🍀Chương 5:

Youhadmeathello.

Youcompleteme.

Iloveyou,LụcKhanh.

Hãy để em ở bên cạnh chị, em bảo đảm sẽ thật ngoan thật thật ngoan.

--14.09.16

Khi bước sang năm cuối cấp chương trình học không hề nhiều như năm 2 năm 3, Lục Khanh mỗi tuần chỉ có hai tiết quản lý dược và tiếng Anh chuyên môn, thời gian còn lại không phải ở thư viện thì cũng là ở phòng tự học làm bài.

Lịch học quản lý dược là sáng thứ hai và thứ tư, tiếng Anh chuyên môn là sáng thứ ba và thứ năm, mỗi tuần xong bốn tiết này liền không có việc gì.

Mặc dù việc phải dậy sớm đi học bốn ngày liên tiếp làm người khác là thống khổ, nhưng đối với Lục Khanh và Doãn Tịnh các cô phải thi lên thạc sĩ mà nói cũng không có gì khác nhau, bởi vì ngay cả khi không có tiết mỗi ngày các cô đều dậy sớm tự học.

Buổi sáng thứ năm Lục Khanh đeo cặp sách đựng đầy sách đến phòng học chiếm chỗ trước, khi ra cửa cô còn mua chút bữa sáng ở siêu thị dưới lầu mang theo, Lục Khanh đến phòng học không bao lâu thì có bạn học lục tục tiến vào, Lục Khanh ngồi vào vị trí, lấy sổ ghi chép tiếng Anh mở ra, trong lúc ăn thầm nhẩm lại nội dung giáo viên tiếng Anh đã giảng tiết trước.

Khi cô đang nghiêm túc xem, đột nhiên có người ngồi xuống bên cạnh cô, Lục Khanh theo phản xạ nhấc mắt nhìn qua, Đường Cẩn Ngôn tùy tiện ngồi xuống chiếc ghế trống bên phải cô.

Cậu hình như còn chưa tỉnh ngủ, lười nhác chào hỏi với cô: "Chào buổi sáng, Lục học tỷ."

Lục Khanh: "......"

Cô nói với cậu: "Chỗ này lát nữa có người ngồi."

"Bạn cùng phòng của chị sao?" Đường Cẩn Ngôn nghiêng đầu nhìn bên trái cô có ba cái ghế trống, hất cằm lên: "Bên trái chị đúng lúc có ba cái ghế trống, đủ cho bọn họ ngồi."

Lục Khanh bất đắc dĩ: "Em không có tiết sao?"

Đường Cẩn Ngôn lười biếng nằm trên bàn, nghiêng đầu nhìn cô, thành thật nói: "Có." Sau đó lại nói: "Nhưng em không muốn đi nên tới tìm chị."

Lục Khanh: "......"

"Chị học đi, em không quấy rầy chị đâu, chỉ ngồi bên cạnh chị thôi." Cậu nói xong còn vươn tay thề: "Em bảo đảm sẽ thật ngoan."

Lục Khanh: "......"

Thật sự không biết phải nói gì, vì vậy Lục Khanh chỉ đơn giản là không nói nữa, tiếp tục cúi đầu vừa gặm bánh mì vừa nhẩm tiếng Anh.

Sau khi ăn xong bánh mì, cô thuận tay cầm lấy bình nước muốn vặn nắp ra uống nước, kết quả bởi vì trước khi ra khỏi ký túc xá đổ đầy nước ấm nên lúc này rất khó vặn ra.

Đường Cẩn Ngôn thấy thế, cầm lấy bình nước từ trong tay cô, nhẹ nhàng xoay tròn mở nắp ra.

Lục Khanh nhận lấy bình nước từ trong tay cậu, nói cảm ơn.

Đường Cẩn Ngôn cảm thấy mình vừa mới giúp cô vặn bình nước giống như có uy lực của bạn trai, khóe môi sung sướng nhếch lên, lấy khăn giấy từ trong túi ra, sau khi Lục Khanh đặt bình nước xuống cậu vươn tay muốn thay cô lau đi vệt nước và vụn bánh mì dính trên khóe miệng cô, nhưng bị Lục Khanh cảnh giác né tránh.

Tay của Đường Cẩn Ngôn dừng lại, Lục Khanh có chút xấu hổ, cô cầm lấy khăn giấy trong tay cậu, ôn hòa cười nói: "Cảm ơn, chị sẽ tự làm."

Đường Cẩn Ngôn lại lần nữa nằm trở về.

Khi ba người bạn cùng phòng của Lục Khanh đến thì đã sắp vào giờ học, ba cô gái vừa đến gần thì phát hiện Đường Cẩn Ngôn đang ngồi bên cạnh Lục Khanh, mấy người nhìn nhau vài lần, nhưng ai cũng không nói gì.

Ngược lại là Đường Cẩn Ngôn, sau khi nhìn thấy các cô liền không nằm trên bàn nữa, rất lễ phép chào hỏi ba người bạn cùng phòng của Lục Khanh: "Xin chào các học tỷ, em là Đường Cẩn Ngôn."

Lúc này Lục Khanh còn chưa biết quá nhiều về Đường Cẩn Ngôn, sau này cô mới biết, cậu-người này, từ trước đến nay đều khinh thường người khác không để người ta vào mắt, nhỏ nhã lễ độ quy củ chào hỏi mọi người giống như lúc này gần như không tồn tại.

Nhưng ở trước mặt cô, cậu đã thu liễm mọi tính nết nóng nảy.

Bởi vì thích cô, cho nên đến bạn cùng phòng của cô cậu cũng đều tôn trọng.

Giáo viên tiếng Anh đã vào phòng học, còn hai phút nữa là đến 8 giờ vào học, Lục Khanh cuối cùng không nhịn được, nghiêng đầu nói với cậu: "Đường Cẩn Ngôn, em vẫn là nên trở về đi, giáo viên của bọn chị sẽ hỏi bài."

Đường Cẩn Ngôn lười nhác chống đầu nhìn về phía cô, cười vô hại, khi Lục Khanh cảm thấy cậu sẽ đồng ý lời cô nói, Đường Cẩn Ngôn nói: "Em sẽ không."

Lục Khanh: "......" Cô thở dài, xé một tờ giấy trong notebook, chuẩn bị nghe viết đoạn hội thoại mà mỗi tiết giáo viên tiếng Anh đều cho nghe , nói: "Tùy em vậy."

Nam giáo sư hơn 50 tuổi là người rất hài hước thú vị, mỗi lần nói chuyện đều khiến các bạn học cười ha ha, Lục Khanh mới vừa viết xong tên họ và mã học sinh, Đường Cẩn Ngôn liền thò qua, nói nhỏ với cô: "Chị, cho em mượn một cây bút và một tờ giấy."

Giáo viên tiếng Anh đã bắt đầu nghe viết, Lục Khanh không rảnh quản nhiều, đưa notebook tiếng Anh của mình cho cậu tự xé, thuận tay cầm lấy một cây bút trong hộp bút đặt qua bên cạnh không hề quản.

Đường Cẩn Ngôn mở bìa notebook ra, trang đầu tiên chỉ viết tên cô, nét chữ của cô gái thanh tú rõ ràng.

Lại lật vào bên trong, tất cả đều là ghi chú của cô, mỗi một tờ đều tràn ngập tiếng Anh ngay ngắn và chú thích của riêng cô.

Nhìn những ghi chú cô viết, Đường Cẩn Ngôn nghiêng đầu xem xét cô lúc này đang cúi đầu nghiêm túc đọc viết tiếng Anh, cô gái cúi đầu rũ mắt, ngón tay mảnh khảnh cầm một cây bút chì đen, đang viết tiếng Anh sàn sạt trên trang giấy, vẻ mặt cô rất nghiêm túc, chuyên tâm, hoàn toàn không nhận thấy cậu đang nhìn cô chằm chằm.

Trước đây cô ấy hẳn đã rất chuyên chú khi ghi chép.

Đường Cẩn Ngôn nghĩ thầm, chị gái nhỏ nghiêm túc học tập thật mê người.

Cậu thu hồi tầm mắt, lật lại tờ có viết tên cô, viết mấy vài dòng.

Youhadmeathello.

Youcompleteme.

Iloveyou,LụcKhanh.

--14.09.16

Sau đó Đường Cẩn Ngôn đã ngủ thiếp đi, Lục Khanh lấy lại notebook cậu cầm trong tay tiếp tục ghi chép trong lớp, trực tiếp lật đến trang mới nhất nên Lục Khanh cũng không phát hiện những gì Đường Cẩn Ngôn viết ở trang đầu.

Đường Cẩn Ngôn may mắn tránh được câu hỏi của giáo viên tiếng Anh, trong quá trình học Lục Khanh có nhìn qua cậu vài lần, chàng trai nằm trên bàn học, không biết có phải là ngủ không thoải mái hay là mọi người trong lớp làm ồn khiến cậu khó chịu, cậu nhíu mày, có vẻ như ngủ không ngon lắm.

Lục Khanh hoàn toàn không nghĩ ra cậu làm gì phải tới nơi này tra tấn chính mình.

Cho đến khi kết thúc tiết tiếng Anh, mọi người đều lục tục rời khỏi phòng học, cuối cùng chỉ còn lại Lục Khanh và vài người khác sắp thi lên thạc sĩ chọn ở chỗ này tiếp tục tự học.

Khi Đường Cẩn Ngôn tỉnh dậy, trong phòng học trống không, Lục Khanh không ở bên cạnh cậu, nhưng đồ vật của cô vẫn ở đó, Đường Cẩn Ngôn nhìn xung quanh nhưng không tìm thấy cô, cậu xoa xoa cái cổ nhức mỏi, liếc mắt thấy di động của cô đặt trên bàn, Đường Cẩn Ngôn nhân cơ hội này cầm lấy di động của cô bấm gọi dãy số của mình, sau đó xóa nhật ký cuộc gọi và đặt điện thoại trở lại vị trí cũ.

Cậu bắt chéo chân thảnh thơi lưu số cô, Lục Khanh còn chưa trở về, Đường Cẩn Ngôn đang định đi tìm cô, cô liền cầm bình nước xuất hiện ở cửa, cô không nhanh không chậm mà đi tới, từ một bên khác trở lại chỗ ngồi.

Đường Cẩn Ngôn vẫn có chút không thoải mái, cậu đặt tay sau cổ, hơi nhíu mày rồi ngửa ra sau.

Lục Khanh thấy cậu đã tỉnh, nói: "Tan học rồi, em có thể trở về."

Đường Cẩn Ngôn lười nhác dựa lưng vào ghế, đôi mắt còn có chút mở không lên, híp lại nhìn về phía cô, nói: "Để em tỉnh táo một chút."

Sau đó Lục Khanh không quản cậu nữa, Đường Cẩn Ngôn lập tức thanh tỉnh đến giữa trưa ăn cơm Lục Khanh phải rời khỏi phòng tự học mới đi theo cô.

Cặp sách của Lục Khanh có rất nhiều tài liệu thi lên thạc sĩ, rất nặng, Đường Cẩn Ngôn chờ cô cất đồ xong liền xách cặp sách cô lên vác trên vai, Lục Khanh kinh ngạc nhẹ giọng "Ơ", cậu quay đầu lại, khóe miệng nở một nụ cười, nghiêng đầu nhìn cô: "Đi thôi."

Lục Khanh thở dài.

"Lục học tỷ trưa nay muốn ăn gì? Em mời chị."

Lục Khanh nói: "Ách......Ngại quá, chị và bạn cùng phòng đã hẹn cùng nhau ăn cơm."

Đường Cẩn Ngôn cười, nói: "Không sao, nếu Lục học tỷ và ba vị học tỷ kia không có ý kiến gì, thì em rất sẵn lòng mời bạn cùng phòng của Lục học tỷ."

Lục Khanh: "......"

"Chỉ cần chị chịu ăn cơm cùng em là được."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip