc dĩ buông tay với mọi người, về lại chỗ ngồi của mình.
Vương Khoa nhìn chằm chằm Ninh Thư, cũng thật cẩn thận trở về vị trí, nhịn không được mà xoa đầu dụi mắt, nhìn về phía Ninh Thư.
Ninh Thư mân mê đôi môi đỏ tươi của mình, bất mãn nói: "Vương Khoa, có phải anh có ý kiến với tôi không thế?"
Vương Khoa xanh cả mặt, không dám nhìn Ninh Thư nữa, thần sắc hoang mang cực độ.
Một ngày này, Vương Khoa cứ như mất hồn, làm chuyện gì cũng ngây ngẩn mờ mịt, mỗi lần người khác gọi hắn, phải gọi đến mấy lần mới có phản ứng lại.
Cấp trên vẫn luôn quan sát Vương Khoa, mà hắn lại chẳng cảm giác được.
Mỗi khi Ninh Thư trò chuyện với Vương Khoa, da mặt hắn đều run lên, cứ thế mà nhìn chằm chằm Ninh Thư.
Ninh Thư chỉ hơi đứng gần một chút, Vương Khoa đã sợ tới mức cả người phát run, "Tôi sai rồi, cô đừng bám theo tôi, tôi thật sự biết lỗi rồi."
Người trong văn phòng đều nhìn chằm chằm Ninh Thư, Ninh Thư buông tay, "Thật là làm việc đến hỏng luôn đầu rồi, tôi thật sự đáng sợ đến vậy hả?"
"Có khi hắn bị bệnh tâm thần cũng nên?" Có người hỏi.
"Hơi giống." Những người khác cũng sôi nổi gật đầu, bộ dáng Vương Khoa lúc này còn không phải người mắc bệnh tâm thần sao.
Những người khác nói Vương Khoa bị bệnh tâm thần, nhưng chính Vương Khoa mới thấy mắt những người này mới mù.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip