🍀Chương 15:
Chị ơi, em thật sự đã trở nên tốt hơn rất nhiều vì chị. Em cũng sẽ chỉ tốt vì chị.
——14.10.13
Lục Khanh sửng sốt trong nháy mắt, cô ngơ ngẩn ngửa đầu nhìn thiếu niên trước mắt, cơ hồ khiếp sợ đến không thể tin được.
Làm sao......làm sao lại có người như vậy?
Cô tự hỏi đi hỏi lại trong lòng, nhưng cuối cùng vẫn không tìm ra câu trả lời.
Lục Khanh nhanh chóng khôi phục lý trí, cảm thấy có chút buồn cười, cô trả lại thẻ ngân hàng cho cậu, nói: "Cầm đi."
Đường Cẩn Ngôn cau mày không vui vì cô không chịu nhận tiền của cậu, ngữ khí buồn bực: "Lục Khanh!"
Lục Khanh cười cười, thở dài nói: "Chị sẽ không nhận tiền của em. Đừng lại làm loại việc ngốc này."
Cô nói xong liền phải xoay người lên lầu, Đường Cẩn Ngôn không chịu thả cô đi: "Vì sao lại không cần? Đây là em cho chị, chị không cần trả lại."
Lục Khanh vẫn ôn hòa cười, nụ cười như tắm mình trong gió xuân ấm áp, giọng nói mềm nhẹ, hỏi: "Này có gì khác bố thí không?"
Đường Cẩn Ngôn mở miệng nhưng đột nhiên lại không nói nên lời.
"Không phải, Lục Khanh em không có ý đó......" Cậu đột nhiên ý thức được mình làm việc khiếm nhã không tốt, có chút sốt ruột muốn giải thích: "Chị đừng hiểu lầm, em không có ý bố thí cho chị......"
"Chị biết." Cô ngắt lời cậu, Lục Khanh rất thấu hiểu cười nói: "Chị biết ý của em, em không muốn chị mỗi ngày đều chạy đi làm, muốn chị thư thả một chút. Nhưng, Đường Cẩn Ngôn, chị và em không có quan hệ gì, em không cần phải giúp chị như vậy."
"Cho dù là bạn bè nam nữ, cũng không nên tùy tiện đưa tiền cho người ta, em biết không? Kiếm tiền không dễ dàng, mỗi người đều phải dựa vào bản thân nỗ lực vất vả kiếm tiền." Lục Khanh dừng một chút, nói tiếp: "Có thể là em xuất thân tốt, gia cảnh giàu có, nên chưa trải qua việc kiếm tiền để biết nó khó khăn thế nào, nhưng đây không phải là lý do để em tiêu xài phung phí. Bởi vì những gì em tiêu đều là ba mẹ em cho em, nếu tách khỏi gia đình, em có thể đi được bao xa?"
Đường Cẩn Ngôn cầm thẻ trong tay, không nói một lời.
Cậu chưa từng nghĩ tới vấn đề này.
Nếu có một ngày phải tách khỏi gia đình, cậu có thể đi đến bước nào?
Đường Cẩn Ngôn chỉ có thể mê mang nói với chính mình, cậu không biết.
"Nhưng mà dù sao cũng cảm ơn em," Lục Khanh cười nói: "Ý tốt chị nhận, nhưng thẻ thì không, tiền em cứ giữ tiêu là được."
Mặc dù nhiều người đã rời trường vào ngày Quốc Khánh, nhưng vẫn còn một số sinh viên ở lại trường học, Đường Cẩn Ngôn đã gia nhập câu lạc bộ âm nhạc cậu thích vào đầu khai giảng, tuy cậu thường xuyên vắng họp không tham gia các hoạt động, nhưng những người khác đều có ấn tượng tốt về cậu, ngoại trừ nguyên nhân tại sao bị trường thông cáo phê bình trong quá trình huấn luyện quân sự, nhưng ngoại hình của thiếu niên này rất bắt mắt, hấp dẫn.
Khi Đường Cẩn Ngôn và Lục Khanh nói chuyện ở dưới lầu ký túc xá nữ, một cô gái chung câu lạc bộ với Đường Cẩn Ngôn từ bên ngoài trở về tình cờ nhìn thấy cậu nhét thẻ ngân hàng vào tay Lục Khanh.
Khi Lục Khanh nói xong với Đường Cẩn Ngôn xoay người trở về ký túc xá, cô gái đứng ở cuối ban công hành lang lầu hai mới thu hồi sự hâm mộ và ghen tị trong đáy mắt, trở về phòng ngủ của mình.
.
Trong những ngày nghỉ lễ Quốc Khánh tiếp theo Lục Khanh mỗi ngày đi làm đều đặn, ban ngày đi làm buổi tối trở về phòng ngủ học bài, Đường Cẩn Ngôn vẫn âm thầm đi theo cô, từ sớm đến tối, cuối cùng theo tới lúc cô trở về ký túc xá, cậu mới rời đi.
Sau khi Quốc Khánh kết thúc là thời gian thực tập ở khoa Dược, toàn bộ tháng 10 Lục Khanh đều không có chương trình học, khoa Dược có ba lớp, mỗi lớp có một tuần thực tập, lớp Lục Khanh là lớp thực tập vào tuần cuối cùng của tháng 10, nói cách khác trước thời gian thực tập các cô hoàn toàn tự do không có việc gì khác.
Lục Khanh đã sớm có kế hoạch của riêng mình, cô không còn đi làm ở tiệm cà phê nữa, nhưng vẫn sẽ làm gia sư mỗi buổi tối từ 7 giờ rưỡi đến 9 giờ rưỡi, thời gian còn lại đều dùng để chuẩn bị thi lên thạc sĩ.
Hôm nay Lục Khanh và Doãn Tịnh dậy sớm để đi tự học như thường lệ, đuổi kịp một nhóm sinh viên năm nhất bị buộc phải đi tự học vào sáng sớm, khi đi trong đám người Lục Khanh và Doãn Tịnh vốn dĩ đang thảo luận về kiến thức dược hóa, nhưng giọng nói của một cô gái phía trước đột nhiên cắt ngang cuộc trò chuyện của họ.
Bởi vì Lục Khanh và Doãn Tịnh đã nghe thấy tên của Đường Cẩn Ngôn từ miệng của cô gái.
Này không phải trọng điểm.
Trọng điểm là cô gái kia đang nói xấu với bạn cùng phòng rằng có một học tỷ năm cuối cùng trường lợi dụng Đường Cẩn Ngôn để lấy tiền từ cậu.
"Tớ tận mắt nhìn thấy đó, Đường Cẩn Ngôn đưa thẻ ngân hàng cho cô ta! Học tỷ kia chính là người đã phát biểu với tư cách là học sinh xuất sắc trong lễ khai giảng......tên là gì ấy, tớ quên mất rồi."
"Xem ra cũng chỉ được cái học tập xuất sắc thôi, hám tiền bao nhiêu mới có thể làm ra loại chuyện như vậy chứ? Thật là! Cậu Đường Cẩn Ngôn kia cũng ngốc quá đi, cô ả kia muốn cậu ta đưa cậu ta liền đưa thiệt!" Đồng bạn của cô gái tặc lưỡi.
"Không còn nghi ngờ gì nữa học tỷ kia đúng thật là trà xanh tâm cơ," cô gái cười lạnh: "Không đồng ý làm bạn gái người ta thì thôi, lại yên tâm thoải mái chấp nhận lòng tốt của người ta, Đường Cẩn Ngôn sao lại coi trọng loại người này chứ?"
"Ài, Tiểu Vân, không phải cậu cùng một câu lạc bộ với Đường Cẩn Ngôn sao? Hiểu đạo lý gần quan thì được ban lộc không? Nhanh xuống tay đi! Kéo cậu ta lại đi nếu không sẽ bị học tỷ tâm cơ kia đoạt mất đó......"
Doãn Tịnh nhíu mày, quay đầu hỏi Lục Khanh: "Đường Cẩn Ngôn đưa thẻ ngân hàng cho cậu?!"
Lục Khanh rất bất lực: "Tớ không nhận."
Doãn Tịnh biết tính cố gắng độc lập của Lục Khanh, cô ấy có lòng tự trọng của cô ấy, không có khả năng đòi Đường Cẩn Ngôn đưa thẻ cho, cho nên Doãn Tịnh một chút cũng không ngạc nhiên hay mong đợi đối với câu trả lời của Lục Khanh.
"Tớ đi tìm hai con kia lý luận!" Doãn Tịnh nói xong liền muốn xông lên phía trước gọi hai tân sinh viên vừa bôi nhọ Lục Khanh lại, nhưng bị Lục Khanh kéo lại.
Doãn Tịnh tức giận gọi cô: "Khanh Khanh! Mấy con đó cố ý bôi nhọ cậu! Việc cậu căn bản không làm sao có thể chấp nhận chứ!"
Lục Khanh không để bụng cười cười: "Miệng mọc trên người các em ấy, cậu cũng không có cách nào lấp kín được."
"Không sao đâu, đừng để ý tới những người không quan trọng nói gì, dù sao, mỗi người chúng ta đều không thể làm mọi người thích và hài lòng được." Lục Khanh kéo cánh tay Doãn Tịnh, dẫn cô đến thư viện: "Có các cậu tin tưởng tớ là được rồi."
Tuy ngoài miệng là nói vậy, nhưng Lục Khanh vẫn càng ngày càng tránh Đường Cẩn Ngôn một cách vô tri vô giác, cô làm gia sư cậu đi đón cô, Lục Khanh chẳng những không chấp nhận, thậm chí bắt đầu đi từ cửa nhỏ khác, chẳng sợ phí thời gian đi đường vòng, cũng muốn cố ý để không gặp mặt cậu.
Ở trường học cũng vậy, mặc kệ làm gì, chỉ cần xa xa mà nhìn thấy Đường Cẩn Ngôn, có thể tránh cậu Lục Khanh tuyệt đối sẽ không chọn gặp cậu chính diện.
Đường Cẩn Ngôn có chút không thể hiểu được, tuy rằng trong khoảng thời gian này Lục Khanh vẫn luôn làm lơ cậu đối xử tốt với cô thậm chí làm lơ đến sự tồn tại của cậu, nhưng cũng không đến nỗi tránh né cậu.
Cậu tức giận, mấy ngày liên tục muốn chặn cô, cuối cùng cũng chặn được người ở thư viện.
Đường Cẩn Ngôn nhìn thấy cô liền nhanh chóng đi về phía cô, Lục Khanh đang cúi đầu đọc sách không kịp đề phòng đã bị cậu nắm lấy cổ tay kéo đi, bàn ghế phát ra tiếng vang, khiến người chung quanh sôi nổi ngẩng đầu nhìn qua.
Mặt Lục Khanh ửng đỏ, lại không cách nào thoát khỏi gông cùm xiềng xích của cậu, chỉ có thể bị cậu lôi kéo đến kệ sách bên kia.
Đường Cẩn Ngôn chặn Lục Khanh ở một góc, thấp giọng chất vấn: "Vì sao chị trốn em?"
Lục Khanh dựa lưng vào kệ sách, trước mặt chính là thân hình cao lớn của thiếu niên, cô ngước mắt lên, vẻ mặt bất lực nói: "Đường Cẩn Ngôn, mỗi ngày chị đều rất bận, thật sự không có thời gian cũng như sức lực để ứng đối với em."
Giọng nói của cô ép rất thấp, rất nhỏ nhẹ mềm mại: "Em có thể an phận một chút, để chị tập trung đọc sách chuẩn bị thi lên thạc sĩ, được không?"
Giây tiếp theo, Đường Cẩn Ngôn liền nhíu mày ủy khuất hỏi: "Em không an phận sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip