Chương 1178: Bạch hồ (10)

"Sư huynh, có linh khí dao động, nhất định sẽ có bảo vật."

"Không ngờ chỉ là một trấn nhỏ thôi cũng cất giấu nhiều đồ tốt đến thế."

Ninh Thư nghe thấy tiếng người nói chuyện trước cửa động, trong lòng lập tức dâng lên mấy câu mẹ nó.

Đây gọi là họa vô đơn chí.

Bên kia Dịch Học đuổi tới, bên này còn có tu sĩ.

Ninh Thư nhịn không được nhìn về phía Dịch Lương, chẳng lẽ thằng nhóc này thật sự có mệnh thiên sát cô tinh à.

Sao lắm xui xẻo ập tới thế.

"Chạy." Ninh Thư dùng giọng trầm trầm nói với Dịch Lương, "Sau khi ra khỏi động phải chạy hết sức."

Ninh Thư nhoáng cái đã vụt khỏi hang.

Phía trên hang động có hai tu sĩ đang ngự kiếm, bỗng thấy một người một hồ ly vọt ra từ trong động.

"Sư huynh, nó chính là con hồ ly đã cướp quả Hoả Diễm." Một tu sĩ chỉ vào Ninh Thư.

"Đuổi theo." Một tu sĩ khác âm trầm nói.

Hai người ngự kiếm bay theo Ninh Thư và Ôn Lương.

Dịch Lương chỉ mới vừa tu luyện Tuyệt Thế Võ Công, tuy thân thể nhẹ nhàng chạy cũng nhanh, nhưng vẫn chẳng so được với tu sĩ ngự kiếm mà đi.

Rất nhanh Dịch Lương và Ninh Thư đã bị hai tu sĩ chặn lại.

"Giao quả Hỏa Diễm ra đây." Một tu sĩ lạnh giọng nói, thanh âm hắn có vẻ như vang lên ngay bên tai hai người.

Khiến phế phủ người ta chấn dộng, vô cùng khó chịu.

Dịch Lương vẫn còn là một đứa nhóc, bị hai tiên nhân vây quanh, khiến nó có chút sợ hãi, lại nghĩ tới trái cây hôm qua Tiểu Hắc cho nó, liền mím chặt môi không nói lời nào.

Ninh Thư hạ thấp người, lông xù hết cả nhìn chằm chằm hai tu sĩ nọ.

Rõ ràng lúc trước có ba tu sĩ, mà giờ chỉ còn cái, chỉ sợ người còn lại gặp bất trắc rồi.

Nói không chừng còn là hai người bọn họ xuống tay ấy.

Người tu chân ấy à, bản tính là cướp đoạt tài vật đất trời để nâng cao bản thân.

Vì những tài vật đó mà có thể giết người cướp của.

Ngay cả sư đệ đồng môn nói giết là giết.

Trong lòng Ninh Thư có chút nghi hoặc, như vậy mà không sinh ra tâm ma á?

Con đường tu đạo này, rất ít người đến được đích.

Từ căn cốt đã loại đi vô số người, từ tâm cảnh tu luyện lại loại thêm một phần nữa.

Mọi việc đều có nhân quả.

"Nhóc con, giao đồ ra đây." Hai tu sĩ nhìn Dịch Lương đầy áp bách.

Thân thể Dịch Lương hơi run lên, nó siết chặt tay, "Ta không biết thứ ngươi nói tới là gì, ta cũng không lấy đồ của các ngươi."

Dịch Lương là một đứa nhóc ương ngạnh, rõ ràng sợ hãi lại vẫn kiên cường chống đỡ, khiến người nhìn vừa thương vừa buồn cười.

"Không biết tốt xấu." Một tu sĩ tính tình khá táo bạo định động thủ.

"Ai, sư đệ." Tu sĩ còn lại ngăn cản hắn, lấy ra một thỏi vàng.

"Nhóc, giao con hồ ly trộm trái cây kia cho chúng ta, thỏi vàng này sẽ là của ngươi." Tuy tu sĩ kia đang dụ dỗ Dịch Lương, nhưng vẫn vô cùng ngạo mạn.

Dịch Lương chưa từng thấy qua thỏi vàng nào lớn như vậy, nhất thời có chút ngây ra.

Dịch Lương là người phàm, với nó mà nói thì vàng bạc là thứ rất trân quý, nhưng với tu sĩ thì lại chẳng đáng giá mấy, ngẫu nhiên dùng luyện khí thì được.

Tu sĩ tính dùng linh thạch thay cho tiền.

Dịch Lương rời ánh mắt khỏi vàng, tha thiết chân thành nói: "Tiên nhân, ta thật sự không thấy trái cây gì cả."

"Ta rõ ràng nhìn thấy con hồ ly kia tha đi." Tu sĩ mặt gầy dễ cáu giận lập tức nói.

Lỗ tai Ninh Thư giật giật, người đằng kia cũng sang bên này rồi.

Rất nhanh liền nghe thấy tiếng chó sủa xe lẫn tiếng bước chân hỗn loạn.

"Ha ha, bọn chó sủa loạn lên rồi, gần đây thôi."

"Từ xa đã ngửi thấy mùi hồ ly mà."

Thanh âm càng ngày càng gần, tiếp đó mười mấy người liền xuất hiện.

"Tiên nhân." Những người đó nhìn thấy tu sĩ ngự kiếm trên cao, lập tức cung kính hô lên.

Mấy con chó mực được vài người dắt trong tay tựa hồ cũng biết đến sự lợi hại của tu sĩ, kêu ư ử mấy tiếng trốn sau lưng người.

Hai tu sĩ vẻ mặt ngạo nghễ hỏi, "Làm gì thế?"

"Bẩm tiên nhân, chúng ta tới bắt thằng nhóc này về, đây là phản đồ của gia tộc, đã có lệnh truy bắt."

"Chờ một chút, trên người nó có thứ chúng ta muốn." Tu sĩ mặt gầy xụ mặt.

"Chuyện của tiên nhân tất quan trọng."

Ninh Thư thở dài một tiếng.

Hai thế lực vây lại, phần trăm chạy được ra khá nhỏ.

"Ta nói chạy, ngươi cứ chạy, không được quay đầu lại." Ninh Thư trầm trầm nói với Dịch Lương.

Thiếu chút nữa Dịch Lương đã không cầm được nước mắt.

Ninh Thư dữ tợn rít lên một tiếng, nói với Dịch Lương một tiếng chạy, rồi nhảy lên đánh về phía hai tu sĩ nọ.

"Hèn nhát." Tu sĩ mặt dài cười nhạo một tiếng, vô cùng khinh miệt.

Dịch Lương xoay người chạy, thân thể được kình khí tẩm bổ nhẹ như yến, rất nhanh.

Vốn hai tu sĩ kia định giữ tâm thái mèo vờn chuột xem kịch vui, nhưng khi thấy thằng nhóc nọ chạy trốn nhanh như vậy, liền lập tức đuổi theo.

Ninh Thư vung móng vuốt, một con rồng bằng kình khí rít gào tiến đến.

Tu sĩ dùng kiếm chém một nhát, nhưng chỉ trúng không khí.

Ninh Thư đánh móng vuốt thật mạnh lên thân kiếm, tu sĩ mặt gầy rên một tiếng.

"Đi bắt người cho ta." Tu sĩ mặt dài hét với đám người phàm vẫn ngây ra bên dưới, hắn còn phải đối phó với con rồng kia.

"A, dạ dạ..." Đám người vây xem giờ mới phản ứng kịp, dẫn chó mực đuổi theo Dịch Lương.

Ninh Thư gào lên một tiếng ngập sát khí, nhe răng há miệng bày ra bộ dáng vô cùng hung ác với mấy con chó mực kia.

Tức khắc doạ chúng sợ tới mức kêu rên, cụp đuôi chạy tán loạn, ngay cả sức người cũng không kéo nổi chúng.

Mà ngược lại còn bị chúng tha cho ngã sấp xuống tuyết, không dậy nổi.

Nhất thời một mảnh người ngã ngựa đổ.

"Phế vật." Hai tu sĩ nhìn thấy nhóm người loạn hết cả, liền tức giận mắng ra tiếng.

Người phàm chính là người phàm.

Ninh Thư cũng không biết Dịch Lương chạy đến đâu rồi.

Đối phó cùng lúc hai tu sĩ khiến Ninh Thư có chút cố sức.

"Nghiệt súc." Tu sĩ mặt gầy nổi giận, điều khiển một con rồng lửa vọt về phía Ninh Thư.

Tu sĩ mặt gầy kia luyện công pháp hệ hỏa, khó trách tính tình dễ cáu đến vậy.

Ninh Thư tuy kịp lúc tránh khỏi rồng lửa, nhưng lửa vẫn sượt qua người, một mảng lông cháy đen, tản ra mùi khét.

"Không cần lo con súc sinh này, đi bắt thằng nhóc kia đi." Tu sĩ mặt dài đánh tan mấy con rồng kình khí, kình khí lại về đan điền Ninh Thư.

Ninh Thư có chút mỏi mệt rồi, nhưng cô kiên quyết không thể cho hai người này bắt được Dịch Lương.

Cô là bảo mẫu chuyên nghiệp đó.

Ninh Thư điên cuồng vận hành Tuyệt Thế Võ Công, ép linh khí hấp thu được vào trong thân thể thành trạng thái chất lỏng, một con rồng nước chậm rãi xuất hiện sau lưng Ninh Thư.

Rồng nước ngửa mặt lên trời không tiếng động rít lên, rồi dùng thân thể cao lớn của nó lao về phía hai tu sĩ nọ.

Hai tu sĩ cùng nhau chống đỡ rồng nước, giơ kiếm chặt ngang thân thể rồng nước, nhưng ngay sau đó, thân thể vừa bị chém đứt của nó dần khôi phục lại như lúc đầu.

Gân mạch toàn thân Ninh Thư đau đớn, ép linh khí vào dạng lỏng khiến kinh mạch vặn vẹo vô cùng.

Ninh Thư không định liều mạng với hai cái tu sĩ kia, thừa dịp bọn họ đang triền đấu với rồng nước, nhanh như chớp đuổi theo phương hướng Dịch Lương chạy trốn.

Chủ nhân rời xa, khí thế rồng nước dần yếu đi, cuối cùng hóa thành linh khí.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip