Chương 10

Lưu Nhị Ma Tử làm ra loại chuyện đồi phong bại tục này , sau khi hắn bị bắt, trước tiên cần mở một cuộc họp phê bình để chỉ trích những tư tưởng tồi tệ và bẩn thỉu của hắn, sau đó đưa hắn đến công trường của một số liên hợp đại đổi để cải tạo.

Các đội trưởng của thôn Hà Tử thương lượng một hồi, nhưng họ không có ý đưa hắn vào tù, sau khi phê bình một chút, đã đuổi hắn ta đến công trường để làm việc. Các thành viên trong xã thảo luận về vấn đề, náo nhiệt tận vài ngày, lại có những việc mới khác thay thế, cuối cùng chuyện cũng lắng xuống.

Tiếu Duyên khôi phục thói quen sinh hoạt thường ngày, tan làm đi nhặt củi xong về nhà, những ngày này mỗi lần lên núi đều không thấy Hà Tiến, cô đứng trên sườn núi nhìn xuống. Ở ngọn núi đối diện là từng tầng từng tầng ruộng bậc thang trông giống như mây, những đường nét tròn trịa, vàng óng, xanh nhạt, nâu đỏ được ghép thành một bức tranh muôn màu, sắc màu rực rỡ, sức mạnh của tạo hóa là nét vẽ tài tình nhất .

Cô lặng lẽ ngồi nhìn, hơn mười năm rồi cũng nhìn không chán, cô thích khung cảnh thôn quê bình dị mộc mạc có chút thô mộc hương khói như vậy. Hồi lâu không có người tới, Tiếu Duyên cõng củi trên lưng, men theo con đường núi chậm rãi đi về nhà.

Dưới chân núi có một cái chuồng bò, không biết xây từ bao giờ, đã nhiều năm đổ nát không sửa chữa. Mấy năm trước, một nhóm trí thức từ thành phố lớn đến, nói rằng đến để lao động, lúc đó trong thôn không có chỗ ở nên dọn chuồng bò bỏ hoang để bọn họ ở.

Tổng cộng có năm sáu người đến, có một ông già khoảng năm mươi tuổi đeo kính, ít nói sống ở đây. Ông ấy chỉ có một mình, ban ngày đi làm, buổi tối lê đôi chân mệt mỏi trở về, ông không hay xúc với mọi người, cũng không nói chuyện.

Các thành viên trong làng đều có lịch trình riêng phải chạy khắp nơi,trong mắt họ chỉ thấy hôm nay đạt được bao điểm công, tổng thu nhập cuối năm như nào. Không biết sự lệch lạc về tư tưởng nói trên là ám chỉ điều gì, chỉ biết rằng những người này không thân cận, giống như họ có một loại ma lực, giống như yêu ma hóa thành người.

Tiếu Duyên không thường xuyên đến đây, cô ấy cũng không thường xuyên gặp Triệu Phàm Cao, nói ra cũng coi như cô có chút quen thuộc với ông già này. Trước đây, bảo vật lớn của thôn bị nhốt ở đây—một con trâu, cô phụ trách việc nhặt cỏ cho nó ăn, tới tới lui lui đã quen với Triệu Phàm Cao, gặp mặt thì chào hỏi.

Triệu Phàm Cao tuổi đã cao, ban ngày phải làm việc nặng, đau lưng mỏi eo là chuyện thường, không thể cử động, nên nhờ Tiếu Duyên giúp ông hái một số loại thảo dược. Tiếu Duyên không biết gì về Trung y, Triệu Phàm Cao đắp loại thuốc mà cô ấy hái, vậy mà thân thể rõ ràng chuyển biến tốt đẹp, vì vậy cô ấy có chút tò mò.

Cô là một cô gái có trái tim mềm yếu, không thể chịu đựng được khi nhìn thấy người bên cạnh phải chịu khổ chịu mệt, không thể nhẫn tâm, ngay cả khi người lớn thường nói phải tránh xa những người trong chuồng bò, cô vẫn luôn lịch sự khi nhìn thấy họ. Vì vậy, khi cô nhìn thấy một nhóm trẻ em trong làng cầm gậy và đeo giáo tua dài buộc vải đỏ làm vũ khí ném lê gai vào Triệu Phàm Cao, cô đã rất tức giận.

Thời điểm này cây lê gai trên núi đang phát triển tốt, ăn vào trong miệng chua đến rụng răng, gai trên đó vừa nhọn vừa cứng, đâm vào người, có thể tưởng tượng được đau bao nhiêu. Tiếu Duyên đã nhảy xuống và ngăn họ lại.

Trẻ con học theo người lớn, bắt chước đủ thứ, chống nạnh, hếch cằm: "Phê phán kẻ thù giai cấp là một chuyện vinh dự, ngươi có muốn nhập bọn không? Ta đi nói với đội trưởng."

Tiếu Duyên phớt lờ họ, nắm cổ áo của một tên trong đó,hét lên giống mẹ nó, "Cỏ cho lợn ở nhà đã cắt chưa? Gà đã được cho ăn chưa? Bài tập nhà trường giao đã hoàn thành chưa, việc của mình cũng chưa làm xong, ta thấy ngươimới nên bị phê bình. Mao Chủ tịch nói rằng lao động là vinh dự nhất của đời người, những người không làm gì là vô dụng nhất. Để ta nói với dì, hôm qua các ngươi đi ra ruộng trộm dưa chuột."

Mấy đứa trẻ không nghĩ rằng cô còn nắm thóp bọn chúng, nhìn nhau, "Đàn ông tốt không tính toán với phụ nữ, kẻ nào mách lẻo với người khác, kẻ đó là con lợn, chúng ta thôi."

Tiếu Duyên nhìn họ chạy nhanh hơn cả thỏ, quay đầu nhìn Triệu Phàm Cao, ông già vẫy tay ra hiệu rằng ông không sao. Tiếu Duyên cũng không có theo ông vào nhà, ông lão cũng tự biết thân phận mình, tuy ông với Tiếu Duyên cũng quen biết, nhưng cũng chỉ là nói nhiều hơn vài câu, chưa từng biểu hiện sự thân thiết.

Tiếu Duyên cõng củi trên lưng tiếp tục đi trở về, khi đi đến ngã ba đường vào thôn đi quân ủy, một bóng người cao lớn chạy tới. Hà Triệu không biết xảy ra chuyện gì, trên mặt lộ vẻ không vui, "Em đi đâu vậy?"

Hắn làm xong việc, liền đi đón cô, đến công trình tìm rất lâu không thấy bóng Tiếu Duyên, hỏi Trương Anh mới biết Tiếu Duyên sớm đã về rồi. Hà Triệu lo lắng lại đến nhà cô tìm nhưng vẫn không thấy, nghĩ đến chuyện của Tiếu Duyên mấy ngày trước, hắn sợ đến toát mồ hôi lạnh.

Đi cả chuồng bò chỗ giấu thỏ để tìm mà không thấy, không nghĩ đến cô lại đi nhặt củi. Vì sao chứ, không phải là bởi vì cô nóng lòng muốn gặp anh trai hắn sao, gấp gáp như vậy, vừa mới giải trừ nguy hiểm liền nhịn không được đi hẹn hò sao.

Dù cho người ở bên cô lúc đó là chính hắn, Hà Triệu cảm thấy vô cùng khó chịu vì Tiếu Duyên nghĩ rằng người đó là anh trai mình. Trong lòng có chút phiền muộn, có chút tức giận, có chút đau lòng, có chút khó chịu, lúc trước trêu chọc cô hiển nhiên hắn không thèm để ý.

Tiếu Duyên chưa bao giờ có thiện cảm với Hà Triệu, nhất là ban nãy nghĩ đến những đứa trẻ bắt nạt người khác, là học theo Hà Triệu ngày trước, xã hội đen thứ hai, càng không vui khi đối mặt với hắn, "Tìm tôi làm gì, tôi đi nhặt củi."

Đi vòng qua hắn, Hà Triệu mới tỉnh lại sau suy đoán "cô ấy rất nguy hiểm", chưa nói câu nào tử tế, đối mặt với vẻ mặt mất kiên nhẫn của Tiếu Duyên, hắn đột nhiên nghẹn họng. Nếu cô ấy biết hắn là người quanh quẩn cô bấy lâu nay, chứ không phải Hà Tiến người mà cô tâm tâm niệm niệm nhớ đến, có lẽ cô ấy sẽ tức giận chết mất.

Hà Triệu chỉ tức giận một chút, rồi ngay lập tức gạt bỏ suy nghĩ của mình, nếu cô ấy biết, có lẽ cô ấy sẽ không quan tâm hắn cả đời. Thở ra một hơi rầu rĩ, Hà Triệu đi theo Tiếu Duyên, "Bây giờ vẫn còn rất nguy hiểm, đừng chạy lung tung, anhcũng có lúc không thể chiếu cố em."

Hắn chiếu cố cô lúc nào, cô lúc nào thì cần hắn chiếu cố? Tiếu Duyên cảm thấy Hà Triệu gần đây hành động rất kỳ quái, nghe lời hắn nói khiến người ta xấu hổ, quay mặt đi, "Có thể xảy ra chuyện gì, khoảng đất chỉ to như lòng bàn tay, Lưu Nhị Ma Tử cũng đi cải tạo lao động rồi, hắn trốn không nổi "

Tiếu Duyên có lẽ giống như hầu hết mọi người, cho rằng nếu người bị tóm sẽ không sao nữa, Hà Triệu cau mày thật chặt, "Không phải Lưu Nhị Ma Tử."

"Cái gì?"

Người bắt nạt các cô nương trong thôn hoàn toàn không phải là Lưu Nhị Ma Tử. Hà Triệu đã ngồi rình Lưu Nhị Ma Tử vài lần trước khi xảy ra chuyện, hắn biết đó không phải là Lưu Nhị Ma Tử. Nhưng hắn đã bắt gặp Lưu Nhị Ma Tử kéo Đỗ Minh Nguyệt vào lùm cây, nên hắn mới hoài nghi Lưu Nhị Ma Tử.

Kẻ thực sự làm chuyện xấu cũng biết Lưu Nhị Ma Tử có tiền án, hắn đã lợi dụng điểm này để Lưu Nhị Ma Tử gánh tội cho hắn, như vậy hắn mới chân chính đắc thủ. Lợi dụng tâm lý của đối phương như vậy, Hà Triệu đã yêu cầu Lưu Nhị Ma Tử đóng một vở kịch. Cho nên mấu chốt là trong thời gian Lưu Nhị Ma Tử đi cải tạo lao động, kẻ đó có thể nhịn tới khi nào.

Hà Triệu sợ Tiếu Duyên lơ là thiếu cảnh giác sẽ xảy ra chuyện, đành phải nói với cô từ đầu đến cuối: "Bây giờ sẽ biết thôi, em như vậy không phải đang dụ người tới bắt nạt em sao? Còn chạy loạn một mình, xảy ra chuyện biết tìm ai khóc ?" Hắn ghét bỏ nhìn Tiếu Duyên, ánh mắt dán vào ngực cô lại không rời đi, âm thầm nuốt nước bọt.

Tiếu Duyên đầu óc vẫn mơ hồ, Hà Triệu đã giải thích mọi thứ, nhưng cô còn mơ hồ hơn, "Nếu không phải Lưu Nhị Ma Tử, vậy các anh làm sao tìm hắn?"

"Lưu Nhị Ma Tử trước đây đã bắt nạt một thanh niên tri thức, bị anh bắt gặp, hắn chắc chắn sẽ không dám nói ra bên ngoài. Nhưng người đó lại biết, có khả năng tên đó rất quen thuộc với thanh niên tri thức, anh chỉ nhìn chằm chằm vào sở thanh niên tri thức, nhất định sẽ có thu hoạch."

"Tại sao Lưu Nhị Ma Tử lại chịu đóng kịch với anh, đã bị phê bình còn bị đưa vào trại lao động, không phải rất mất mặt sao?"

"Là cùng anh diễn một vở kịch giả để tìm ra hung thủ, còn hơn bị chụp cho cái mũ phản động, phải ngồi tù." Hà Triệu dương dương tự đắc nói, Lưu Nhị Ma Tử bị hắn đe dọa và dụ dỗ, cuối cùng vẫn không đồng ý, hắn sợ Hà Triệu lừa hắn để hoàn thành nhiệm vụ. Chính Hà Triệu đã tìm bí thư Hà và mấy người đội trưởng để giải thích rõ ràng, Lưu Nhị Ma Tử mới miễn cưỡng hợp tác.

Nhưng vẫn có một sự khác biệt lớn giữa việc đồng ý bằng lời nói với việc thực sự bị phê bình trong cuộc họp, cuối cùng còn bị đội dân quân đưa đến trại lao động. Lưu Nhị Ma Tử bỏ cuộc ngay tại chỗ, Hà Triệu phải nhanh chạy qua cả ân cần và ép buộc Lưu Nhị Ma Tử, uy hiếp Lưu Nhị Ma Tử xong, quay ra đã không thấy Tiếu Duyên, sợ đến mức tóc gáy dựng đứng.

"Cho nên đều là do anh suy đoán?" Còn nghĩ ra một chuỗi kế hoạch dài như vậy, người bình thường đều không thể nghĩ đến. Tiếu Duyên có chút ngưỡng mộ Hà Triệu, đầu óc thật tốt.

"Đúng vậy, nói về suy tính thiệt hơn này, tôi mà đứng thứ hai, ai dám nhận thứ nhất." Nụ cười chói lọi, kiêu ngạo và tự hào. Hà Triệu từ nhỏ đã là sao vây quanh trăng, hắn trông vui vẻ, người lớn đều thích hắn, vừa thông minh vừa nghịch ngợm, bọn trẻ con cũng thích chơi với hắn.

Tiếu Duyên thì khác, cô từ nhỏ đã trầm lặng và sống nội tâm, luôn im lặng nhìn người khác sôi nổi. Điều này giống với tính cách Hà Tiến thích an tĩnh đọc sách, không ồn ào. Cho nên cô đã bị Hà Tiến thu hút, cô muốn trở thành người giống như anh, khiêm tốn còn anh tuấn. Giống như tình yêu của cô đối với quê hương, mang lại cảm giác an toàn, không thể tách rời.

Hà Triệu nguyện ý kể cho cô về kế hoạch bí mật của bọn họ, Tiếu Duyên cũng giữ bí mật cho hắn, vì dù sao cô cũng không phải người nhiều chuyện. Trương Anh gần đây rất vui vẻ, cô ấy đã gặp đối tượng xem mắt vài lần, họ cũng rất hợp nhau, ngày cưới đã được ấn định.

Bản thân đã có chốn về, lúc ở cùng Tiếu Duyên, không nhịn được nói đến việc này: "Chị ngươi cũng bằng tuổi ta, bố mẹ ngươi không có kế hoạch gì sao? Còn ngươi nữa cũng phải nhanh lên. Ta nói với ngươi, nếu có người có ý với ngươi, tốt nhất vẫn nên kiếm người ở gần, ở xa chả có ý nghĩa gì."

Trương Anh có một người chị họ, nói ra ngoài tỉnh , một năm về một lần, trong nhà có chuyện xảy ra cũng không về kịp. Người ta nuôi con gái lớn trong nhà là việc quá xa vời, giống như chưa sinh ra vậy, không thể trông cậy vào.

"Ta còn sớm mà." Tiếu Duyên không biết nên trả lời như nào.

"Cũng không còn nhỏ, sớm cái gì?" Trương Anh nhìn chằm chằm vào bộ ngực phập phồng của Tiếu Duyên, ghen tị nói: "Ngươi nói xem Hà Triệu có ý gì, ngày nào cũng theo ngươi về nhà, không phải là tóm chặt lấy ngươi sao, không phải hắn thích ngươi đấy chứ."

Trương Anh chỉ nói đùa, nhưng Tiếu Duyên bị dọa sợ rồi, "Hắn cũng theo ngươi, tại sao không phải là thích ngươi?"

Bởi vì nói đến chuyện kết hôn, Trương Anh cũng biết chút ít, hơn nữa nửa đêm cô thường xuyên tỉnh lại, nghe thấy động tĩnh trong phòng cha mẹ, cho nên không khỏi tò mò chuyện này. Một lần đến nhà Hạ gia, nhìn thấy thân thể cường tráng của Hà Triệu, cô vừa có chút xấu hổ vừa hưng phấn nói: "Đừng coi thường người ta, thôn chúng ta được mấy người khỏe mạnh rắn chắc như Hà Triệu, về sau tốt lắm, bao nhiêu người muốn trông cậy vào hắn."

"Ngươi lại nói nữa, muốn chết à." Tiếu Duyên vội vàng bịt miệng Trương Anh lại, lại quay đầu nhìn Hà Triệu , thấy hắn vẫn đang đang ngơ ngác, mới nhẹ nhàng thả lỏng.

Đã nói ra miệng, Tiếu Duyên càng xấu hổ, Trương Anh càng không sợ xấu hổ. Hà Triệu kỳ thật nghe thấy, tai hắn chính là thính a không có biện pháp, Tiếu Duyên mặt đỏ muốn nhỏ ra máu, hắn đành phải giả bộ không nghe thấy, bằng không nha đầu kia lại càng không muốn gặp hắn.

Hôm nay cũng không gặp nguy hiểm nào hoàn thành nhiệm vụ hộ tống, Hà Triệu kéo lê bước chân nhàm chán, còn có một bước nữa là vào đến cửa nhà, Thiết Ngưu tìm tới. Hai người thì thầm một hồi, vội vàng ra cửa.

Ngươi thật sự nhìn thấy?

"Dỗ cậu ta là chó! Ngươi sai ta nhìn chằm chằm ta sao còn dám lười biếng? Ta tận mắt thấy Tôn Tam Sơn vào phòng Hạ quả phụ, hắc, ngươi nói làm sao giờ? Lá gan thật lớn, lại trắng trợn như vậy."

Sự tình là như này, Hà Triệu kêu Thiết Ngưu nhìn chằm chằm sở thanh niên tri thức, nhìn xem có người nào lui tới. Trước còn chưa có động tĩnh, từ khi Lưu Nhị Ma Tử bị bắt, Hạ quả phụ trong thôn liền trở nên thân thiết với một thanh niên trí thức tên Lưu Viên Viên.

Hạ quả phụ kia là người thôn ngoài gả tới, chồng cũ là một người thành thật, ra sức làm việc đối với cô ta lại tốt, cuộc sống trôi qua rất thuận lợi. Nhưng là trời có gió lớn không lường đến, nam nhân ra ngoài chạy một chuyến xe, gặp phải mưa to núi lở, cứ như vậy mà chết.

Hạ quả phụ khóc lóc thảm thiết, người nhà mẹ đẻ muốn tới đón cô ta cũng không đi, nhà chồng lại càng không dám bạc đãi cô ta, bảo cô ta ở phòng của chồng trước cũng không quản cô ta. Hai năm trước cô ta còn tuân thủ, sau đó mắt đi mày lại với vài người đàn ông trong thôn, đàm tiếu dần dần không tốt, lại không bắt được nhược điểm gì, Hạ gia cũng không thể làm gì cô ta.

Hà Triệu không nghĩ tới cô ta còn qua lại với thanh niên tri thức của sở tri thức, những nữ thanh niên tri thức đó bình thường khinh thường nhất là cùng người trong thôn lui tới, cũng ít có khách khí, Hạ quả phụ thật sự là ngoài ý muốn.

Lúc này trời sắp tối, Thiết Ngưu thấy Tôn Tam Sơn tìm Hạ quả phụ, liền vội vàng đi tìm Hà Triệu, lúc bọn họ quay lại Hạ quả phụ đã đóng cửa. Hai người liếc mắt nhìn nhau, từ phía sau phòng trèo vào, mò đến dưới cửa sổ.

Vừa tới gần chợt nghe thấy bên trong truyền đến tiếng hừ hừ ê ê a, hai người cẩn thận mở lỗ nhỏ chỗ cửa sổ, liếc mắt vào trong, nhất thời cứng đờ tại chỗ. Hạ quả phụ kia ngủ ở trên giường lò, Tôn Tam Sơn cưỡi ở trên người cô ta, đang làm hăng say.

:Đệt, xem đến mức dương vật cũng cứng rồi. " Thiết Ngưu nhìn đũng quần Hà Triệu một cái, bình tĩnh, không khỏi kinh ngạc.

Hà Triệu đen mặt, "Người kia nhất định là Tôn Tam Sơn, khó trách, dĩ nhiên là thông qua Hạ quả phục chú ý đến sở thanh niên tri thức, chúng ta nhìn hắn là được." Hắn cố gắng ở trước mặt Thiết Ngưu biểu hiện ra một bộ dáng bình tĩnh, kì thực trong lòng lửa cháy hừng hực khó chịu. Hắn nhớ tới lần đó ở rừng cây nhỏ, Tiếu Duyên nắm dương vật lớn giúp hắn tuốt, liền giật mình một cái, một cỗ tà hỏa từ bụng dưới vọt lên, hắn đột nhiên nổi lên một ý niệm, đem Tiếu Duyên đặt ở dưới thân, trải nghiệm một chút chuyện người lớn đều thích làm.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip