Chương 6
Trong tình huống bình thường, với một người có thân phận hiển hách như Tạ Cảnh Thần sẽ không bao giờ xuất hiện ở tiệm cá nướng bình dân bên cạnh trường học.
Huồng hồ tối nay còn cùng với mấy vị lãnh đạo trường Thanh Hoa tới ăn cơm.
Vốn là không định tới chỗ này.
Nhưng trợ lý Dương bảo, Vi Vi ăn cơm tối ở đây.
Anh cũng không dám chắc chắn khi mình tới đây sẽ gặp được cô, nhưng anh vẫn đến chính là để thử vận may của mình.
Sự thật chứng minh rằng, vận may của anh còn không tính là kém.
Ít nhất là gặp được cô.
Nhiệt độ ở bồn rửa tay bỗng nhiễn tăng cao, Đan Hi Vi thậm chí trong phút chốc đều không thể thở được, hơi thở mang tính chiếm hữu của nam nhân thật sự quá mạnh mẽ, khiến cô thật sự muốn thoát khỏi chỗ này.
Vì cái gì mà muốn trốn tránh anh?
Bởi vì không muốn có một mối quan hệ gì với anh.
"Không có trốn." Đan Hi Vi mở lời, miễn cưỡng kéo khoảng cách với anh ra xa một chút, cô hơi ngửa mặt ra, nhẹ rũ mắt, lời nói trong veo không nhận ra được một thứ cảm xúc gì, chỉ đơn giản là bình tĩnh nói: "Chỉ là cảm thấy không cần thiết phải có quan hệ gì thôi."
"Vẫn còn đang trách anh à?" Tay Tạ Cảnh Thần từ từ buông cổ tay cô ra, ngược lại chống tay lên thành bồn, lời anh nói ôn nhu mà hạ giọng dò hỏi: "Trách anh cự tuyệt em?"
"Vi Vi, anh lúc ấy.."
"Tạ đại ca," Đan Hi Vi đánh gãy lời anh, căn bản là cô không muốn nghe cái lời anh gọi là giải thích kia , cô cong nhẹ khóe môi, thanh âm mềm mại: "Kẹo chỉ có tác dụng để lừa trẻ con thôi."
Tạ Cảnh Thần sống lưng cứng đờ, anh nhìn chằm chằm vào cô, còn Đan Hi Vi bình tĩnh đón nhận ánh mắt dò hỏi của anh mà không hề có chút sợ sệt.
Hai người dường như giằng co nhau trong im lặng.
Sau một lúc, Tạ Cảnh Thần bật ra một tiếng cười trầm thấp, Đan Hi Vi trong ngực anh cũng không thể phân biệt được ý nghĩa của nụ cười này, cũng không có hứng thú.
Cô nhẹ nhàng đẩy cánh tay của anh bước ra ngoài, sau khi rẽ vào góc cua Đan Hi Vi cảm thấy không có ai đi theo, liền thở dài một hơi.
"Kẹo chỉ có tác dụng để lừa trẻ con." Tay Tạ Cảnh Thần đỡ lấy thành bồn, anh thì thầm lại những lời Vi Vi vừa nói.
Một lúc sau, anh ngước mặt nhìn chính mình trong gương, khẽ thở dài.
Lời nói của cô ấy có ẩn ý, hơn nữa đó không chỉ có một tầng ý nghĩa.
Nhưng bất kì là kiểu nào, anh đều hiểu.
Chỉ là.... cái con nhóc này hiện thích lòng vòng quanh co châm chọc người ta vậy sao?
Tạ Cảnh Thần hơi hơi cong môi, so với lúc trước thì ngày càng thêm thông minh nha.
Đan Hi Vi từ nhà vệ sinh trở về đã bị Hà San San bát quái hỏi : "Vi Vi, cậu có tình cờ gặp được giảng viên Tạ không, anh ấy cũng đi vào nhà vệ sinh đó!"
Đan Hi Vi nhẹ lắc đầu, tỏ vẻ mình không gặp được, sau đó bốn cô gái liền ra khỏi tiệm cá nướng.
Lâm Nhược cùng các cô khác đường, sau khi rời khỏi đây liền gọi một chiếc xe taxi bên ven đường rồi rời đi.
Trên đường trở về trường học, Hà San San phân tích rất mạch lạc: "Tối nay Lâm Nhược khoe cả nửa ngày, kết quả thầy Tạ đều không biết cô ta là ại. Để tớ xem, quan hệ của cô ta với cô chị họ kia tuyệt đối không tốt, bằng không vì cái gì mà chị họ mình đã đính hôn rồi, mà nhà trai còn không có ấn tượng với cô ta; nói như vậy khẳng định đã gặp qua vài lần thậm chí đều cùng nhau ăn cơm.
Đan Hi Vi không nói chuyện, chỉ là yên lặng lắng nghe.
Chung Hiều cảm thấy kì lạ, nói: "San San nói rất đúng, tớ cảm thấy thật kỳ quặc."
"Haizz." Hà San San khinh thường nói: "Cô ta sở dĩ khoe như vậy, còn không phải là từ cái tâm lý đố kỵ và ghen tị với Vi Vi của chúng ta hay sao! Hãy nghĩ kĩ đi. Chúng ta đã thấy điều đó từ hồi năm nhất."
Hồi năm nhất, Lâm Nhược lúc nào cũng so sánh với Đan Hi Vi.
Thành tích của Đan Hi Vi lúc nào cũng tốt, cô ta liền liều mạng học tập, nhưng sau mỗi bài kiểm tra thì kết quả luôn xếp thứ hai, mỗi lần thi đua thành tích đều đứng sau Đan Hi Vi.
Đan Hi Vi tuy không phải là người hướng ngoại, nhưng nhân duyên lại cực kỳ tốt, cô ta luôn tìm cách để thu hút mọi người và kết bạn.
Đan Hi Vi mua chiếc váy nào, cô ta liền một hai bắt Đan Hi Vi cho cô ta địa chỉ cửa hàng, cô ta cũng muốn mua món đồ giống vậy, mặc vào để cho người khác đem cô ta cùng Đan Hi Vi so sánh.
Mấy năm nay nam sinh nào theo đuổi Đan Hi Vi, tuyệt đối đều bị Lâm Nhược giành tới tay cô ta, có người không thích tính cách cô ta, luôn yêu thích Đan Hi Vi không lung lay.
Thế nhưng Đan Hi Vi có tiếng là khó theo đuổi, đến bây giờ cũng không có một nam sinh nào có thể theo đuổi được cô.
Lâm Nhược tính tình ngạo mạn, tâm tư ghen ghét cùng đua đòi rất mạnh, tính hư vinh quá lớn, tính cách của cô ta không được hòa đồng chút nào; bởi vì quá tự cao, cho mình là trung tâm, cho nên sau khai giảng năm nhất không lâu cả ba người đều không thể từ chối mà chiều theo ý cho cô ta dọn ra ngoài.
Tuy rằng hiện tại trong kí túc vẫn còn chăn gối của cô ta, nhưng Lâm Nhược đã không còn là người còn trong kí túc xá nữa; sỡ dĩ liên hoan này gọi cô ta tới đây là bởi vì các cô cũng không muốn xé rách bộ mặt này, hơn nữa một học kỳ cũng chỉ có một hai lần như này, không cần nhất thiết phải tận lực chĩa mũi vào cô ta, dù sao thì các cô cũng không phải là loại người chuyên cố ý gây chuyện.
Thái độ của các cô đối với Lâm Nhược chính là không tỏ thái độ không được, thân quen chính là không có khả năng.
"Cũng chính vì tính tình của Vi Vi tốt, không cùng cô ta chấp nhặt." Hà San San cảm thán.
Đan Hi Vi thật ra cũng không phải tính tình tốt, cô cũng không bao dung, cũng chỉ đơn thuần là không để tâm tới hành động giống như một đứa trẻ của Lâm Nhược.
Lâm Nhược cảm thấy mình vui vẻ là tốt rồi.
Đan Hi Vi sau khi trở lại ký túc xa lại bị Chung Hiểu buộc uống thêm một liều thuốc hạ sốt, lần này cô cũng không có chanh đường để ngậm, đưa vào trong miệng sau đó liền nhai mấy viên thuốc rồi nuốt xuống.
Thậm chí còn chưa nếm được vị của nó.
Hình như có chút đắng hơn là vị chua ngọt lúc đầu.
Cũng có thể là do thuốc đắng.
Buổi tối sau khi ký túc tắt đèn, Đan Hi Vi nhắm mắt lại một lúc lâu mới cảm thấy có chút buồn ngủ.
Kết quả là, cơn buồn ngủ vụn vặt cuối cùng lại bị tiếng rung của điện thoại di động đánh thức.
Đan Hi Vi lấy điện thoại từ bên gối ra, màn hình điện thoại đột nhiên sáng lên khiến cô không thích ứng mà nheo mắt lại.
Cô đem điện thoại chỉnh độ sáng màn hình xuống thấp, lúc này mới xem là tin nhắn gì.
Một tin nhắn từ dãy số xa lạ
【1865789: Muốn dỗ trẻ con bằng kẹo vậy, muốn...... em thì sao? 】
Đan Hi Vi ấn vào tin nhắn này và vào xóa.
Cô không cần phải dỗ dành, vì cô không chấp nhận được sự lừa dối.
Cô biết những việc nên làm và những việc không nên làm, ngay cả khi cô thích lại lần nữa, thì cô cũng sẽ không đi làm tiểu tam.
Hơn nữa trong phút chốc sau khi cô biết hết chân tướng, việc thích anh lúc trước đều không thắng nổi cái khoảnh khắc ác cảm kia.
Sau khi Đan Hi Vi xóa tin nhắn liền đem điện thoại để ở chế độ máy bay.
Tạ Cảnh Thần sau bữa dùng với lãnh đạo cấp trường, về nhà vào ngay phòng ngủ liền cởi ra bộ quần áo kia trên người, trực tiếp vào phòng tắm tắm rưa.
Thay bằng áo tắm dài, Tạ Cảnh Thần vào thư phòng.
Anh mở máy tính ra, hộp thư mới nhất là một phong kiện mà anh đã nhờ trợ lý Dương tra sự tình.
Vốn là Tạ Cảnh Thần cũng không tính dùng phương thức này để tìm hiểu mấy năm nay đã xảy ra chuyện gì khi anh không có ở đây, anh muốn từng bước tìm hiểu chút một, tự mình hiểu từ chính Đan Hi Vi.
Nhưng trước mắt cô đối với mình chính là thái độ bài xích, Tạ Cảnh Thần trong chốc lát không rõ ràng về việc Đan Hi Vi phải trải qua những gì mà tính cách mới có thể biến thành như vậy.
Cho dù bị anh cự tuyệt, thương tâm đến khổ sở, tính cách của cô cũng không đến mức biến hóa nghiêng trời lệch đất như vậy.
Tất cả mọi chuyện đều được trợ lý Dương tra rõ ràng trước khi anh về nước, cũng là anh không muốn trợ lý Dương gửi qua đây.
Tạ Cảnh Thần nhấn mở bưu kiện.
Phía trên chính là bản ghi chép về quỹ đạo trưởng thành của Đan Hi Vi từ 6 năm qua, từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ.
【 Tốt nghiệp lớp 9 với thành tích đứng nhất đầu vào trường trung học phụ thuộc Thanh Hoa. 】cái này là anh biết, cái thằng Đan Hi Diễn muội khống kia đã phát tin tức trong vòng bạn bè.
【 Tốt nghiệp cấp ba đứng đầu toàn khối được một trường ngoại ngữ gửi đơn trúng tuyển. 】 tin tức này của anh có biết muộn một chút, bởi vì lúc ấy Đan Hi Diễn phát tin bạn bè nói Đan Hi Vi muốn vào Thanh Hoa, cũng chính là đại học trước đây của anh cũng như Đan Hi Diễn.
Nhưng anh không biết là vì cái gì mà Đahn Hi Vi lại không chọn Thanh Hoa, mà lại chọn đại học ngoại ngữ.
Mấy năm nay hiểu biết của anh với Đan Hi Vi, đều là thông qua vòng bạn bè của Đan Hi Diễn.
Lại tiếp tục lướt xuống đọc.
Tạ Cảnh Thần vốn dĩ sắc mặt bình tĩnh lại có chút thay đổi, lông mày phút chốc lại dựng lên
【 tốt nghiệp cấp ba nghỉ hè năm ấy......】
Cô.... Bọn họ.........
Tạ Cảnh Thần nhìn máy tính chằm chằm thật lâu, thư phòng to như vậy mà yên tĩnh quá mức.
Sau một lúc lâu, nam nhân ngồi trước máy tính mần mò bật lửa, ngọn lửa đung đưa nhóm lên.
Anh đưa bật lửa sát gần miệng, châm điếu thuốc lá trong miệng.
Trước làn sương khói lượn lờ, làn mây khói bay cao lên lên màn hình làm từng hàng chữ kia trở nên mơ hồ.
Tạ Cảnh Thần trầm lặng không nói một lời, châm điếu này sang điếu khác.
Vi Vi....
Không biết đã bao lâu, Tạ Cảnh Thần cầm lấy di động, tìm được số Đan Hi Diễn liền gọi đến.
Lúc này Đan Hi Diễn đang cùng Tô Oanh lăn lộn ở bên nhau, nghe được tiếng điện thoại vang lên, hơi nhấc người, sờ lấy điện thoại kết nối.
"Ừm?" tiếng của Đan Hi Diễn có chút nhiễm với dục vọng.
Tạ Cảnh Thần sửng sốt, có chút mất tự nhiên ho nhẹ, sau đó nói: "Không có việc gì, muốn tìm người uống rượu, hôm khác đi, không làm phiền cậu."
"Đi chỗ nào?" Đan Hi Diễn không chút lưu luyến mà xoay người xuống giường, nhặt quần áo của mình rơi trên mặt đất, hỏi.
"Không cần, hôm nào nói, cậu trước ...." âm thanh của Tạ Cảnh Thần còn chưa rõ, Đan Hi Diễn liền định ra chỗ: "Đi if đi."
Nói xong Đan Hi Diễn liền tắt máy, căn bản không cho Tạ Cảnh Thần cơ hội cự tuyệt.
Tạ Cảnh Thần ném điếu thuốc đang kẹp trên tay vào gạt tàn.
Sau đó liền đứng dậy ra khỏi thư phòng, trở lại phòng ngủ thay đồ, cấm lấy di động cùng chìa khóa xe đi ra khỏi cửa.
Hơn nửa giờ sau, Tạ Cảnh Thần tới If.
Đan Hi Diễn đã nhắn cho anh số phòng, Tạ Cảnh Thần liền trực tiếp đi thang máy đến tầng 3.
Anh đẩy cửa đi vào, Đan Hi Diễn đã ngồi ở sofa.
Nam nhâm cởi áo khoác, trên người chỉ mặc một áo sơ mi màu đen thuần, không đeo cà vạt, trên cùng tháo ra hai nút.
Đan Hi Diễn cầm lên một ly rượu, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.
Tạ Cảnh Thần mới vừa ngồi xuống, đan Hi Diễn liền đẩy cho anh tổng cộng 12 ly rượu màu hổ phách, sau đó làm trò thêm rượu trắng vào ly trước mặt Tạ Cảnh Thần.
Tạ Cảnh Thần mỉm cười: "Thật tàn nhẫn"
"Tàn nhẫn sao" Đan Hi Diễn híp mắt, dựa vào sofa, chân dài đan chéo nhau, anh liếc mắt Tạ Cảnh Thần một cái, lấy thân phận anh trai của Đan Hi Vi hỏi: "Cậu muốn theo đuổi em gái của tôi, đã hỏi qua ý của tôi chưa?"
Đều là những người giao tiếp thông minh, vĩnh viễn đều là như thế này.
Căn bản không cần đem sự tình nói ra, đối phương có thể theo chút dấu vết để nhận ra được manh mối.
Tạ Cảnh Thần nhướng mày nhẹ, anh tùy tay bưng ly rượu lên , nhấp 1 ngụm, rồi sau đó mới thong thả, câu môi nói: "Hiện tại hỏi được chưa?"
"Không cho phép." Đan Hi Diễn mắng : "Cậu chính là một lão già!"
Tạ Cảnh Thần: "?"
"Anh" anh kêu rất thuận miệng, căn bản không giống lần đầu kêu Đan Hi Diễn như vậy, Tạ Cảnh Thần dáng vẻ lười nhác, không chút để ý mà chế nhạo: "Hai chúng ta, ai già hơn?"
"Ai là anh của cậu, đừng lôi kéo làm quen." Đan Hi Diễn không chút thương tình mà trào phúng nói: "Đã nhiều tuổi, có liêm sỉ chút đi!"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip