141. Không Cắn Chỗ Đó, Vậy Cô Cắn Chỗ Này

Lục Thời Nghiên cảm thấy sự khác thường của cô, vừa định hỏi, trước ngực lại bị cô cắn một cái không nhẹ không nặng.

Anh hít một hơi khí lạnh, ngực phập phồng dữ dội.

"Nam Sơ..." Cô cắn chỗ nào không cắn, lại cắn đúng chỗ đó.

"Lục Thời Nghiên, sao chỗ này của anh lại có màu hồng?" Thẩm Nam Sơ lại cúi đầu, cắn một nốt hồng khác nhô lên trước ngực anh, nhẹ nhàng kéo một cái.

Quả nhiên người đàn ông không chịu nổi, lại phát ra một tiếng thở dốc, tay đỡ lấy vai cô, nắm chặt ở đó, hàng mi rũ xuống nhanh chóng chớp động, dường như đang suy nghĩ có nên đẩy cô ra, hay là làm gì khác.

Yết hầu lăn lộn một hồi lâu, anh rốt cuộc mở miệng: "... Đừng cắn chỗ đó."

Giọng nói trầm đi rất nhiều, khàn khàn, như thể lăn qua không ít cát đá.

"Được rồi." Thẩm Nam Sơ rất sảng khoái đồng ý, trên nốt đỏ bị cô cắn vẫn còn hơi ửng hồng, cô chưa thỏa mãn mà còn liếʍ hai cái, sau đó lại ngồi xổm xuống tiếp tục xoa đầu gối cho anh.

Nhiệt độ ẩm ướt trước ngực biến thành hơi lạnh, việc cô dễ dàng từ bỏ như vậy, cũng làm cho Lục Thời Nghiên có chút ngẩn ngơ.

Thật ra anh rất muốn thân mật với cô, nhưng lại không chịu nổi kiểu trêu chọc như vậy, sợ kích động sẽ làm cô bị thương, yết hầu lăn lộn, đang do dự, phía dưới bỗng nhiên truyền đến một trận tê dại.

kɧoáı ©ảʍ đến quá bất ngờ, trong nháy mắt từ bụng dưới đánh thẳng lên đầu, gần như khiến anh nhịn không được mà đầu hàng.

"Nam Sơ..." Giọng nói của Lục Thời Nghiên gần như thay đổi, cũng không biết đang nắm chặt lấy chỗ nào của cô, chỉ biết là siết rất chặt.

Trong bóng tối chỉ nghe được giọng nói của cô: "Không cắn chỗ đó, vậy em cắn chỗ này, được chứ?"

Giọng điệu ngây thơ, như một đứa trẻ xin kẹo từ anh.

Nhưng mà, cô muốn hỏi cái gì?

Cảm giác máu toàn thân dồn hết xuống dưới, anh gần như cứng đờ tại chỗ, không thể động đậy.

Thẩm Nam Sơ nhìn vẻ mặt sững sờ của anh, có chút buồn cười.

Cô phát hiện ở phương diện này Lục Thời Nghiên vô cùng ngây thơ, chả trách Diệp Đồng luôn than phiền anh khô khan.

Nhưng Thẩm Nam Sơ lại cảm thấy, nhìn bộ dạng này của anh rất thú vị.

Rõ ràng là kinh ngạc nhưng vẫn giả vờ bình tĩnh, muốn từ chối lại không nỡ, chạm vào sẽ phát ra tiếng thở gấp nhạy cảm, phải nói là có chút quyến rũ.

Cô không nhịn được lại liếʍ vật tròn trịa kia một cái, nghe anh bất ngờ thở gấp một tiếng, vật lớn sưng đến đỏ bừng, Thẩm Nam Sơ cố nén ý cười, giọng điệu càng thêm ngây thơ: "Bác sĩ Lục, màu sắc chỗ này của bác sĩ, sao lại khác với những chỗ khác?"

Cô như một học sinh ngoan ngoãn khiêm tốn hỏi anh về cấu tạo cơ thể người, mỗi một câu nói đều tràn đầy sự tò mò.

"Nam Sơ, đừng trêu anh nữa." Lục Thời Nghiên nhếch môi cười khổ: "Anh không nhịn được."

Trong tình huống không nhìn thấy mà bị khiêu khích như vậy, bởi vì không có cách nào biết trước hành động của cô, không thể chuẩn bị trước, cho nên mỗi một lần trêu chọc đều giày vò hơn so với bình thường, cũng không thể nhẫn nhịn.

Huống chi đối tượng lại là cô.

Chỉ nghe cô nói chuyện, anh đã khó có thể tự chủ.

Thẩm Nam Sơ nhẹ nhàng ừ một tiếng, âm cuối kéo dài như đã hiểu, nhưng một giây sau, Lục Thời Nghiên lại nghe thấy cô hỏi: "Không nhịn được bao nhiêu?"

Anh chưa kịp phản ứng, phía dưới đã có một luồng ấm nóng bao phủ lên, mang theo răng nhỏ, nhẹ nhàng chạm vào điểm yếu ớt nhất của anh.

"A..." Đỉnh đầu truyền đến một tiếng thở dốc khàn khàn khó nén, bàn tay nắm trên vai cô bỗng nhiên siết chặt, xương ngón tay thon dài lộ ra khớp xương trắng bệch, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên.

Lông mi Lục Thời Nghiên rung động, yết hầu giữa cổ trắng nõn kịch liệt chuyển động, hơi thở phả ra gần như mang theo ngọn lửa thiêu đốt.

Phía dưới có tiếng mèo con liếʍ nước, nhớp nháp ẩm ướt, anh chỉ có thể dựa vào tưởng tượng đoán động tác của cô lúc này.

Chiếc lưỡi màu hồng nhạt từ trong miệng cô vươn ra, quấn quanh đỉnh quy đầu của anh, thỉnh thoảng ngậm vào trong miệng, nhẹ nhàng mυ"ŧ một hơi.

"Nam Sơ..." Lục Thời Nghiên nặng nề nhắm mắt lại, trên mặt là sự gắng gượng cùng lý trí vỡ vụn.

Một giây sau, anh nắm bả vai cô kéo vào lòng, xoay người đè lên giường...

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip