Tiếu Duyên biết Tiếu Lan lá gan lớn, tính tình xúc động lại bướng bỉnh, một khi quyết định chuyện gì đó chín con trâu đều kéo không trở lại. Lại thêm được người trong nhà nuông chiều, luôn cho rằng dù thế nào cô cũng có thể được tha thứ, tuyệt đối không muốn người khác phải trả giá cho sự bồng bột của mình.
Cậu tìm tới gọi Tiếu Duyên cùng vào thành, khi nghe tin trong nhà có chuyện lớn, Tiếu Duyên đã nghĩ cha nương cô có lẽ sẽ cực kỳ tức giận. Tiếu Lan quả thật đã làm trái với quy tắc và đạo lý chuẩn mực, ai có thể nghĩ trong nhà không đồng ý chuyện cô ấy và Vương Thanh Sơn, cô ấy lại không thông qua trong nhà, tự mình chạy đến phòng người ta trải qua cuộc sống như một đôi vợ chồng bình thường.
Cậu nói mấy ngày hôm trước nương cô phát hiện Tiếu Lan cùng một người phụ nữ chạy còn cùng một người đàn ông mang theo đứa bé dây dưa không rõ, ngay lập tức không cho cô được phép lên thành phố làm việc nữa, trùng hợp đội trưởng sản xuất thôn bên cạnh có một người em trai xấp xỉ tuổi Tiếu Lan, mời thân thích đến thuyết phục.
Lúc trước Chu Quế Hoa có lẽ sẽ do dự nhưng Tiếu Lan ngả bài với bà, không phải Vương Thanh Sơn thì không gả. Chu Quế Hoa liền nóng nảy lập tức đáp ứng đầu kia, nào biết đâu Tiếu Lan ngoài mặt không biểu hiện gì lại len lén chạy trốn vào buổi tối.
Cô còn trực tiếp đi tìm Vương Thanh Sơn, thừa dịp Chu gia chưa kịp phản ứng liền mua pháo hoa về đặt trước cửa, thân thích Vương gia đều cho rằng Vương Thanh Sơn tái hôn, nhao nhao tới uống rượu mừng. Chu Quế Hoa và Tiếu Nhất Đức tìm tới tức giận đến sắc mặt tái mét ầm ĩ tại chỗ nhà Vương gia.
Lúc Tiếu Duyên đến, thân thích Vương gia đã nhìn ra sự bất thường, có người bỏ về, có người trốn ở bên ngoài xem náo nhiệt. Tiếu Duyên lần đầu tiên tới Vương gia, sân không lớn không nhỏ, sân đập bày rất nhiều nông cụ đồ đạc nhìn gọn gàng ngăn nắp, có thể nhận ra chủ nhân là người chịu khó thích dọn dẹp.
Trong sân có một cây hạnh vừa cao vừa gầy lá rụng như tuyết. Trên thân cây dán một chữ hỉ đỏ thẫm, cửa chính và cửa sổ đều dán chữ đỏ, giữa sân trên mặt đất bày mấy cái bàn, kẹo hoa quả, kẹo sữa, đậu phộng, hạt dẻ mọi thứ đều đầy đủ. Trước cửa phòng bếp có bình nước chậu rửa mặt mới đặt ở đó, chắc là thân thích tặng.
Xem ra hắn cũng không có gấp gáp thu xếp chuyện hôn sự, hắn đã chuẩn bị khá tốt. Cậu vừa vào cửa liền đi thẳng đến nhà chính, mấy người Tiếu gia đều ở đây, Tiếu Nhất Đức và Chu Quế Hoa ngồi cùng một chỗ, Sắc mặt khó coi đến độ có thể lột xuống.
Nương của Vương Thanh Sơn gầy yếu, lắp bắp dựa vào cạnh cửa vẻ mặt xấu hổ bất an, Vương Thanh Sơn ủ rũ đứng đó. Tiếu Lan cứng cổ vẻ mặt quật cường không cảm thấy mình sai.
Không có thỏa thuận. Chu gia đương nhiên hi vọng Tiếu Lan trở về, Tiếu Lan cũng có lý do chính đáng, sự tình đã như vậy rồi không có đường lui, cô cũng không muốn trở về. Cậu tiến lên khuyên chị gái và anh rể, Tiếu Duyên liền kéo Tiếu Lan qua, "Chị xem cha nương tức giận thành bộ dáng gì rồi, còn không phải vì muốn tốt cho chị sao, chỉ cần chị nhận lỗi họ sẽ bỏ qua. Chị cứ vậy mà đi trong lòng họ sao mà yên tâm? Dù sao cũng phải thương lượng một chút."
Tiếu Lan mím môi không lên tiếng, cũng không biết có thuyết phục được cô không. Lúc trước Tiếu Nhất Đức ở nhà cũng không quản lý việc gia đình, giờ phút này lại rất có phong phạm của người đứng đầu gia đình, ông trầm mặt hút mấy hơi thuốc, biểu tình không tốt trừng mắt nhìn Vương Thanh Sơn, hừ lạnh một tiếng ngầm thừa nhận lời của Tiếu Duyên.
Chu Quế Hoa tức giận: "Ngươi cứ ương ngạnh vậy sao ? Ta hết cách rồi, con gái ta vất vả khổ cực nuôi lớn lại bị kẻ chẳng ra sao lừa gạt, ngươi xem ta đi kiện hắn lừa gạt phụ nữ, có ai để ý tới hay không, có thể được hay không."
Tiếu Lan nóng nảy, "Liên quan gì đến anh ấy, chính con cam tâm tình nguyện tới đây, cha, nương, hiện tại đã là thời đại nào rồi, người ta đều ủng hộ hôn nhân tự do yêu đương, vì sao con không thể? Con không đi, con đã gả tới rồi." Nói xong liền quỳ trên mặt đất dập đầu hai cái: "Con không xin lỗi hai người, con biết về sau con với anh ấy sẽ hiếu kính gấp bội với cha nương. Dù sao, hôm nay con không đi."
Vương Thanh Sơn ngoan ngoãn quỳ xuống theo Tiếu Lan, chỉ là không dám nói gì. Tiếu Nhất Đức hút thuốc rất nhanh, tựa hồ đem tất cả lực chú ý đều đặt ở trên điếu thuốc, mà không phải vì hút thuốc mà hút thuốc.
"Ngươi nghĩ kỹ rồi, theo chúng ta trở về, ngươi vẫn là người nhà ta. Ngươi muốn cố chấp ở lại chỗ này, Tiếu gia sẽ không có ngươi, khuê nữ này ta không nhận cũng được coi như ta nuôi không. Sau này cả đời này, ngươi đừng bước vào cửa Tiếu gia ta."
Nước mắt của Tiếu Lan rơi xuống gắt gao ngậm chặt miệng. Chu Quế Hoa người mạnh mẽ như vậy lúc này cũng nhịn không được khóc lên, Tiếu Nhất Đức xoay người đi, Tiếu Phi cùng Chu Quế Hoa không dám chậm trễ cũng đi theo.
Tiếu Duyên cùng cậu đuổi tới cửa, cả nhà ba người không đợi họ đã biến mất, cậu nói: "Nha đầu không hiểu chuyện. Ngươi ở lại khuyên nhủ chị ngươi, cha mẹ ngươi đang nổi giận, đợi chuyện qua là tốt rồi, nó cũng không thể thật sự xa lạ với người nhà."
Tiếu Duyên quay lại, Tiếu Lan thấy cô còn ở lại liền thở phào nhẹ nhõm. Mẹ Vương Thanh Sơn dẫn con gái Vương Thanh Sơn nói là muốn đi nấu cơm, nhất định phải chiêu đãi Tiếu Duyên, Tiếu Duyên vội vàng nói không cần, Tiếu Lan ngăn cản cô, "Hôm nay là ngày tốt của ta, ngươi ngay cả một miếng cơm cũng không chịu ăn sao?"
Hai chị em ngồi vào trong phòng tân hôn, căn phòng được trang trí vội vàng trông cũng không tệ, ga giường chăn đều là mới tinh, bàn tủ quần áo được thu dọn sạch sẽ. Tiếu Lan nhìn thấy gian phòng này, cuối cùng tâm tình cũng bình tĩnh trở lại.
Tiếu Duyên hỏi cô, "Lá gan chị cũng đủ lớn, làm sao học được tiền trảm hậu tấu, lần này nhà chúng ta trở thành tin tức trong thôn." Không có việc gì cũng phải bị người ta nhai ra ba phần thị phi, Tiếu Lan sẽ trở thành đề tài câu chuyện của người ta trong một thời gian rất dài.
Tiếu Lan không thực sự quan tâm đến điều đó, "Cuộc sống của ta tự ta sống tốt là được, mặc kệ người ta nói thế nào? Nói toạc ra trời cũng không đau không ngứa."
Tiếu Duyên rất hâm mộ Tiếu Lan không bao giờ quan tâm người khác nghĩ gì về mình, mình vui vẻ thoải mái là quan trọng nhất, cô không thể chịu đựng được một chút ánh mắt khác thường. Mà luôn tìm vấn đề từ trên người mình, cả người đều phảng phất trói buộc trong khuôn sáo, không được tự do.
"Hai người xảy ra chuyện gì vậy? Ai nghĩ ra chủ ý, sao đột nhiên lại làm ra như vậy."
Tiếu Lan liếc nhìn Tiếu Duyên liền hiểu ý của cô, "Ngươi trước đừng trách anh ấy. Ngày đó nương đáp ứng đầu kia liền nhốt ta lại, ta ngay cả mặt cũng chưa gặp qua, ngươi nói xem ta có thể gả sao? Gả qua có thể dễ chịu sao? Ta biết bọn họ muốn ta gả tốt, nhưng ta không muốn vì kết hôn mà kết hôn."
"Cho nên chị liền lén lút chạy? Hiện tại lại có cái gì tốt còn vì hắn đắc tội người trong nhà, nếu hắn đối với chị không tốt ai quan tâm chị. Còn không phải người nhà mẹ đẻ thương chị nhất sao."
"Hắn rất tốt với ta, ngày hôm qua ta tới đây nói với hắn, hắn liền vội vàng đi lo liệu, cái gì cũng không để ta hao tâm tổn trí, yên tâm chờ là được rồi. Còn đáp ứng ta chờ thêm vài ngày nữa cha nương hết giận hắn liền theo ta trở về nhất định hảo hảo hiếu thuận bọn họ. Hắn cũng là bất đắc dĩ, gánh nặng trong nhà quá lớn không giống ta muốn làm gì thì làm, trong lòng hắn có ta, chẳng qua sợ liên lụy ta không dám biểu hiện mà thôi, lần này ta vừa nói nếu hắn không lấy ta, ta liền gả cho người khác sau này không gặp gặp hắn nữa, hắn lúc đó còn sốt ruột hơn ta.
Nhắc tới Vương Thanh Sơn, nụ cười hạnh phúc trên mặt Tiếu Lan không giống làm bộ, ánh mắt sáng ngời. Cô líu ríu nói rất nhiều, Tiếu Duyên lại đột nhiên nhớ tới bộ dáng lén lút của cô và Hà Triệu lúc ấy, cô sợ muốn chết, Hà Triệu lại hận không thể lập tức cho người ta biết.
Hắn luôn nói sợ cái gì sợ a, chính là chết hắn cũng chết ở phía trước cô, hắn da dày không sợ đánh không sợ mắng, chỉ cần cô đừng buông tay, hắn như thế nào cũng không sao cả. Tiếu Lan giờ phút này lại giống như Hà Triệu, bất cứ giá nào, không chiếm được thề không dừng tay, đối với chính mình cũng tàn nhẫn.
Hắn đi gần một tháng, nói là một tháng viết ba phong thư, hiện tại một phong cũng không có. Trong lòng Tiếu Duyên nặng trịch, nỗi nhớ bất ngờ không kịp đề phòng nồng đậm bao phủ người. Cô đột nhiên cũng rất muốn ôm hắn một cái, ngửi ngửi mùi hương khô khan và độc đáo của hắn.
Tiếu Lan nói chẳng hề để ý dáng vẻ hào phóng, kỳ thật vẫn là sợ trong nhà thật sự không để ý tới cô nữa, ăn cơm xong còn không chịu thả Tiếu Duyên trở về, luôn muốn cô ở lại một lát, Tiếu Duyên nói: "Bây giờ biết sợ rồi sao? Sớm biết vậy sao còn làm, em trở về xem rồi ngày mai gửi thư cho chị, đã đi đến bước này rồi thì sống thật tốt đi."
Tiếu Duyên liếc nhìn Vương Thanh Sơn, luôn muốn có lời dặn dò hắn, lại không biết bắt đầu từ đâu, cuối cùng hai người cũng không nói một lời nào. Vương Thanh Sơn tựa hồ hiểu được sự do dự của cô, gật đầu nắm chặt tay Tiếu Lan nói: "Tiếu muội yên tâm."
Không yên tâm được, Tiếu Duyên lo lắng về nhà mẹ đẻ trước, không khí trong nhà trầm thấp, đám người Chu Quế Hoa trở về ngay cả cơm cũng không nấu, bà nội Chu gia nấu cháo đưa tới. Tiếu Phi ăn như hổ đói, Chu Quế Hoa không có khẩu vị, trừng mắt nhìn nhi tử tức giận không chỗ phát tiết.
Tiếu Phi bưng bát co rụt lại, bà nội Tiếu khuyên nhủ: "Người là sắt cơm sắt là thép, ngươi hung hắn cái gì? Trời sập xuống cơm cũng phải ăn - - Duyên Duyên, chị ngươi bên kia nói như thế nào?"
Tiếu Duyên ấp úng, chỉ có thể dựa vào việc nhà họ Vương gia coi trọng chị gái mình đến mức nào mà thuyết phục, bà nội Chu thở dài: "Ai, nhân duyên cưỡng cầu không được, hai đứa nhỏ đã tốt đến mức này, ai cũng không tách ra được. Các ngươi cũng đừng suy nghĩ nhiều chọn một ngày đón người về xem, dù sao mối hôn sự này vẫn phải công nhận."
Tiếu Nhất Đức đen mặt không nói lời nào liền về phòng, Chu Quế Hoa cũng không nói lời nào, hiển nhiên còn chưa nghĩ thông suốt.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip