Chương 9: Đánh cược

Nam sinh trung học dường như có một ma lực thần kỳ nào đó.

So với các độ tuổi khác, họ có giá trị và nhận thức gần giống người trưởng thành nhất; nhưng vẫn có nét ngây thơ của tuổi mới lớn. Trong cảm nhận của Makima, phần lớn nam sinh trung học đều đơn thuần nhưng bốc đồng. Họ lúc nào cũng tỏa ra hoocmôn dẫn dụ người khác cùng làm chuyện thiếu não.

Đây là một định kiến mà Makima sẽ không bao giờ nói ra.

Cô chỉ hơi cảm thán khi bắt gặp cảnh các nữ sinh vây quanh hai chú thuật sư đến từ Cao chuyên.

"Cuối cùng cũng bắt máy, kém chút nữa tôi tưởng tôi bị cho số giả."

Đi vòng qua ba bốn nữ sinh trong mắt nổi bong bóng màu hồng, Gojo Satoru không ngần ngại than phiền. "Làm tôi lo gần chết, sợ có ông chú nào bắt máy!"

Rõ ràng hai người chỉ mới gặp nhau một lần hai ngày trước; làm thế quái nào mà người này có thể trò chuyện như thể hai ta rất thân?

Makima gật đầu. "Hình như tâm trạng cậu đang rất tốt, Gojo- kun."

"Này, đừng khách sáo như vậy chứ."

Là cậu quá sỗ sàng thì có. Rốt cuộc ai mới là người Nhật chính gốc đây?

Nếu đối phương không muốn khách sáo, thì Makima cũng thật lòng. "Nếu có thể, tôi không muốn gặp lại cậu sớm như vậy đâu, Gojo- kun." Bởi mỗi lần gặp cậu, là mỗi lần gặp rắc rối. "Tôi đến vì vụ án của Bộ Điều tra, còn hai người thì sao?"

"Ban giám hiệu Seirin cũng ủy thác vụ này cho bên Cao chuyên, chắc sợ bên thợ săn quỷ không xử lý được."

Gojo Satoru lười biếng nói. "Thật là, án chú linh thì cứ để cho chú thuật sư đi."

"Do nhà trường không chắc đây có phải là dị thường không, nên mới làm vậy. Vả lại, nếu là án tự tử thì cảnh sát có quyền can thiệp chứ."

Makima mỉm cười. "Gọi cảnh sát khi có án mạng là thường thức đó, Gojo- kun."

"Bàn thường thức với chú thuật sư sao..." Gojo Satoru chậc một tiếng. Đại khái nhận ra mị lực bất khả chiến bại của mình lúc này không xài được, cậu nhỏ giọng thì thầm. "Lần đầu tiên bị một cô gái nói vậy..."

Chú thuật sư mắt hồ ly đứng bên cạnh, nghe hai người đấu khẩu, mặt cạn lời. Makima thấy thế lịch sự chuyển chủ đề. "Cậu này là..."

Thật ra không cần hai nam sinh hihi haha giới thiệu, cô đã có thông tin do hệ thống cung cấp.

【Getou Suguru

Thân phận đã biết: sinh viên năm hai Cao đẳng Chú thuật Tokyo, bạn thân của Gojo Satoru

Sức mạnh đặc biệt: chú linh thao thuật

Sở thích: sưu tầm chú linh đặc cấp

Mục tiêu: bảo vệ người yếu thế, không phải là chú thuật sư】

Nói thế nào nhỉ, nếu so sánh với thẻ nhân vật của Gojo Satoru thì trang giới thiệu này rất ư bình thường, không có gì nổi bật.

Nhưng nếu nghĩ kĩ lại thì người này chắc hẳn phải có gì đặc biệt mới làm bạn được với Gojo Satoru, người không có tí chừng mực nào. Ví dụ như, tính cảnh giác và kỹ năng do thám đáng kinh ngạc của Getou Suguru.

"Tên Makima của cô nghe rất lạ. Cô là người nước ngoài sao?"

"Không, tôi sinh ra và lớn lên ở đây."

"Làm việc ở Cục An ninh, chắc hẳn tiểu thư Makima rất mạnh?"

"Bình thường thôi. Làm việc ở đó đãi ngộ khá tốt."

"Haha, phải không?"

Makima chưa kịp đáp lời thì Gojo Satoru chen vào cười haha. "Nói chứ, Suguru nghĩ đi, lương công chức làm sao mà nhiều được!"

"Thu nhập mỗi năm chưa đến 10 triệu yên; tính ra còn không mua nổi chú cụ loại một. Thợ săn quỷ ở Tokyo thật đáng thương..."

"..." Makima không nhịn được thở dài.

Nam sinh trung học, thật sự là quá phiền phức.

Ba người bước vào trường dưới ánh mắt tò mò của học sinh. Hai nam sinh cao ráo dĩ nhiên rất thu hút. May còn có Makima khí thế sắc bén ở bên cạnh, nên không có ai tùy tiện đến gần.

Getou Suguru vẫn như cũ không quan tâm, tiếp tục đặt câu hỏi.

"Satoru kể với tôi, trong lần đối phó với chú linh giao lộ, có một thợ săn quỷ đã bình an vô sự thoát ra khỏi đấy. Tôi lúc đầu còn không tin. Tiểu thư Makima làm thế nào mà hay vậy?"

"Hay là thế này đi, Getou- kun."

Makima dừng bước. Bấy giờ cô đã hiểu được độ khó chơi của chú thuật sư. Cậu ta sẽ tiếp tục tra hỏi bất chấp việc cô đã lảng tránh chủ đề. Nếu cứ như thế thì sẽ mất cả ngày mất. "Chúng ta đánh cược đi."

Gojo Satoru đang chán nản lập tức tràn trề sức sống. "Cược cái gì?"

"Cược xem ai trong chúng ta sẽ là người đầu tiên giải quyết xong vụ án." Makima nói. "Tôi đại diện cho bên thợ săn quỷ của Sở cảnh sát, còn hai cậu đại diện cho bên chú thuật sư ở Tokyo."

"Người thắng có quyền yêu cầu người thua một việc; miễn không vi phạm đến pháp luật, không đề cập đến thông tin cơ mật của Cục An ninh và thông tin quá cá nhân của đối phương."

Mắt Makima lần lượt lướt qua Gojo Satoru và Getou Suguru, thấy cả hai đều có vẻ hào hứng. "...Đương nhiên, có thể hỏi về năng lực của tôi."

"Nhân tiện nói luôn, năng lực của tôi ngay cả Cục An ninh cũng không biết. Đây không phải chuyện Gojo- kun có thể gọi điện hỏi thăm là ra đâu."

"Tôi chơi!"

Gojo Satoru gương mẫu giơ tay. "Bây giờ bắt đầu luôn? Có tính giờ không? Khi nào hết giờ thực hiện cá cược?"

Getou Suguru nghĩ xa hơn. "Cô chắc chưa, tiểu thư Makima? Cô chỉ có một mình, trong khi chúng tôi có hai người. Satoru còn có 'lục nhãn' nhìn được chú lực..."

"Đừng nhắc cô ấy, Suguru!"

"Đúng là nhân số không đồng đều; nên tôi sẽ nhờ một học sinh ở Seirin đi cùng mình."

Makima nghiêng đầu. Trong mắt Gojo Satoru và Getou Suguru, họ chỉ thấy cô gái tóc hồng lãnh đạm nhìn xung quanh, sau đó tùy ý đưa tay chặn một học sinh tình cờ đi ngang.

"Tôi là thợ săn quỷ Cục An ninh. Cho tôi nhờ một chút, được không?"

"Hả... Không thành vấn đề, bây giờ cũng đang là giờ nghỉ trưa."

Thiếu niên tóc xanh vô tình bị chặn lại có chút ngạc nhiên. Cậu ta mở to mắt, rồi nhanh chóng lễ phép hỏi. "Em có thể giúp gì được cho chị?"

Kuroko Tetsuya, sinh viên năm nhất trường Trung học Seirin. Sở thích chơi bóng rổ, giữ vị trí quan trọng trong câu lạc bộ bóng rổ của trường. Tuy nhiên những điều này không quan trọng. Makima để ý cậu ta vì đã có lần cô nhìn thấy cậu trên tàu điện ngầm, là một thiếu niên yên tĩnh yêu chó.

Chú thuật sư tóc trắng nhíu mày. "Cô định chọn người này sao?" Người này không có gì nổi bật, đặc biệt là cảm giác tồn tại quá thấp. Nếu không phải là chú thuật sư trời sinh nhạy bén thì đến cả cậu cũng không chú ý đến.

Makima gật đầu. Vậy là đủ rồi. Cô chỉ cần một học sinh ngoan ngoãn nghe lời để yên cô làm việc.

"Makima tự tin thế sao?"

Thông qua cặp kính râm, hai đôi đồng tử xanh và vàng bất chợt gặp nhau. Không hiểu tại sao, Gojo Satoru bỗng có cảm giác cảnh tượng này có chút quen mắt. Vài hình ảnh rời rạc chợt lóe lên trong đầu, khiến cậu không khỏi khó hiểu. 

"Ok, chúc may mắn! Suguru, đi thôi."

Hai thiếu niên Cao chuyên tiêu sái rời đi, để lại một chàng trai mờ mịt lễ phép đứng chắp tay trước bụng. "Hừm... Cái này, chị Makima? Rốt cuộc..."

"Bây giờ, chướng ngại vật đều đã đi hết."

Cô gái tóc hồng quay đầu, cười tủm tỉm cắt ngang câu hỏi của Kuroko Tetsuya—— Không cần nghe, cô cũng biết đứa nhỏ này muốn nói gì. Biểu cảm của cậu dễ đoán hơn hai tên Cao chuyên đó nhiều. "Chúng ta bắt đầu điều tra thôi, Kuroko- kun."

"...Được thôi."

Kuroko Tetsuya mơ hồ gật đầu. Cậu vừa đuổi theo thợ săn quỷ ở phía trước, vừa lóe lên một suy nghĩ.

——Ủa khi nãy, cậu đã giới thiệu tên mình rồi à?

Sao chị ấy lại biết tên mình?

...

"Nè, mấy người biết tin gì chưa? Trường học cho điều tra lại vụ tự tử tuần trước đó!"

"Hả? Thật không? Tao có thấy xe cảnh sát đâu?"

"Mày bị ngốc à? Rõ ràng Morimoto và Satoshi đang rất bình thường lại đi tự tử. Chắc chắn có điều gì mờ ám ở đây. Mời cảnh sát bình thường đến làm gì?"

"Vậy không lẽ mời vu nữ đến..."

"Tao có thấy hai người bên Cao chuyên và một chị gái mặc vest đen. Chắc là thợ săn quỷ của Cục An ninh. Mà khoan đã, bên kia là..."

"Sao Kuroko lại đi cùng chị gái xinh đẹp?"

Những chú chim truyền lại lời đồn đến tai Makima. Cô yên tĩnh ngồi nghe trên băng ghế. Kuroko Tetsuya thấy thế, thắc mắc hỏi. "Chị Makima không vội sao? Vụ đánh cược này có vẻ rất quan trọng."

"Không sao, tôi chỉ đang nghỉ ngơi một chút." Makima nói. "Mà nhân tiện, hai trong số ba người tự tử tuần trước là Morimoto và Satoshi. Họ là bạn học của Kuroko- kun, phải không? Cậu hiểu rõ họ chứ?"

"Vâng, họ đều là người tốt. Trước khi qua đời không có tranh chấp với ai." Thiếu niên lẩm bẩm. "Satoshi rất thích bóng rổ, lúc trước có đăng ký tham gia clb bóng rổ nhưng không được chọn..."

"Nhưng cậu không nghĩ cậu ta sẽ vì chút suy sụp mà đi tìm cái chết, phải không?"

"Đúng vậy." Kuroko Tetsuya cụp mắt. "Việc hai người đó tự tử, em thấy rất kỳ quái."

"Nếu em có thể giúp gì được cho chị, xin chị cứ nói."

Thiếu niên hít một hơi sâu, nhìn cô bằng cặp mắt kiên định. "Em muốn tìm ra chân tướng, trả lại sự trong sạch cho họ."

Makima chống cằm nhìn Kuroko Tetsuya. Cậu cũng có đôi mắt màu lam, nhưng khác xa đôi mắt 'lục nhãn' kia. Trong mắt cậu chấp chứa sự ngây thơ nhưng kiên định. Cậu thật sự thương tiếc cho những người bạn ấy, muốn tìm ra sự thật.

"Kuroko- kun, trông cậu như một con chó vậy."

"...Hả?"

"Yên tâm đi, chắc chắn tôi sẽ tìm ra nguyên nhân." Một con sẻ bay đến đậu trên vai Makima; cô từ từ đứng dậy. "Bây giờ đi đến tòa nhà dạy học nơi xảy ra vụ án thôi."

"Hai người kia bắt đầu hành động rồi."


===

Trong mắt Getou Suguru và Gojo Satoru, Makima là một người có chú lực cao đầy bí ẩn. Vậy nên hai người họ mới tò mò muốn biết thêm về Makima. 

Makima hoàn toàn không bị nhan sắc của Gojo Satoru ảnh hưởng. Bởi vì cô nhận diện người dựa theo mùi hương và cảm giác (bản năng của quỷ), chứ không phải bằng mắt, nên cô mới có ấn tượng tốt với Kuroko Tetsuya.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip