Ngày Hà Triệu rời đi đã định vào đầu tháng, buổi sáng ngày hôm đó thời tiết vô cùng tốt, sau khi mặt trời mọc ở vùng núi đầy sương mù, sương mù dày đặc biến mất ở bất cứ nơi nào mặt trời đi đến. Tiếu Duyên dậy thật sớm, kiểm tra lại bọc đồ của Hà Triệu hai lần, đảm bảo rằng không có gì bị bỏ sót.
Quay đầu nhìn lại Hà Triệu đang nhàn nhã ngồi trên giường, một chút lo lắng đi xa nhà cũng không có, thu dọn chăn gối trên giường rồi đuổi hắn. Cô đi một bước, hắn cũng tiến một bước: "Nhanh lên, xe sắp tới rồi, tàu hoả cũng không đợi người đâu."
Hà Triệu đưa mắt nhìn theo cô, vốn sắp phải đi xa, hắn biểu hiện rất hưng phấn, tối hôm qua còn quấn lấy cô náo loạn rất lâu, sáng nay đột nhiên đầu óc rối bời, Tiếu Duyên rất không quen ngồi xuống cạnh hắn: "Sao vậy?"
"Không có gì. " Hắn có thể nói sắp phải ly biệt nhìn cô bận trước bận sau vì hắn, sự không nỡ phóng đại chưa từng có, thúc giục đến hốc mắt đều chua xót sao? Thật đáng xấu hổ.
Lý Tú cùng Hà bí thư ngược lại không chú ý tới con trai không được tự nhiên, hai người có công việc nên Tiếu Duyên cùng Hà Tiến đưa Hà Triệu vào thành. Nhà ga Bạch Miễn Hạp không lớn, dòng người cũng không nhỏ, trên người Hà Triệu mặc áo rằn ri giải phóng, đi giày giải phóng, giống như một cánh cửa dựng trên mặt đất, tràn đầy năng lượng.
Từ khi bước vào sảnh đợi, mọi người luôn dõi theo hắn, còn hắn thì thản nhiên làm ngơ trước những ánh mắt đó, Tiếu Duyên có chút không được tự nhiên. Lắc lắc tay, nhỏ giọng nói: "Anh dắt em làm gì? Em theo anh Tiến về đây."
"Vợ của anh anh thích dắt, em không quản được. " Trên mặt hắn một chút cười cũng không có, rất hung ác ác sát, Tiếu Duyên đã bình tĩnh lại, tùy ý hắn lôi kéo.
Cô càng nhu thuận, hắn càng bực bội, hắn liếc nhìn anh trai mình, lông mày nhíu lại có chút rối rắm. Hà Tiến quá mệt mỏi thay hắn, "Có gì cứ nói, lát nữa không có cơ hội đâu."
Rốt cuộc là nhờ anh hắn trông coi vợ hắn một chút, hay là dặn dò Tiếu Duyên cách xa Hà Tiến một chút, Hà Triệu bực bội thở dài, tự tin nói: "Em dâu của anh lúc em không có ở đây, cũng đừng để người ta khi dễ cô ấy."
Tiếu Duyên tính tình mẫn cảm, có cái gì tình nguyện để ở trong lòng cũng không chịu cho người ta biết, lại là một người thích đối xử tệ bạc với bản thân để giúp đỡ người khác. Bắt đầu từ ngày cưới cô vào cửa, hắn liền hạ quyết tâm phải cho cô cuộc sống tốt đẹp, không thể tự mình trông coi, làm sao cũng không yên lòng.
Hà Tiến im lặng hồi lâu, trên mặt nở nụ cười ấm áp, trấn an lòng em trai, "Yên tâm, nương thích Duyên Duyên, ngươi vài năm không trở về, không chừng nương còn tưởng rằng người lúc trước sinh một trai một gái đấy."
Tiếu Duyên cười rộ lên, ánh mắt cong cong, làn da mềm mại như quả vải chín, non mềm như nước . Tối hôm qua hắn còn ôm cô, muốn hôn như thế nào thì hôn, muốn sờ chỗ nào thì sờ , Hà Triệu vươn tay nhéo mặt Tiếu Duyên, bóp miệng cô chu ra, hung ác nói: "Khó coi, không được cười."
Tiếu Duyên bất mãn, nắm lấy cổ tay hắn, "Nhà anh sống ở bờ biển sao - - quản rộng. Chờ anh đi, em sẽ tự do tự tại." Hà Triệu coi cô như khuê nữ, ngay cả bên trong cô mặc quần áo gì cũng do hắn quyết định.
Nhìn kĩ thấy cô cũng không giống như nói dối, Hà Triệu có cảm giác khủng hoảng mạnh mẽ, rất tự nhiên yêu cầu, "Tuy rằng anh không ở nhà, em cũng không được để anh ở sau đầu, mỗi tháng ít nhất ba phong thư, anh đếm thiếu một phong là em tiêu đấy."
"Anh đừng đi, cứ ở nhà đợi được không?"
Hà Triệu trong lòng rung động, hất cằm, "Cuối cùng cũng nhận ra, không có anh không được? Nhưng anh đi ra ngoài là làm chuyện lớn đấy, em nghe lời đừng nháo, nhớ anh liền..."
Tiếu Duyên ngắt lời hắn: "Đỡ cho em viết thư tay lại mệt mỏi."
Hà Tiến đứng cách đó không xa, nhìn hai người bọn họ náo loạn, một lát sau gục đầu xuống. Chờ anh lại ngẩng đầu lên, một cô gái ăn mặc thời thượng phong cách phương Tây đang đứng trước mặt Hà Triệu, anh đến gần nghe được tiếng nói chuyện của đối phương.
"...... Cậu ta nói là giới thiệu công việc cho ngươi, ngươi không cần, hiện tại thì tốt rồi, đi xa chịu khổ làm lính, về sau còn không biết có tin tức hay không, cũng không biết ngươi nghĩ như thế nào. " Giọng điệu cô ta đặc biệt thân cận, oán giận lại ân cần, ai không biết còn cho rằng bọn họ rất thân thiết.
Như Tiếu Duyên thấy Điền Tuệ vừa xuất hiện, cô liền trầm mặc không chen vào được cũng không biết chen vào cái gì, quyền chủ động đều bị người ta nắm giữ. Hà Triệu nhìn Tiếu Duyên một cái, lại kéo tay cô, tỏ vẻ lịch sự, cũng là ngoài cười nhưng trong không cười, lười tiếp lời cô ta, "Vợ ta, Tiếu Duyên."
Điền Tuệ tựa hồ lúc này mới nhìn thấy Tiếu Duyên, cười híp mắt, đánh giá cô từ trên xuống dưới vài lần, ôn nhu hào phóng nói: "Xin chào, tôi tên Điền Tuệ, làm việc ở đoàn văn công. Trước kia Hà Triệu ở xưởng của cậu tôi, tôi cũng chưa từng nghe cậu ấy nhắc tới cô, có cơ hội mời cô đi xem biểu diễn thật tốt biết bao."
Điền Tuệ gia cảnh hậu đãi, sự tự tin được xây dựng cho phép cô ấy hào phóng ở bất kỳ nơi nào và với bất kỳ ai. Tiếu Duyên bị nhìn chằm chằm, âm thầm luôn muốn cách xa Điền Tuệ, hết lần này tới lần khác Điền Tuệ lại tựa hồ cảm thấy rất hứng thú với cô, cố gắng kết bạn với cô.
Điền Tuệ ngây thơ lại quyến rũ, qua lại mấy câu liền xác định kết cục mình là bại tướng dưới tay Tiếu Duyên, cho dù còn không rõ mình thua ở chỗ nào, cũng không hề đem cô để vào mắt, cùng Hà Triệu trao đổi như không có người khác, "Ngươi sau khi qua đó viết cho ta một phong thư đi, cậu ta cũng rất nhớ thương ngươi, hai ngày trước còn hỏi ta."
"Trong quân đội rất bận, số lần gửi thư cũng có hạn, ta muốn gửi toàn bộ về nhà. " Hắn cúi đầu nhìn Tiếu Duyên, ý tứ không cần nói cũng biết.
Điền Tuệ dừng một chút, rất thân thiết gọi Tiếu Duyên, "Duyên Duyên sẽ không keo kiệt như vậy chứ, chúng ta tốt xấu gì cũng chơi với nhau duyên phận bạn bè khó có được."
Ai mẹ nó là bạn bè với ngươi, Hà Triệu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, liếc mắt nhìn Tiếu Duyên, không thèm giữ nụ cười, ngang nhiên cắn lỗ tai cô, còn bất mãn nhéo một cái trên lưng cô. Tiếu Duyên liếc hắn một cái, nắm lấy tay hắn không cho hắn làm loạn nữa.
Điền Tuệ muốn gọi Tiếu Duyên đi uống cà phê, Tiếu Duyên nói một câu cự tuyệt về nhà còn có việc, cô còn muốn mời Tiếu Duyên rảnh rỗi đi xem phim, Hà Triệu cản trở Tiếu Duyên nói chuyện, làm cho cô không có thời gian trả lời, dù sao chính là gạt Điền Tuệ sang một bên, chờ mong cô ta nhanh đi, hắn không có thời gian để ý. Bầu không khí giữa hai người phảng phất có một tầng ngăn cách vô hình, người ngoài làm sao cũng không hòa vào được.
Sau nhiều lần bị phớt lờ, Điền Tuệ cực kỳ mất hứng, thu hồi nụ cười định cáo từ. Tiếu Duyên xin lỗi cười cười với cô, Hà Triệu thanh âm không lớn không nhỏ, vừa đủ mấy người nghe được, "...... Nhớ kỹ chưa a, anh lập tức phải đi rồi, em còn nhớ thương người không liên quan làm gì? Nghe anh nói."
Mặt Điền Tuệ hoàn toàn đen lại, ánh mắt đối với Tiếu Duyên không tốt. Hà Tiến đi tới nghe được, không biết Điền Tuệ như thế nào chọc Hà Triệu, xem ra em trai anh thật sự không thích cô ta. Người em trai này của anh tuy điên, có đôi khi cũng rất đáng tin cậy, cho dù không thích ai nhưng tuyệt đối sẽ không trực tiếp làm người đó khó xử, chỉ biết ở sau lưng lừa gạt bọn họ đến đầu óc choáng váng. Hắn thậm chí sẽ đến gần ra chủ ý giúp một tay, trêu cợt người ta còn khiến người ta mang ơn.
Lại nhìn Điền Tuệ cau mày nhìn chằm chằm Tiếu Duyên, anh có lẽ đã đoán ra Hà Triệu thật bênh vực người mình.
Điền Tuệ hảo tâm muốn đưa Hà Triệu lên xe rồi đi, Hà Tiến ngượng ngùng bơ người ta giống như Hà Triệu, câu được câu không đáp lời . Điền Tuệ không tập trung, nhìn bộ dáng Hà Triệu và Tiếu Duyên thân thiết với nhau như vậy, trong lòng không thoải mái, nhất quyết không chịu rời đi.
Tàu hoả dừng ở nhà ga, loa phóng thanh nhắc nhở âm thanh vang dội, Hà Tiến giúp Hà Triệu xách đồ lên xe, cuối cùng nhìn hắn rời đi mà không quay đầu lại.
Tiếu Duyên và Hà Tiến chia tay nhau ở lối vào nhà ga, quay lại đi về phía cửa hàng bách hóa, Tiếu Lan hiện tại đang ở nơi đó bơm xăng cho người ta. Cửa hàng bách hóa trong thành phố do bộ phận mậu dịch huyện quản lý, có hai gian mặt tiền bằng phẳng, có đủ thứ cần thiết, buổi trưa mặt trời chói chang, trong cửa hàng thanh tịnh.
Tiếu Duyên vào cửa đã thấy tốp năm tốp ba người trước quầy, Tiếu Lan ngồi ở cầu thang, rất nhàm chán. Thấy Tiếu Duyên tới, liền kéo cô ra phía sau, "Sao hôm nay lại tới đây?"
"Hà Triệu hôm nay đi xe lửa, em tiễn hắn đi."
Tiếu Lan ồ một tiếng, "Về nhà xem chưa? Trong nhà có khỏe không." Tiếu Duyên gật gật đầu. Tiếu Lan nói: "Đừng về vội, ở chỗ ta ăn cơm trưa, buổi chiều mặt trời lặn lại đi."
Tiếu Duyên ngồi trên chiếc ghế đẩu nhỏ phía sau cầu thang, thấy có người đến lấy dầu và nước sốt gì đó, Tiếu Lan liền đi chào hỏi đem phiếu xăng và tiền thu được đều bỏ vào trong ngăn kéo trước quầy, hai người khác nhìn theo. Những người khác bán đồ thu tiền cô cũng nhìn theo.
Có tay nghề thật tốt, làm việc nhẹ nhàng thoải mái, không phơi nắng không dầm mưa. Hà Triệu vừa đi cuộc sống của cô liền rảnh rỗi, lúc trước dượng đề cập cái xưởng kia, ngược lại có thể đi xem một chút, cho dù làm không được cũng coi như ra ngoài học hỏi. Vừa lúc trong nhà hiện tại không có chuyện gì bận rộn, cô cũng không phải là người có thể rảnh rỗi.
Tiếu Duyên suy nghĩ lung tung, thời gian trôi qua nhanh, Tiếu Lan tiễn người khách cuối cùng, tháo tạp dề xuống, lấy túi vải nhỏ từ trong ngăn tủ ra đeo trên lưng, "Đi thôi, đi căn tin ăn cơm."
Tiếu Duyên đến tìm Tiếu Lan kỳ thật có mục đích khác, chưa kịp nói ra miệng, lúc ăn cơm lại gặp được chính chủ. Các cô tới muộn, trong đại sảnh chỗ ngồi sạch sẽ đều có người ngồi, Tiếu Lan chuẩn bị xong cơm đi thẳng về phía bàn của một người đàn ông trẻ tuổi.
Người nọ để đầu đinh, có lẽ phơi nắng nhiều, làn da đen sì. Cúi đầu ăn cơm, đường nét rõ ràng, tướng mạo cứng rắn không đẹp cũng không xấu. Lúc ngẩng mắt lên Tiếu Duyên sửng sốt, đôi mắt kia ngược lại thật đen bóng đẹp mắt, làm cho khuôn mặt bình thường kia thêm không ít thần thái.
Trong lòng khẽ nhúc nhích, Tiếu Duyên im lặng không lên tiếng, kết hợp với tình huống hỏi thăm từ Hà Triệu, thân phận người đàn ông trẻ tuổi đã rõ ràng. Tiếu Lan cùng đối phương tương tác, đã chứng minh suy đoán của cô là đúng, hai người một câu cũng không nói, nhưng họ thường xuyên nhìn nhau. Vương Thanh Sơn có chút ngượng ngùng, nhìn Tiếu Duyên vài lần, Tiếu Lan nhịn cười, biểu tình trên mặt thoải mái lại ngọt ngào, "Em gái em."
Hắn đáp lại Xin chào bằng một giọng nhỏ, nếu không chú ý chỉ sợ cũng nghe không rõ. Tiếu Duyên cảm thấy ưu điểm của Vương Thanh Sơn là trung thực, nhưng khuyết điểm cũng là trung thực, ít nói đến đáng thương, Tiếu Lan hỏi một câu hắn đáp một câu.
Cô nhìn Tiếu Lan một cái, cố ý thử thăm dò một chút, "Hai ngày trước Mai tỷ xem mắt, nương trùng hợp đi qua xem, trở về liền nói với ta đứa bé kia quá thành thật, hỏi cái gì cũng không nói, nương nói bà không thích những người việc gì cũng giấu trong lòng, may mắn không phải con rể nhà ta..."
Tiếu Lan ở dưới bàn đá Tiếu Duyên một cước, trừng mắt Tiếu Duyên ngậm miệng, mất hứng nói: "Ai cũng giống Hà Triệu, mồm miệng nhanh như xe lửa, người thành thật không sống được sao? Tâm nhãn của nương nghiêng về nách rồi. A, một người con rể dỗ đến thoải mái thẳng thắn còn chưa đủ, ta hận nhất mồm mép lưu loát."
Tiếu Duyên không phục, cũng không muốn ở trước mặt người ngoài làm mất mặt chị cô, chỉ là không nói nữa, tùy ý Vương Thanh Sơn càng thêm im lặng. Hai chị em ăn xong trước đi ra, Tiếu Lan nhịn không được hỏi "Ngươi cảm thấy thế nào?" kỳ thật cô rất muốn được người thân chấp nhận, Tiếu Duyên là người tính tình mềm yếu nhất trong nhà, trước tiên ra tay từ cô, rất có sức mạnh.
"Lúc mắng Hà Triệu sao không hỏi em, lúc này đã biết chủ ý tìm em rồi. " Tiếu Duyên hiếm khi chọc Tiếu Lan một câu, Tiếu Lan phì cười," Người ta đều nói nữ gả xong như bát nước đổ đi, ta xem như đã biết - - ta nói nghiêm túc với ngươi, dù sao mặc kệ ngươi có thích hay không, trong nhà có thích hay không, dù sao ta cũng nhận định. Hắn cũng không phải không thích nói chuyện, là do hôm nay đột nhiên nhìn thấy ngươi hắn sợ lưu lại ấn tượng không tốt, ngươi còn không nghĩ tới?"
Tiếu Duyên nói: "Ý kiến của em có ích lợi gì, cha nương sẽ không đồng ý đâu.Những người lúc trước giới thiệu cho chị, tùy tiện xách ra một người so với hắn còn tốt hơn, trong nhà hắn còn có con gái, nghe nói nương hắn còn quanh năm uống thuốc chữa bệnh có phải hay không?"
Vương Thanh Sơn hoàn cảnh xấu quá rõ ràng, Tiếu Duyên trước còn sợ đắc tội Tiếu Lan, mơ hồ lập trường của mình, sau khi hỏi thăm rõ ràng chỉ sợ Tiếu Lan nhất thời xúc động hố chính nàng. Tiếu Lan quả nhiên là mất hứng, "Vợ trước của anh ấy ngay cả giấy chứng nhận kết hôn cũng không có, tự mình chạy đi còn muốn trở về? Nghĩ hay lắm, về phần nương anh ấy, thân thể tuy rằng không tốt nhưng người lại vô cùng tốt, một bên mang theo cháu gái ở bên ngoài còn làm việc, không phải ảnh hưởng."
"Có ảnh hưởng hay không chị còn chưa gả vào thì nhìn ra được cái gì? Chờ sau này cuộc sống khổ cực, chị sẽ biết. " Tiếu Lan ở nhà bất kể là chuyện bếp núc, hay là công việc trong ruộng đều là trình độ nửa vời, Tiếu Duyên thật sự sợ sau này chị ấy không dễ chịu. Lúc này kiên quyết không cho cô ấy một chút hy vọng.
Ý kiến bất đồng, tự nhiên tan rã trong không vui, Tiếu Lan không dám để người nhà biết, việc này còn phải mài giũa. Tiếu Duyên nghĩ Vương Thanh Sơn lúc trước không đồng ý, cô cũng không biết hắn đang băn khoăn cái gì, nghe được lời từ miệng Tiểu Duyên, cô nghĩ có thể đi dò hỏi hắn theo ý đó
Bởi vì muốn đi ra ngoài làm việc, Tiếu Duyên vừa hỏi thăm dượng , vừa thương lượng với cha mẹ chồng nên có đoạn thời gian không chú ý tới Tiếu Lan. Ngày đó bỗng nhiên bị Chu Quế Hoa gọi về nhà, mới biết được lá gan Tiếu Lan lớn đến mức nào.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip