Chương 3

Nhiệt độ lại xuống thấp.

Hôm nay rất lạnh.

Trong phòng ngủ, cửa sổ khép kín, điều hòa không mở. Kiều Ngôn ngồi trên ghế mây, áo khoác đỏ mở rộng, đôi chân thon dài bắt chéo lên nhau, lười biếng ngã về phía sau. Tay cô kẹp một điếu thuốc, động tác hút thuốc ung dung thong thả, khói thuốc lượn lờ trong phòng ngủ, không thể thoát ra ngoài.

Cô quay đầu nhìn về phía cửa sổ.

Tiểu khu đối diện đường cái, không có tường ngăn, phía dưới mọc lên rất nhiều cửa hàng, đủ thứ các loại quán ăn náo nhiệt, người tới người lui, trò truyện rôm rả. Đường phố xanh hóa trồng một hàng cây bạch quả, đúng mùa bạch quả, lá rụng không ai quét dọn, vài chiếc lá khoan thai theo gió bay xuống lẻ loi trơi trọi rơi trên đất.

Thu hồi ánh mắt vô vị tẻ nhạt, Kiều Ngôn rủ mắt liếc nhìn lò than đang cháy sáng bên chân, vẻ mặt lãnh đạm. Tốc độ cháy của than củi rất chậm . Rít mạnh một hơi, Kiều Ngôn gạt tàn thuốc, đem vật trong tay vứt vào lò nướng, sau đó nhẹ nhàng nhắm mắt.

Lúc này, chuông cửa vang lên.

Phó Lương kết thúc việc chuyển phát nhanh sớm, đi siêu thị, muốn trước khi trời tối sẽ quay về tiểu khu Khánh Nhã. Lúc về, lại gặp bảo vệ Lộ Thạch đang chuẩn bị thay ca, đối phương nhận ra anh, chủ động chào hỏi.

Phó Lương thuận miệng đáp vài câu.

Vừa đến tầng sáu, Phó Lương theo bản năng nhìn vào miệng thùng rác của hàng xóm sát vách - bình thường buổi tối mới vứt rác, thế mà bây giờ đã dọn dẹp rồi.

Dự cảm không lành quẩn quanh trong đầu, Phó Lương đứng trước cửa, ngưng lại một chút, quyết định bấm chuông.

Không nhanh như buổi chiều, phải vài phút sau cửa mới mở ra. Kiều Ngôn xuất hiện, vẫn đồ đỏ, giày đỏ, tóc buộc lại, trên người đầy mùi thuốc. Ưu nhã mà thong dong.

Nhìn thấy Phó Lương, Kiều Ngôn có chút bất ngờ, nhàn nhạt hỏi:

"Có chuyện gì ?"

"Ăn cơm chưa?" - Phó Lương hỏi ngược lại

"Hả?" - Kiều Ngôn hơi giật mình

"Muốn hẹn cô ăn tối."

Lời mời vô cùng thẳng thắn, bỏ qua những câu mở đầu dư thừa. Kiều Ngôn chớp chớp mắt, mím môi, vẻ mặt như đang đánh giá, cô khẽ cười một tiếng, nghiêng đầu nhìn anh, khóe mắt đuôi mày đều kèm theo vẻ thú vị

"Hử ?"

Một âm thanh đơn giản, nâng cao giọng đầy vẻ hài hước. Kiều Ngôn chính là cô gái như vậy, quyến rũ huyền bí, chỉ một chút không chú ý, có thể bị cô làm cho điên đảo tâm hồn.

Phó Lương chợt nhớ tới một vài lời đồn liên quan đến Kiều Ngôn, đồng nghiệp, phụ huynh đều si mê cô, thế nên nhiều người đố kỵ, bắt đầu đồn đãi những chuyện nhảm nhí bất lợi cho cô.

Thu lại tâm tư, Phó Lương giơ túi mua hàng trong tay nói :

"Nướng thịt."

Kiều Ngôn nhìn anh cười. Phó Lương bình tĩnh đứng đó tùy cô đánh giá. Anh không giống những con người hao tâm tổn sức lấy lòng cô, bọn họ dối trá, nịnh hót, thối nát, anh thì sạch sẽ, thẳng thắn, cương trực, mặc dù biết anh có mục đích khác, dù sao thì cảm giác cũng không giống, cho nên độ khoan dung cũng không giống nhau.

"Được." - Kiều Ngôn ôm cánh tay, lười biếng tựa người lên cửa, trêu ghẹo nói :

"Anh Phó, không phải tìm tôi để mượn than chứ ?"

Rõ ràng là đang thăm dò. Phó Lương bổ sung :

"Còn cả lò nướng."

Than củi, lò nướng, anh muốn gì, không cần nói cũng biết. Kiều Ngôn bỗng nhiên hỏi :

"Nhà anh có thể hút thuốc không?"

"Có thể." - Phó Lương kiên định đáp.

"Nửa tiếng sau, tôi đem đồ qua."

"Được."

Kiều Ngôn đóng cửa lại, quay về phòng ngủ.

Cửa phòng chưa đóng, không khí mới mẻ lùa vào, nhiệt độ giảm xuống không ít, hô hấp cũng dễ dàng hơn một chút. Không khí lạnh như băng theo mũi tràn vào phổi, hít vào thở ra nhắc nhở cô giờ phút này cô vẫn còn sống.

Kiều Ngôn nhìn chằm chằm vào chiếc lò nướng bên dưới ghế mây, khóe môi cong lên một nụ cười nhạt.

Bầu trời đen kịt. Kiều Ngôn từ siêu thị bên ngoài tiểu khu bước ra, trong tay xách mấy chai bia ướp lạnh, lúc sắp đến cổng tiểu khu, cô nhìn thấy một người đang ông đang chần chừ đứng đó, vẻ bề ngoài khoảng chừng chưa tới bốn mươi, nhưng vì thân hình mập mạp mà trông có vẻ già hơn, anh ta mặc một bộ đồ màu đen khá lịch sự nhưng lại không hợp với bản thân, dưới nách kẹp chiếc cặp da. Ngay cả mấy sợi tóc trên đầu cũng mang cảm giác đầy dầu mỡ. Vẻ mặt anh ta lo âu, đi tới đi lui trước cổng, thỉnh thoảng lại chỉnh lại cổ áo, giống như đang chuẩn bị làm cái gì đó.

Kiều Ngôn trực tiếp đi về phía anh ta. Lúc này người đàn ông vốn luôn nhìn về tiểu khu lơ đãng quay đầu, nhìn thấy Kiều Ngôn, đầu tiên là sửng sốt, sau đó, sự lo lắng lại nặng hơn, anh ta vội hít sâu mấy lần, cất tiếng chào:

"Cô giáo Kiều."

Trên mặt người đàn ông đầy vẻ nịnh nót. Đống thịt béo rung rinh khiến cho bất kỳ biểu cảm nào của anh ta cũng khiến người ta khó chịu.

Kiều Ngôn dừng bước

"Hồ tiên sinh, tiền thuốc của con anh không đủ sao ?"

Thanh âm nhàn nhạt, giọng nói tỉnh táo rõ ràng, nhưng lại có chút cổ quái, khiến người nghe như bị châm chọc.

"Không, không, không, tôi tới để nhận lỗi với cô...." - Người đàn ông vội vàng giải thích, trời rét kinh người nhưng trên trán anh ta đổ đầy mồ hôi - "Con tôi giải thích với tôi rồi, thằng bé bị thương là vì đứa nhóc lớn hơn bắt nạt, không phải lỗi của cô.Chuyện trường học bắt cô từ chức, thật cảm thấy hổ thẹn."

Bốn ngày trước, Kiều Ngôn vẫn là một giáo viên dạy văn tiểu học. Hôm đó, vị Hồ tiên sinh này cùng vợ mang theo con trai bị té gãy tay đến tìm hiệu trưởng và chủ nhiệm khiếu nại Kiều Ngôn, nói là con trai học trên lớp đã mạo phạm Kiều Ngôn, Kiều Ngôn sau khi tan học đã lén trả thù, bẻ gãy tay con trai họ.

Chuyện mạo phạm trên lớp và có thật, nhưng chuyện lén trả thù chỉ là lời nói vô căn cứ. Tuy nhiên, Hồ phu nhân lại là nhân vật phản diện, không chỉ ngang ngược không hiểu chuyện , mà còn hừng hực khí thế mắng Kiều Ngôn tác phong bại hoại, quyến rũ thầy giáo trong trường, lúc họp phụ huynh cũng quyến rũ trai, đến mức câu chuyện không thể cứu vãn.

Lúc đó không ít người vây quanh hóng chuyện, thầy giáo, học sinh, phụ huynh không ai muốn tìm chứng cứ xác thực, bọn họ chẳng qua là muốn xem náo nhiệt, đoán xem vị giáo viên xinh đẹp luôn được người ta chú ý sẽ bị làm khó như thế nào, không ai bước ra bảo vệ cô.

Sự việc càng lúc càng trở nên trầm trọng, chỉ trong mấy tiếng đồng hồ ngắn ngủi, danh tiếng của Kiều Ngôn bị hủy sạch, cuối cùng Kiều Ngôn phải bồi thường rồi từ chức thôi việc. Rốt cuộc đằng sau còn cất chứa bí mật gì, không phải Kiều Ngôn không biết.

Tháng trước tổ chức họp phụ huynh, cô và vị Hồ tiên sinh này đã gặp mặt, đêm đó Hồ tiên sinh đã lén thêm wechat của cô, nể tình là phụ huynh học sinh, cô không đưa anh ta vào sổ đen, nhưng anh ta luôn lấy cớ đưa đón con trai để tới trường học, thỉnh thoảng khi gặp mặt, anh ta sẽ có những cử chỉ lấy lòng mà không người trưởng thành nào không hiểu.

Vợ của Hồ tiên sinh lại có sức quan sát vô cùng mạnh mẽ, nhanh chóng nhận ra chồng mình có khuynh hướng ngoại tình, hơn nữa mục tiêu lại là Kiều Ngôn. Hồ phu nhân mấy lần tới trường gặp cô, lần nào cũng cảnh cáo Kiều Ngôn phải biết giữ liêm sỉ, giữ khoảng cách với người đã có vợ.

Kiều Ngôn không thẹn với lương thâm nên chẳng thèm để ý. Vả lại, cách làm của cô ta trị ngọn không trị gốc, tấn công Kiều Ngôn nhưng lại không quản hành vi của chồng mình, mặc nhiên để chồng mình phóng túng lại càng không thể cứu vãn tình cảm vợ chồng.

Một đứa trẻ học lớp bốn không thể nào bày ra được âm mưu như thế, nếu như làm theo lời dặn của mẹ thì hợp tình hợp lý rồi.

Thấy Kiều Ngôn lãnh đạm nhìn mình, người đàn ông có chút lúng túng, ho khan, sau đó trưng bộ mặt giả dối nói :

"Cô giáo Kiều vẫn chưa tìm được việc mới sao ?"

"Ừ."

"Đây là tiền thuốc lần trước cô trả..." - Người đàn ông lấy ra một phong thư thật dày đưa đến trước mặt Kiều Ngôn.

"Chuyện công việc cô không cần phải gấp, nếu như cô lên tiếng, tôi có thể giúp cô ..."

Người đàn ông không nói hết câu, nhưng ý này, rất dễ nhận ra. Kiều Ngôn giơ ngón tay mảnh khảnh, nhận lấy phong bì. Nhìn độ dày này, chắc phải hơn năm chữ số, muốn bao nuôi cô sao ?

Thấy cô chịu nhận, người đàn ông vui mừng, trong lòng lại có chút giễu cợt - cũng chỉ là một cô giáo viên tiểu học, ở quê chắc chưa nhìn thấy số tiền lớn như thế này, biết thu phục dễ dàng như vậy, đã không phải lãng phí một cái túi da.

"Hồ tiên sinh, anh cảm thấy tôi thích hợp làm giáo viên không?"

Kiều Ngôn thong thả hỏi, tay trái cầm phong bì, tay phải cho vào túi mua hàng, lấy ra một chai bia. Người đàn ông vẫn đang trong trạng thái vui vẻ, nghe vậy vội gật đầu.

"Hợp, tất nhiên là hợp."

Anh ta nhìn chai bia trong tay Kiều Ngôn, giá rất rẻ nhưng anh ta không hề ghét bỏ, thậm chí trong lòng đã bắt đầu suy tính cách giải thích với cọp mẹ ở nhà về lý do đi nhậu. Hai ngón tay Kiều Ngôn đặt trên chai bia vặn một cái, nắp chai nhẹ nhàng mở ra, người đàn ông bị động tác của cô làm cho kinh ngạc. Sau đó, anh ta thấy Kiều Ngôn cười, khóe mắt đuôi mày nhuộm đầy ý cười, đáy mắt lại vô cùng lạnh lẻo.

"Tiếc thật, tính cách của tôi không hợp."

Kiều Nhiên giơ cao tay, bia trong chai đổ vào đầu người đàn ông lạnh đến thấu xương. Trong nháy mắt, tóc anh ta ướt đẫm, bọt bia văng khắp nơi, những giọt bia dọc theo gương mặt mập mạp lăn xuống, lẻn vào cổ áo, khắp người anh ta run lên.

Cảm giác như bị đánh từ thiên đường rớt xuống địa ngục, người đàn ông sửng sờ đứng yên tại chỗ tùy ý để chai bia đổ xuống. Cuối cùng, cho đến khi bia trong chai không còn một giọt nào, Kiều Ngôn đập chai bia xuống đất, tiếng vỡ vụn khiến người đàn ông giật mình.

"Đồ gái điếm thối."

Người đàn ông không kềm được, dùng ống tay áo lau mặt, giơ quả đấm hướng về Kiều Ngôn.





Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip