Chương 43 (H)
Rất nhiều họ hàng nhà họ Hà từ ngoài vào xem cô dâu, Lý Tú dẫn người đi vào, trong phòng chật kín người, Tiếu Duyên muốn tìm cơ hội cùng Tiếu Lan trò chuyện, chị cô cứ một mực ở bên ngoài. Làm queb một đống chị em dâu bá nương, thím tẩu tẩu nhà họ Hà khiến cô đầu váng mắt hoa. Sau một ngày bận rộn, đợi đến khi trong sân một mảnh hỗn độn, tiệc cưới đã tàn, mọi người ăn uống say sưa, sắc trời cũng đã tối.
Buổi trưa lúc người nhà mẹ đẻ trở về,cô cũng không có cơ hội nói chuyện riêng với ai. Chu Quế Hoa không khóc vẫy tay đuổi Tiếu Duyên trở về chiêu đãi khách khứa, Chu Thành Tài muốn nói với Hà Triệu lại thôi, rốt cuộc không nói gì, vỗ mạnh lên vai hắn ba cái. Hà Triệu sau đó nhe răng trợn mắt làm nũng với Tiếu Duyên, muốn Tiếu Duyên giúp hắn xoa bóp, cậu khẳng định bất mãn hắn lừa gạt Duyên Duyên muốn tính sổ với hắn.
Tiếu Duyên xấu hổ ngồi nhìn người khác bận rộn, thay quần áo cũ thường mặc đi theo phía sau hỗ trợ thu dọn đồ đạc. Lý Tú đi vào phòng tìm cô phát hiện không thấy người mới biết được cô cũng đang bận rộn, nhất thời dở khóc dở cười.
Dì Hà Triệu nói với Lý Tú, "Con dâu này ngoan nha, tay chân nhanh nhẹn còn siêng năng, ngày tháng sau này của thằng hai muốn không phát đạt cũng khó." Lý Tú rất kiêu ngạo, tính tình cẩu thả của Hà Triệu còn có thể tìm một người vợ tốt như vậy, bà rất yên lòng.
Bàn ghế dùng hôm nay đều mượn từ trong xã, Hà Triệu hỗ trợ dọn hết lên xe, trở về lôi kéo Tiếu Duyên vào nhà bất mãn nói: "Em bận cái gì, em coi anh là vật trang trí sao?"
Hình như nghe thấy có người cười, Tiếu Duyên cúi đầu lắc lắc tay, "Sắp xong rồi, anh đừng kéo em."
Hà Triệu nhếch môi, đắc ý giơ tay lên lắc hai cái, ra vẻ hung ác, "Ông đây hiện tại hợp pháp, anh muốn lôi kéo em không quản được." Hắn vội vàng chạy vào trong phòng, người trong nhà nhiều như vậy, Tiếu Duyên nào không biết xấu hổ xằng bậy, nhìn hắn xoay người buộc cửa lại, liền nóng nảy, "Làm cái gì, giữa ban ngày, người còn chưa đi đâu."
Cô đỏ mặt dữ dội, Hà Triệu vừa nhìn liền vui vẻ, mặc dù hắn đã kiềm chế bản thân nhưng vẫn trêu chọc cô, "Anh hợp pháp." Ấn bả vai cô ngồi xuống giường, động tay động chân vén quần áo cô.
Tiếu Duyên bắt lấy tay hắn có chút ngạc nhiên, dường như mới phát hiện tay Hà Triệu thật lớn, bao lấy nắm đấm của cô trong lòng bàn tay không tốn chút sức nào. Cô không có cơ hội nghiên cứu bao nhiêu thời gian, cái bóng cao gầy khép lại, xoay người lăn lên giường, Tiếu Duyên nhỏ giọng vội vàng: "Hà Triệu!"
"Gọi anh cả tên lẫn họ đúng không, lúc này mới bắt đầu em đã đắc ý rồi. " Hắn tựa hồ đang lên án, nụ cười lộ vẻ đắc ý thoải mái, hai tay ôm chặt vòng eo mềm mại của cô, cố ý cù cô, cuối cùng nhấn mạnh: "Anh hợp pháp."
Tiếu Duyên dở khóc dở cười, trước kia sao không phát hiện hắn trẻ con như vậy, khuôn mặt hồng hồng, thở dốc, "Em biết, anh dậy trước đi, còn chưa thu dọn xong đâu."
Trong phòng mở đèn, đầu giường ngăn tủ cùng trên cửa sổ dán chữ hỉ đỏ thẫm, dụng cụ, chăn đệm toàn bộ dùng vải đỏ thẫm bao lấy. Ánh sáng hơi đỏ phản chiếu trên mặt cô, mặt mày tinh xảo xinh đẹp, làn da nhẵn nhụi bóng loáng, ánh mắt sáng ngời, Hà Triệu không uống bao nhiêu rượu lại cảm thấy say không chịu nổi.
Hắn nhẹ nhàng nâng mặt cô, trong lòng phảng phất tràn ngập thứ gì đó, tràn ngập sự thỏa mãn chưa từng có trước đây. Hắn thật sự cưới Tiếu duyên về nhà, chấp niệm một khi thành sự thật, như thế không chân thật, nhẹ giọng thì thào, "Giống như nằm mơ."
Tiếu Duyên nằm xuống, ánh mắt lướt từ hàng lông mày sắc bén như núi trượt xuống đôi mắt sâu thẳm mang theo mê hoặc, hôn lên khóe môi nhếch lên của hắn, nhỏ giọng nói: "Em cũng cảm thấy vậy."
Hà Triệu giống như một pho tượng đột nhiên bị người ta áp dụng thuật phục sinh, lắc lư qua lại trên người cô, trên tay càng lúc càng không an phận. Ý thức được hắn muốn làm thật, Tiếu Duyên cầu khẩn: "Đừng đừng, buổi tối được không? Lúc này không được, thật không được."
Hà Triệu tận lực mưu cầu phúc lợi, nói với giọng dụ dỗ: "Vậy anh muốn làm gì thì làm sao?"
Không phải chỉ làm chuyện đó thôi sao? Có thể khó đến đâu chứ, Tiếu Duyên gật gật đầu. Hà Triệu cười như mèo ăn trộm, ánh mắt tinh nghịch lướt qua chỗ cô không chú ý, trượt xuống giường, mở tủ lấy ra một chiếc bát sứ lớn, đứng cạnh bàn gọi cô lại.
Bận rộn cả ngày, hắn còn có thể nghĩ đến lưu lại đồ cho cô ăn, một đùi gà to màu vàng dầu mỡ, phần thịt mềm, béo và mỏng ở dưới hấp dẫn đến chảy nước miếng, cơm trắng nấu chín óng ánh. Không thấy cũng không sao, vừa nhìn đã không nhịn được chảy nước miếng, Tiếu Duyên ngồi bên cạnh nói: "Anh ăn không?"
Hà Triệu hai tay chống cằm, lắc đầu, hắn bị người lôi kéo uống rượu, nào có rảnh đi làm đồ ăn, kêu Thiết Ngưu đi làm. Quá nhiều người cũng không tốt, vì vậy Thiết Ngưu lặng lẽ lẻn vào bếp phòng vài chuyến, làm dơ hắn rất lâu, Hà Triệu ngược lại cảm thấy hắn lấy vẫn chưa đủ.
Giờ phút này nhìn Tiếu Duyên ăn,trên miệng cắn một riếng nhai chậm nuốt kĩ cả nửa ngày như bò , hắn liền cảm thấy cứ nhìn như vậy mà không làm gì cũng tốt.
Hà Triệu tuy rằng sốt ruột, nhưng Tiếu Duyên ngượng ngùng vẫn đợi đến khi trong nhà thu dọn thỏa đáng, những người giúp việc cho bữa tiệc đã đi hết, Lý Tú vội vàng đuổi bọn họ đi nghỉ ngơi, cô mới chậm rãi trở về. Rửa mặt xong, Hà Tiến cũng đi vào, đứng ở nhà chính khẽ cười: "Tiếu Duyên, sau này em chính là người nhà của chúng ta, có gì không quen, nói với thằng hai hoặc là nói với anh, cũng giống như vậy. Ngàn vạn lần không nên tự mình chịu đựng."
Anh hôm nay cũng bận rộn một ngày, lúc này cũng rất mệt mỏi, chờ Tiếu Duyên gật gật đầu anh liền vào phòng mình. Tiếu Duyên sững sờ nhìn, đóng cửa lại, hỏi Hà Triệu, "Cái đó, anh Hà Tiến ngủ cách vách chúng ta?"
Hà Triệu cởi quần áo động tác chậm lại,tay vẫn ở trong ống tay áo tấm lưng cường tráng lộ ra, từng khối từng khối cơ ẩn nấp dưới làn da, quay đầu sang một bên hơi híp mắt: "Như thế nào?"
Tiếu Duyên sửng sốt một chút, ánh mắt dời đi chỗ khác, lui về phía sau một bước kiềm chế cảm xúc, "Không có gì." Cô chỉ là cảm thấy có chút kỳ quái, Hà Triệu lại hỏi một câu, liền thành thật nói, "Em không muốn ở cạnh phòng anh ấy." Trước kia cô còn tưởng rằng mình thích Hà Tiến, cô không cảm nhận được, cũng không biết mình đã thể hiện ra bao nhiêu, Hà Tiến có biết hay không, cô rất xấu hổ.
Hà Triệu cũng nghĩ về điều đó, nhưng hắn đang nghĩ theo một hướng hoàn toàn khác với cô, dù sao trước kia Tiếu Duyên thích anh trai hắn, dè dặt yêu thầm anh hắn. Hiện tại loại quan hệ này, cô khẳng định cảm thấy không được tự nhiên xấu hổ, thậm chí có thể còn chưa chịu buông bỏ.
Càng nghĩ càng có khả năng, trong lòng Hà Triệu dấm chua đang sùng sục, có chút tức giận lại chua xót không chịu được. Không chịu thừa nhận mình không bằng anh trai, cô đã gả cho hắn còn nghĩ đến người khác, cô quá khi dễ người.
Tiếu Duyên nhất thời không cảm nhận được cảm xúc của Hà Triệu, hai người vẫn tắt đèn nằm trên giường không nói chuyện. Hà Triệu yên lặng quay người đối diện với cô, bàn tay từ eo chui vào, bị hơi thở nóng bỏng của hắn bao trùm, Tiếu Duyên mềm nhũn, nhỏ giọng nói: "Hà Triệu,anh nhẹ nhàng một chút." Có thể bị người ta nghe được, vậy thì xấu hổ.
Hà Triệu cười lạnh, mơ hồ không rõ hừ một tiếng, đá chăn xuống giường, chỉ trong vài động tác đã cởi bỏ hết quần áo.. Hắn không thể chờ đợi, hô hấp trở nên nặng nề, ở trong bóng tối phóng đại mấy lần, quét qua da thịt.
Tiếu Duyên vòng tay qua vai hắn, luồn tay vào tóc hắn xoa nhẹ. Ngực sữa ở trong miệng hắn, bị đầu ngón tay tùy ý chơi đùa, thỉnh thoảng có dòng điện nhỏ chạy dọc toàn thân, cả người đều mềm nhũn, cảm giác châm chích cùng lạnh lẽo nhảy múa trên da cô.
Nhụy hoa trên tuyết phong bị hút nhẹ, như thể tất cả sức lực của cô đều bị hút đi, cô toàn thân run rẩy, một dòng nước ấm từ chỗ sâu trong bụng chảy ra. Tiếu Duyên khẽ cắn môi, hai chân đan vào nhau. Hắn treo ở phía trên cô, mẫn cảm phát hiện sự biến hóa của cô, chen đôi chân dài của hắnvào rồi kéo chân cô treo chúng vòng qua eo hắn.
Lần này phần dưới của cả hai đối diện nhau không chút trở ngại, dương vật đói khát đã lâu trướng to đến cực hạn, quy đầu nảy lên từng chút một. Mạch máu màu xanh quanh co dày đặc, đại căn nóng hầm hập dũng mãnh như hổ rồng, chọc vào miệng vực sâu rậm rạp nơi một dòng nước nhỏ chảy ra, vận sức chờ phát động.
Nụ hôn ướt át kéo dài từ sau tai đến xương quai xanh, hắn dừng lại hít một hơi, cánh tay rắn chắc chống ở trên giường, chạm vào chóp mũi cô. Ngón tay cái dịu dàng vuốt ve đuôi lông mày của cô, tay trái vịn gậy thịt nóng bỏng nhắm ngay lỗ nhỏ.
Cả người Tiếu Duyên run rẩy, miễn cưỡng mở mắt, Hà Triệu đang nhìn cô, ánh trăng nhè nhẹ từ cửa sổ chiếu vào đôi mắt tối sầm của hắn. Cự long bắt đầu liều lĩnh chui vào bên trong, đem huyệt đạo mềm mại như thịt trai căng ra thành màu trong suốt, toàn bộ cái miệng nhỏ trong động tròn bị kéo căng thật chặt, hai cánh môi âm hộ đáng thương nằm trên gậy thịt, lông mày mỹ lệ của cô hơi nhíu lại, cảm giác vừa đau vừa sướng, phát ra một tiếng rên dài.
Miệng huyệt bắt đầu co rút, cũng bắt đầu nóng lên, phun ra một dòng nước nhỏ. Hà Triệu nhẹ nhàng thở ra, dùng hai tay nắm lấy eo cô, eo mông vận lực trầm xuống, dương vật thô to hung hãn dùng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy từng tấc từng tấc vùi vào trong thâm cốc, cho đến khi đi vào toàn bộ.
Đây là lần đầu tiên đưa toàn bộ côn thịt vào, quy đầu đâm tới mật cốc sâu nhất để ở trên thịt mềm mại nhất, âm đạo toàn bộ bị nhét đầy, căng chướng, chỗ nếp uốn sâu nhất cũng lộ ra ngoài. Giống như một cây gậy nóng bỏng đâm xuyên vào lục phủ ngũ tạng, đâm vào trong lòng cô, lúc mới vừa tiến vào, mỗi lần côn thịt chôn vào một chút, tiếng rên rỉ của cô càng khó nhịn, tiếng khóc càng nặng nề.
Hắn chờ đợi không di chuyển, nhịn đến gậy thịt 'Thình thịch' nhảy lên, Tiếu Duyên dang rộng hai chân ra để giảm bớt sự co thắt của lỗ huyệt, nhỏ giọng cầu xin tha thứ: "Quá sâu, căng đến mức khó chịu, không cần đi vào toàn bộ..."
Cô chưa kịp nói xong, hắn đã hôn mạnh lên miệng cô một cái, "Vừa rồi em đã đồng ý, không được đổi ý. Anh muốn toàn bộ đi vào, Duyên Duyên em ăn được hết, quá thoải mái..."
Gậy thịt được bao bọc toàn bộ, thịt mềm nhúc nhích, dây dưa đè ép, là một động tác xoa bóp cực kỳ sảng khoái. Hà Triệu thoải mái rên hừ hừ, da thịt toàn thân nổ bùm bùm một tầng mềm mại, gậy thịt ở trong mật huyệt bị hút khiến da đầu hắn căng ra, linh hồn run rẩy gầm lên.
Ngay lập tức yếu tố bạo lực được kích hoạt, dục vọng chạy nước rút tràn ngập lồng ngực và phổi hắn, hắn trầm mặc, siết chặt vai cô và cố định cả người cô. Phần eo hẹp và bụng dùng sức rút ra, côn thịt dần dần rút ra thâm cốc, phần thịt đầy đặn cuối cùng cũng từ từ trở lại hình dạng ban đầu, còn chưa kịp trở về vị trí ban đầu, quy đầu đã lùi về phía lỗ huyệt đạo rồi lại vội vã mãnh liệt thúc vào, trong nháy mắt liền khiến âm đạo đang ướt dầm dề và nóng hầm hầm kia bị nhét đầy
Da thịt mềm mại bị quy đầu đụng phải kịch liệt co rút, khoái cảm run rẩy tích tụ nhất thời ập tới, bụng dưới đột nhiên đau xót, cảm giác như ở trên bông lan tràn ra. Tiếu Duyên bị hắn kích thích đến hoa mắt, trên người toát ra một tầng mồ hôi mỏng, không chịu nổi thiếu chút nữa thét lên thành tiếng.
Cô gắt gao mím môi nhắm mắt lại, eo nhỏ giãy dụa ưỡn lên, hai ngọn núi cao ngất cọ vào cơ bắp trước ngực hắn, cô muốn lui về phía sau lại bị hắn đè vai không thể nhúc nhích. Hắn cứ như vậy vừa nhẹ vừa chậm rãi lui ra ngoài, rồi vừa mạnh vừa nhanh thúc vào, chín cạn một sâu thao rất có tiết tấu.
"Ân...... A ân, ngạch...... Ngô a...... Nhẹ một chút...... Ô ô, ân!"
U cốc tươi mới vốn đã không ăn nổi côn thịt đầy ham muốn trong thời kỳ đỉnh cao, huống chi nhu cầu vô tận như một bữa tiệc háu ăn và sắc sảo như vậy .Hắn dồn toàn bộ sức lực trong cơ thể vào eo, lực chọc vào mỗi lúc một mạnh bạo hơn, tàn nhẫn hơn. Mỗi lần đụng vào, cô liền kêu rên một tiếng, mặc dù đã cố gắng kìm nén nhưng lại bị một đợt khoái cảm to lớn ập đến, hô hấp càng ngày càng nặng nề thở hổn hển, đang trên bờ vực cao trào.
Hà Triệu mồ hôi đầm đìa, động tác càng lúc càng ác liệt, thanh âm khàn khàn, "Kêu ra, Duyên Duyên, em kêu ra anh sẽ nhẹ nhàng hơn, sẽ buông tha cho em." Hắn chính là khi dễ người, dù thế nào cô cũng không dám lớn tiếng, Hà Tiến ở sát vách, vợ chồng bí thư Hà cũng ngủ không xa nên sẽ bị nghe thấy.
Cô vội vàng lắc đầu, bắt đầu nhỏ giọng khóc nức nở, mị âm đáng thương đến cực điểm mà vô cùng quyến rũ kia giống như liều thuốc kích dục mạnh nhất. Hà Triệu nghe vào tai, trong lòng ngứa ngáy, nâng mặt của cô, vùi đầu ở cổ cô, chậm rãi đẩy nhanh tốc độ rút ra chọc vào.
Hai bầu ngực non nớt đung đưa như sóng, cọ qua cọ lại trên ngực hắn, mồ hôi lấm tấm khắp nơi. Hai người, cùng với tâm hồn của họ, hoàn toàn chìm trong vực thẳm của dục vọng, chỉ còn lại những cú rút ra chọc vào như máy, ra sức thao khô cô, vĩnh viễn không ngừng nghỉ, không thể thỏa mãn.
Âm đạo bị ma sát điên cuồng, khoái cảm càng lúc càng dồn dập, dòng điện kích thích nhanh chóng chạy điên cuồng, cơ thịt ở sâu trong bụng dưới đau nhức yếu ớt, những cơn co thắt và co giật mơ hồ khiến cho toàn bộ mị thịt điên cuồng quấn chặt co rút lại. Tiếu Duyên mồ hôi đầm đìa, khóc nức nở, thân thể run nhẹ, bụng dưới vốn đã vô cùng đau nhức mềm nhũn, toàn thân mơ hồ, có thể cảm giác được dâm thủy từ chỗ sâu trong bụng dưới phun ra không ngừng, theo gậy thịt chảy ra, làm ướt chân hai người.
Nhưng Hà Triệu dường như không biết mệt mỏi, thỉnh thoảng nói chuyện với cô, hỏi cô có thoải mái hay không, muốn cô lớn tiếng cầu thao. Tiếu Duyên không chịu, hắn liền tăng tốc độ khiến cho cô dục sinh dục tử. Nhìn cô bất lực, cao trào liên tiếp không ngừng, thậm chí thừa dịp tử cung phun nước,hắn mạnh mẽ cho côn thịt nặng nề đưa vào và mắc kẹt ở đó, thấy cô không thể chịu được kích thích khoái cảm to lớn, cô run rẩy khóc thét lên.
Tiếu Duyên không nhớ rõ mình đã trèo lên mây bao nhiêu lần rồi lại rơi xuống, chỉ là cảm thấy làm quá nhiều, bụng dưới mơ hồ dâng lên cảm giác đau đớn, hoa huyệt cũng bắt đầu tê dại và sung huyết, khóc nức nở rên rỉ. Hà Triệu còn trêu chọc cô, "Em đừng hức nữa, càng như vậy anh lại càng muốn làm em cho đến khi em khóc, em lại không chịu gọi..."
Dù sao vừa rồi cô cao trào không khống chế được nhiều lần, còn kêu lên thành tiếng, cách vách khẳng định nghe được động tĩnh, mục đích đạt được cũng không nỡ bắt nạt cô quá mức. Tiếu Duyên nhẹ nhàng co giật, lại tiết ra một lần, nhỏ giọng khóc đến đáng thương.
Hà Triệu cảm thấy mỹ mãn, một lúc liền cảm giác muốn xuất, không kìm chế được nữa, thúc vài cái vừa nhanh vừa mạnh, chọc mở tử cung đã sớm bị chà đạp đến không có lực phản kháng, phốc phốc phốc phun ra toàn bộ tinh dịch. Tiếu Duyên nhíu chặt mày, mặc dù bụng dưới đã tê rần, vẫn cảm thấy một trận cảm giác căng chướng kịch liệt đến thống khổ, hắn tiến vào quá sâu, làm cho cô cảm giác mình giống như bị xuyên qua.
Sau khi phóng thích hàng tồn dự trữ tích góp lâu ngày, quy đầu lại mạnh mẽ đẩy mở cổ tử cung, chen vào tử cung kẹt ở nơi đó, hắn bị kẹp vừa đau vừa sảng khoái, luyến tiếc đi ra. Tiếu Duyên đẩy bả vai Hà Triệu ra, cảm giác bụng dưới căng trướng khiến cô khó chịu đến cực điểm, chỉ muốn bài tiết.
Hắn không chịu đi ra, khẽ liếm vành tai cô, nhỏ giọng dỗ dành cô, "Chờ một lát, chúng ta làm lại lần nữa."
Tiếu Duyên vô lực lắc đầu, "Bụng căng quá, em muốn đi vệ sinh." Hà Triệu cúi đầu nhìn, vầng sáng mỏng manh chiếu xuống bụng căng phồng của cô, phồng lên giống như mang thai, hắn sờ lên ấn ấn, lại ấn mạnh, khiến cho Tiếu Duyên run rẩy hừ hừ.
Nước cô tiết ra và tinh dịch của hắn toàn bộ chặn ở bên trong, làm bụng cô sưng chướng, hắn chỉ nghĩ đến thôi đã thấy rạo rực. Hà Triệu còn nhớ chuyện Tiếu Duyên có thể còn thích anh trai mình, cố ý khi dễ cô, quấn lấy cô không đi ra ngoài, ôm cô và hôn cô cho đến khi tiểu đệ đệ lấy lại tinh thần.
Lúc này đây hắn không hề thỏa mãn nếu chỉ dừng lại ở bên ngoài, trải qua một lần triền miên tử cung không hề đóng chặt như lần đầu tiên, vật kia của hắn lại dài, rất dễ dàng liền chui vào nơi vừa sâu vừa mềm kia. Thịt trai xung quanh cửa nhỏ của tử cung và cửa âm đạo đóng chặt, chồng chất thật chặt, run rẩy mở ra một vết nứt nhỏ.
Hắn đem hai chân cô ấn ở trước ngực, âm hộ toàn bộ bại lộ ra, càng thuận tiện hắn vào sâu dễ dàng hơn. Tiếu Duyên toàn thân như bị điện giật, không ngừng run rẩy co giật, khẽ kêu lên như một con mèo con. Hắn mỗi một lần đều mạnh mẽ chen mở thịt mềm đang đóng chặt,chọc thật sâu lỗ nhỏ, nuốt chửng quy đầu to lớn phập phồng, nhưng như vậy vẫn chưa thỏa mãn, dương vật dài chui theo vào bên trong.
Mật cốc sâu thẳm đã bị chướng lớn tới cực điểm, không có một tia khe hở, cứ như vậy bị hắn chen vào càng sâu. Dâm thuỷ và tinh dịch dồn nén khiến phần bụng nhô cao, Tiếu Duyên giơ hai chân lên không dám đặt xuống, để tránh đè bụng. Hắn ác liệt, cười hỏi cô, "Tiếu Duyên, anh tiểu ở bên trong được không? Đến lúc đó bụng em trông sẽ giống như đang mang thai"
Vậy nhất định sẽ nứt, Tiếu Duyên người đầy mồ hôi, tận lực thả lỏng bụng, sợ hắn thật sự tiểu ở bên trong. Hà Triệu thấy cô sợ hãi, dẹp bỏ ý nghĩ đùa giỡn: "Dỗ em thôi, không cần sợ."
Tuy rằng hắn không tiểu ở bên trong, nhưng Tiếu Duyên vẫn cảm giác mình sắp bị chướng đến nổ tung, côn thịt lần lượt chọc vào miệng tử cung, dịch thể đầy phòng không thể tránh, bụng cô phình ra thành một quả dưa hấu căng tròn. Hắn vừa mới bắt đầu còn làm rất chậm, đến cuối cùng lại bắt đầu tăng nhanh tốc độ, nặng nề đâm vào, liên tiếp tới mấy chục cái.
Tiếu Duyên giống như bị ngăn chặn hô hấp, há to miệng thở dốc, lại cảm giác trong cơ thể đại côn thịt đột nhiên bắn ra hai cái, phốc phốc bắt đầu bắn tinh rất nhiều, hồi lâu mới ngừng. Bụng trướng quá khó chịu, Tiếu Duyên hoài nghi hắn gạt người, nói là sẽ không tiểu ở bên trong, nhưng là cái loại cảm giác căng trướng này quá mãnh liệt. Đau, nhưng cực hạn khoái cảm sắp bức điên cô, cả người cô run rẩy, hư hư ôm bụng, ô ô khóc, "Không cần, tiểu Triệu ca...... Cầu anh, đi ra ngoài...... Thật khó chịu, quá trướng......"
Hắn cho dù phóng thích, vẫn không chịu buông tha cô, côn thịt chặn cửa tử cung, một giọt cũng không cho phép lọt ra ngoài. Thỉnh thoảng đột nhiên hướng về phía trước thúc, quy đầu liền đâm vào cửa cung, bị chất lỏng ấm áp dính dính bao vây. Cho dù bụng nhỏ tê dại đến cực điểm, cũng không thoát khỏi cái loại cảm giác xé rách no căng thình lình tàn sát bừa bãi này, Tiếu Duyên bắt đầu giãy dụa, muốn đẩy Hà Triệu ra.
Hắn đè bả vai cô lại, ánh mắt thâm thúy, nhìn chằm chằm cái bụng to đến không bình thường của cô, thì thầm, "Tiếu Duyên, em yêu anh không?"
Tiếu Duyên run rẩy ôm vai hắn, nhỏ giọng nói: "Yêu anh. Cầu anh, đi ra ngoài..."
Hà Triệu lúc này mới túm lấy hai chân cô, gậy thịt còn cắm ở trong huyệt, xuống giường, dùng chân móc ra chậu dưới giường, ngồi xổm người xuống nhẹ nhàng rút gậy thịt ra. Quá trình côn thịt rời khỏi cọ xát vào vách trong mẫn cảm của âm đạo, Ngón chân Tiếu Duyên co quắp lại.
Khoảnh khắc gậy thịt rời khỏi huyệt đạo kia, giống như sông lớn vỡ đê, chất lỏng ào ào tranh nhau phun ra, âm thanh to đến mức cực kỳ chói tai trong đêm yên tĩnh. Cơ thể Tiếu Duyên run lên vì thoải mái, sớm không chú ý tới, chỉ có Hà Triệu, cười như mưu kế đã thành công.
Khoái cảm đi qua, khó chịu từ từ ập đến, thịt trong mị huyệt trong bụng hoạt động quá mức, hít nhẹ một cái cũng thấy đau. Cảm giác tê dại trong âm đạo biến mất, thịt non sưng đỏ ở huyệt đạo sung huyết, sau khi làm quá nhiều, bụng dưới cũng co giật, xuất hiện cảm giác đau nhức râm ran không dứt.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip