158. Ngã Xuống Dương Vật Của Anh

Tay Lục Thời Nghiên lần xuống bụng cô, tìm được âm đế, ngón tay đặt lên, nhẹ nhàng xoa xoa.

Mông vẽ nên đường cong xinh đẹp, động tác vừa nhanh vừa mạnh.

Tiếng nước liên tục vang lên từ nơi giao hợp, anh nắm lấy vòng eo mảnh mai của cô, từ phía sau đâm vào, hoàn toàn không cho cô chút không gian trốn tránh, động tác rút ra mạnh mẽ, túi tinh chạm vào mông, hận không thể để cô nuốt hết.

Thẩm Nam Sơ không chịu nổi, chân chống trên mặt đất bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến run rẩy, không bao lâu sau, cô co rút eo, đột nhiên lên đỉnh.

Lục Thời Nghiên bị ŧıểυ huyệt cô kẹp chặt đến mức thở gấp, rút dươиɠ ѵậŧ ra rồi xoay người cô lại, một tay ôm lên mặt bàn.

Chân cô vẫn còn run, thân hình cao lớn chen vào, anh giữ lấy cổ cô, cúi người xuống, tìm hơi thở của cô rồi hôn lên môi.

Đầu lưỡi anh tiến vào khoang miệng, quấn lấy đầu lưỡi mềm mại của cô.

Vừa hôn cô, tay anh vừa đặt dươиɠ ѵậŧ dính nhớp đầy dâm dịch vào giữa hai chân cô, từng chút từng chút một đẩy vào, ma sát lớp thịt mềm xếp chồng lên nhau.

ŧıểυ huyệt gần như bị căng đến cực hạn, tạo thành một vòng tròn mỏng, kẹp chặt lấy gốc dươиɠ ѵậŧ, hiện ra ánh sáng dâm mị.

Tay Thẩm Nam Sơ vừa chạm vào, còn chưa kịp giãy dụa, anh lại đột nhiên ưỡn eo, một cú húc mạnh trực tiếp phá vỡ cửa tử ©υиɠ.

"Ô..." Cả người dường như bị anh xuyên thủng, cô cong lưng, ôm chặt lấy eo anh, cơ thể run lên bần bật.

Lục Thời Nghiên làm miệng cô đầy nước bọt, tay nắm mông cô, mang theo cô ma sát vòng tròn trên dươиɠ ѵậŧ to lớn của mình.

"A... Thời... Nghiên..." Thẩm Nam Sơ bị ép đến rơi nước mắt, cơ thể căng thẳng run rẩy trong lòng anh, ngón chân bám chặt vào cạnh tủ bát.

Dưới thân truyền đến tiếng nước sền sệt, cô có thể cảm nhận được chất lỏng trong ŧıểυ huyệt bị anh khuấy đảo đẩy ra ngoài, chảy xuống giữa háng, mang đến cảm giác tê dại ngứa ngáy.

Lục Thời Nghiên bắt đầu co rút, đôi chân đang giang rộng của cô run rẩy rất nhanh, túi tinh mạnh mẽ va chạm, phát ra tiếng vỗ thanh thúy, hòa lẫn với hơi nước, càng thêm dâm loạn.

dươиɠ ѵậŧ thô to nhanh chóng ra vào trong ŧıểυ huyệt của cô, cọ xát qua lại, quy đầu to lớn không ngừng đâm vào sâu bên trong, mông bị anh đâm đến run rẩy không ngừng, như đá lớn rơi xuống nước, tạo nên từng đợt sóng thịt.

"Ô... Chậm... Chậm một chút... Ư a a..."

Thẩm Nam Sơ cắn môi anh, hai bầu ngực mềm mại đung đưa theo cơ thể anh, lắc lư trước ngực anh.

Lục Thời Nghiên thở dốc, cúi đầu cắn vào bầu ngực đang nẩy lên, tay nắm lấy hai mông áp chặt vào dưới thân, dươиɠ ѵậŧ càng ra vào gấp gáp hơn.

"Ừm... Ưm..." Thẩm Nam Sơ cắn môi, tạo thành tiếng rêи ɾỉ bị đứt quãng.

Cô vội vàng nâng mông lên, đầu gối chống đỡ cái eo hẹp không ngừng va chạm của anh, cơ thể theo anh mà đảo ngược, rồi lại bị anh nắm chặt eo kéo trở về, va chạm càng mạnh hơn.

Thẩm Nam Sơ nín thở, gần như muốn hét lên.

Cơ thể to lớn đâm cho cô không chỗ trốn tránh, kɧoáı ©ảʍ càng lúc càng dâng cao, vượt quá giới hạn chịu đựng của cô, cô ưỡn người lên, chống vào vai anh muốn rút khỏi cơ thể to lớn kia, nhưng lại lảo đảo, ngã trở lại trên dươиɠ ѵậŧ của anh.

Dưới cú va chạm mạnh này, Thẩm Nam Sơ lại lên đỉnh một lần nữa, đùi theo bản năng kẹp chặt eo anh, cả người gần như bám lên người anh, ngón chân chống sau eo anh lơ lửng giữa không trung, ŧıểυ huyệt co rút cắn chặt lấy dươиɠ ѵậŧ.

"A... Nam Sơ..." Yết hầu Lục Thời Nghiên chuyển động, dươиɠ ѵậŧ trong cô như muốn bắn ra.

Anh cúi đầu xuống, mũi cao thẳng chạm vào mũi cô, hơi thở nóng ẩm phả vào mặt, nóng đến mức cô gần như không thể mở mắt.

Thẩm Nam Sơ ngước mắt lên, nhìn xuyên qua màn sương mù mờ ảo.

Lúc này, Lục Thời Nghiên hơi nheo mắt, như đang nhìn cô, con ngươi phản chiếu ánh chiều tà le lói ngoài cửa sổ, giống như được phủ một lớp mạ vàng, dịu dàng đến khó tin.

Cô bỗng nhiên rất muốn biết, anh đang nghĩ gì? Lúc nghe cô nói chuyện với Diệp Đồng, anh đã nghĩ gì?

"Thật muốn nhìn dáng vẻ hiện tại của em." Lục Thời Nghiên đột nhiên nói, giọng điệu có chút tiếc nuối: "Anh còn chưa từng thấy dáng vẻ của em dưới thân anh."

Ngoài lần đột nhiên có cuộc gọi, dường như cô và anh luôn ân ái trong bóng tối.

Lần đó anh thực sự quá bất ngờ và hoảng hốt, căn bản chưa kịp nhìn kỹ cô, dù sau đó có dọn dẹp "chiến trường", nhưng lại bị đạo đức ràng buộc, nên anh đều cố gắng tránh nhìn về phía đó.

Bây giờ nghĩ lại thật sự tiếc nuối, đó có lẽ là cơ hội duy nhất, vậy mà anh đã bỏ lỡ.

Thẩm Nam Sơ lặng lẽ nhìn anh, lòng như bị sương mù ngoài cửa sổ bao phủ, nhăn nhó lại.

Cô bỗng nhiên ôm lấy cổ anh, ngẩng đầu hôn lên.

Không sao đâu, Lục Thời Nghiên, anh sẽ thấy được thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip