Chương 22

Tiếu Lan ra đồng vài hôm rồi lại không đi nữa, cô là một kế toán khá có năng lực, người cũng kiên định. Bận rộn khai hoang, một người cháu của nhà bà Tiếu làm việc ở bộ phận mậu dịch kinh tế huyện nói là thiếu một kế toán, nên đã nhờ người quen làm việc để Tiếu Lan có thể đi.

Chu Quế Hoa mừng muốn chết, đem miếng thịt khô mà bà để dành đã lâu đưa cho người ta. Ngày Tiếu Lan hẹn người ta đi làm, Chu Quế Hoa dậy thật sớm, hấp một lồng bánh bao trắng, bảo Tiếu Lan mang theo.

Tiếu Duyên vẫn hâm mộ chị gái, cô cũng muốn đi học, nhưng mẹ cô nói cô không phải là người học tập. Tiếu Lan trước kia lúc đi học từ Tiếu học đến trung học phổ thông đều đứng đầu, tốt nghiệp trung học phổ thông đi làm ở thôn ủy, chưa từng chịu khổ gì.

Hôm nay đi thị trấn làm việc sẽ càng ngày càng tốt, Tiếu Duyên đột nhiên có một khát vọng mãnh liệt. Cô còn muốn đi học, ít nhiều học chút gì đó, sau này không làm ruộng cũng có thể có một kỹ năng kiếm sống.

Chu Quế Hoa gọi Tiếu Duyên đi đưa bánh bao trắng cho bà nội Chu, gọi hai tiếng cũng không nghe thấy trả lời, bà đi vòng từ bên kia lò đến cửa lò, hét lên: "Lỗ tai chỉ để trang trí, ba lần năm lượt không trả lời. Thừa dịp còn nóng, nhanh chóng mang cho bà nội."

Tiếu Duyên đứng dậy khỏi cửa lò, chọn một cây trúc nhỏ, đột nhiên nói, "Con cũng muốn đến trường và ăn những bữa ăn nhẹ như chị gái của con."

Chu Quế Hoa không nghĩ tới Tiếu Duyên đột nhiên có ý tưởng như vậy, bà sửng sốt một chút, "Ta cũng muốn cho ngươi đi học, nhưng thành tích ngươi không bằng tỷ tỷ ngươi, nhà chúng ta lại nuôi không nổi ba người các ngươi, ngươi kêu ta đi xin cơm ở đâu, hơn nữa nếu con đi học, việc nhà quăng cho ta với ba ngươi, vậy cả nhà sao mà sống được?"

Tiếu Duyên muốn phản bác, nhất thời không nghĩ ra nên nói gì. Thành tích của cô chỉ nằm trong top ba, quả thật không có tiền đồ như Tiếu Lan, cũng không được yêu thích như chị, ai cũng thích. Điều kiện trong nhà không đủ nuôi ba người, thành tích Tiếu Phi kém, cô lại chưa từng nghĩ tới để em trai bỏ học đổi cho cô đi học, ở nông thôn, việc nhường thứ tốt của con trai cho con gái là điều gần như không thể.

Chu Quế Hoa mất hứng nói, "Tỷ tỷ của ngươi tiền đồ không giống với ngươi, ta cùng cha ngươi lúc kết hôn trong nhà một đống nợ xấu, mấy năm nay ta mới kiếm được tiền. Ngươi đừng trách cha nương ngươi không tốt, khả năng của chúng ta chỉ có vậy, để các ngươi bình an trưởng thành, đủ xứng với các ngươi rồi, còn có thể thế nào?"

Tiếu Duyên yên lặng bưng thức ăn ra cửa, Chu Quế Hoa nhìn cô một hồi, sau đó chua xót chun mũi, xoay người đem bánh bao trắng gói vào túi vải sạch sẽ chuẩn bị cho Tiếu Lam.

Hà Triệu cơm nước xong liền đi ra ngoài tản bộ, vô thức đi đến một nơi cách nhà họ Tiếu không xa, ngồi xổm trên ruộng đất của bác cả Tiếu Lan, nhìn chằm chằm cửa nhà cô. Hắn cũng không hiểu mình đang chờ cái gì, nhưng trong lòng mơ hồ có một tia mong đợi, nếu cứ chờ đợi như vậy, có lẽ hắn vẫn còn cơ hội gặp được cô.

Kỳ thật rất nhàm chán, trong bãi cỏ không biết côn trùng gì đang kêu, tiếng nào cũng dài hơn. Muỗi thích vây quanh hắn, ở bên tai ong ong, phiền phức không chịu nổi, hắn lại không muốn rời đi.

Lúc Tiếu Duyên ra cửa, hắn cho là mình hoa mắt, vừa định gọi cô lại, thì thấy cô lau nước mắt và bước vào nhà Tiếu tam gia. Hà Triệu lại ngồi xổm trở về, nắm lấy một nắm cỏ và cầm trong tay bện xâu chuỗi, đợi đến khi Tiếu Duyên từ trong cửa đi ra.

Tiếu Duyên vừa đi vừa ủ rũ, suýt chút nữa đập đầu vào tường, ngước đôi mắt mơ hồ, thấy là Hà Triệu, liền không muốn nói gì. Hà Triệu kéo Tiếu Duyên chuẩn bị vòng qua, nhìn chằm chằm vào mặt cô, "Tiếu Duyên, sao em lại khóc? Ai khi dễ em."

"Không có ai. " Ở trước mặt ông bà nội cô miễn cưỡng nhịn xuống, càng nghĩ càng thương tâm, lúc mở miệng nói chuyện thanh âm khàn khàn. Tiếu Duyên lau nước mắt trên mặt mấy lần đều không lau được, càng khống chế nước mắt càng hỗn loạn dần dần khóc nấc lên.

Chuyện gì có thể khiến cô đau lòng như vậy, lần trước hắn khi dễ cô cũng không thấy cô khóc như vậy, càng muốn yên lặng lại càng buồn bực không kiềm chế được. Tim Hà Triệu thắt lại, trong xoang mũi chua xót, rong lòng dâng lên một loại cảm xúc không rõ xen lẫn đau khổ, tức giận, bi thương.

"Tiếu Duyên, em nói cho anh nghe. " Hắn nhỏ giọng hỏi, giống như sợ thanh âm lớn làm cô sợ hãi.

"Thật không có việc gì. Anh không hiểu đâu." Tính tình không sợ trời không sợ đất của Hà Triệu chính là thói quen trong nhà, người người đều yêu hắn, bọn họ chưa bao giờ giống nhau.

"Em nói với anh đi, em nói anh sẽ hiểu, được không? "Hắnsốt ruột không chịu được.

Tiếu Duyên chỉ muốn lặng lẽ khóc, khóc xong sẽ là một Tiếu Duyên chấp nhận hiện thực, không ầm ĩ không nháo, không tranh không đoạt. Hà Triệu thật sự phiền muốn chết, vẫn đi theo truy hỏi, cô hất tay hắn ra, như trút được hết tâm tình, "Anh có phiền hay không a, tôi đã nói không có việc gì, không cần đi theo tôi được không?"

Cô chán ghét hắn, có được nhiều như vậy mà vẫn làm như đương nhiên. Hà Triệu có thể nhìn thấy rõ ràng sự tức giận và chán ghét trong mắt cô, tính tình hắn kiêu ngạo , chỉ có lúc đối mặt với cô hắn mới chịu ủy khuất, không ngừng lầm bẩm, đuổi theo, số lần hắn bị cô chế giễu ở đây còn nhiều hơn mười năm hắn sống, hắn gần như quên mất mình trước kia mình đã từng bá đạo cỡ nào.

Hà Triệu siết chặt nắm đấm, tim đập rất nhanh,liên tục đau đớn vượt qua sức chịu đựng , "Sao em lại trút giận lên anh, anh có lỗi với em sao , anh có ý tốt đến tìm em..."

"Không liên quan đến anh, anh không làm gì có lỗi với tôi, anh đối với tôi, đối với tôi... như vậy, hại tôi mỗi ngày lo lắng hãi hùng, chỉ sợ bị người ta phát hiện, anh làm sao có lỗi với tôi?" Đôi mắt Tiếu Duyên đỏ hoe, cô nhìn hắn chằm chằm, nghiến răng nghiến lợi khóc.

Hà Triệu mím môi, đứng thẳng người, lưng có chút cứng ngắc, giống như lúc này thần kinh căng thẳng: "Nhưng anh nói chúng ta có thể kết hôn, anh nguyện ý ở bên em, anh chuẩn bị xong phần còn lại của cuộc đời mình rồi."

Không khí giương cung bạt kiếm, hắn biết mình rất tỉnh táo, hắn nghe thấy rõ ràng từng chữ mình nói. Tiếu Duyên không chút do dự nói: "Nhưng tôi không muốn, vừa nghĩ tới phải ở bên anh, cả người tôi liền không thoải mái, so với chết còn khó chịu hơn."

Tiếu Duyên rất bối rối, cũng không biết chuyện gì xảy ra, cô rõ ràng không phải nghĩ như vậy. Nhưng hiện tại cô chính là muốn nháo, chính là muốn nổi giận, đả thương người tổn thương mình, nỗi ủy khuất không cam lòng kia không phát ra sẽ không vui.

Hà Triệu quả thực không thể tin được lỗ tai mình, hàm răng cắn thật chặt, đau lòng đến tột đỉnh. Người mà hắn rất thích rất thích lại nhìn hắn như vậy, hắn khó xử muốn chết, nhưng là không nhúc nhích được, đứng tại chỗ, tự hỏi tại sao họ lại tranh cãi như vậy.

Hai người im lặng thật lâu, Tiếu Duyên rốt cục hoàn hồn, liếc mắt một cái thấy sắc mặt xanh mét của Hà Triệu, toàn bộ sức lực trong cơ thể như bị rút cạn, cúi đầu nói: "Đừng trêu chọc tôi nữa."

Chênh lệch giữa bọn họ cô dùng thời gian cả đời cũng lấp không hết, nhiệt tình của Hà Triệu cô thật sự không chịu đựng nổi.

Tiếu Duyên vội vàng bước hai bước, Hà Triệu bất ngờ phản ứng, đuổi theo phía trước cô chặn đường, đưa một con chuồn chuồn làm bằng rơm đến trước mắt cô. Bình tĩnh nói: "Em xem, đây là vừa rồi anh bện cho em, không có tác dụng gì, chỉ muốn chọc em cười một cái, lập tức ném đi cũng không sao. Tiếu Duyên, vừa rồi chúng ta đều nổi giận, nói lung tung, yên tĩnh một chút là được rồi. Em yên tâm, anh không tức giận, em mất hứng liền hướng anh trút giận nha, chứng tỏ em cùng anh thân cận . Anh nguyện ý làm nơi trút giận của em khi tức giận, là cái ôm của em khi em buồn và là chỗ dựa của em khi em đang gặp khó khăn, lúc không tốt có thể tìm anh, anh nguyện ý..."

Thanh âm của hắn càng nói càng thấp, thậm chí có một tia nghẹn ngào, Tiếu Duyên đột nhiên cũng rất khổ sở. Nhưng bọn họ, thật sự không thích hợp a, cô biết mình vặn vẹo muốn chết, nếu có thứ được và mất, cô thà không có ngay từ đầu.

Cô cúi đầu, giọng bình tĩnh, "Nhưng tôi không thích chuồn chuồn, chờ tôi quay về sẽ trả kẹp tóc lại cho anh."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip