Chương 32
"Tôi phải đi rồi." – hít một hơi thật sâu, Liên Ngọc Lạc siết chặt túi xách trong tay, nhưng rất nhanh sau đó, các ngón tay đã từ từ buông lỏng, cô ta nói – "Đây có thể là lần cuối cùng tôi trở về."
Thị trấn này khiến cô ta không vui .... Thậm chí giống như cơn ác mộng trong ký ức.
Thối nát, tối tăm, xấu xí, hủy diệt linh hồn, khiến cô ta nhiều năm về sau mỗi lần nhắc đến trấn Bạch Ninh đều khắc chế không được mà run rẩy, đó là loại sợ hãi mãi mãi không thể phai mờ.
Người thân duy nhất qua đời, cô ta nghĩ, mình sẽ không bao giờ trở lại. Nếu như không phải vì Kiều Ngôn thì lúc này cô ta sẽ không ở đây.
Kiều Ngôn không lên tiếng.
"Tôi luôn rất ghen tỵ với cậu." – Liên Ngọc Lạc tiếp tục nói – "Khoảng thời gian tôi trở nên ác độc xấu xí, cậu vẫn ....sạch sẽ."
Trước kia hai người đều như nhau, ít nhất thì cô ta cảm thấy như vậy. Vì quan hệ mật thiết, nên khi mình rơi xuống vũng bùn, cô ta không hy vọng Kiều Ngôn có thể thờ ơ đứng trên bờ, một chút bùn dính chân cũng không có.
Cô ta ích kỷ nhưng cô ta không thể khống chế được những suy nghĩ u ám này.
Liên Ngọc Lạc nhìn chằm chằm Kiều Ngôn, lại nói : "Nhưng mà Kiều Ngôn, chuyện của Tô Mộc, tôi thật sự không cố ý."
Không ai muốn gánh tội danh hủy hoại một người chỉ vì một câu nói.
Lúc biết Tô Mộc tự sát, cô ta chưa bao giờ dám trực tiếp đối diện, không biết đã bao nhiêu lần tự an ủi bản thân rằng đó là sự lựa chọn của Tô Mộc, cô ta chỉ bâng quơ nói một câu, cũng chẳng phải là mấu chốt khiến Tô Mộc tự sát.
Cô ta một mực trốn tránh, thậm chí ngay cả khi Kiều Ngôn chất vấn, cô ta cũng không thể không lựa chọn trầm mặc.
Nhưng đến cho cùng, cô ta cũng chẳng có cách nào có thể khiến chuyện này không tồn tại. Khi được Kiều Ngôn gửi tới hình chụp từ hai năm trước, cô ta thức trắng đêm suy nghĩ, có nên gặp mặt Kiều Ngôn hay không, thế là cô ta thử gọi điện thoại, nhưng Kiều Ngôn không bắt máy, vậy nên cô ta liên lạc với Kiều Lâm, hỏi thăm tình hình hiện tại của Kiều Ngôn.
Tình hình Kiều Ngôn có vẻ không sáng sủa như trong tưởng tượng của cô ta, khiến cô ta yên tâm một cách kỳ lạ, không còn sợ Kiều Ngôn nữa, thế là cô ta nghĩ ra rất nhiều lý do bẩn thỉu để thúc đầy bản thân đối diện với Kiều Ngôn.
Trưng ra ngoài tất cả bộ mặt thối nát của bản thân, ngay chính cô ta cũng cảm thấy, lý do căn bản nhất mà cô ta muốn gặp Kiều Ngôn chính là muốn nhìn thấy tình trạng thảm hại của người bạn cũ, sau đó, mong Kiều Ngôn cho mình một lối thoát.
Tô Mộc không thể tha thứ cho cô ta, thế nên chỉ có thể đặt hy vọng vào Kiều Ngôn. Cô ta ích kỷ muốn được giải thoát, hơn nữa muốn sống một cách dễ dàng hơn. Cô ta không muốn cuộc sống mà mình liều mạng mới có được lại bị hủy hoại.
Kiều Ngôn thản nhiên nói : "Cậu đi đi."
Cô biết Liên Ngọc Lạc muốn nghe một câu tha thứ, nhưng đây không phải thứ mà cô có thể cho.
Kiều Ngôn quay người đi về phía tiểu khu, Phó Lương hơi khựng lại, liếc qua gương mặt hồn xiêu phách lạc của Liên Ngọc Lạc, sau đó nhấc chân đuổi theo cô.
Liên Ngọc Lạc vẫn đứng đó, rất lâu không di chuyển.
Gió bấc thôi qua. Rét lạnh.
Cô ta ôm cánh tay, cảm nhận được cái lạnh gấp mấy lần so với phương bắc, nhớ đến một đêm rất lâu về trước, cô ta không chốn dung thân chỉ có thể chờ chực trước tiểu khu sang trọng của Kiều Ngôn xin ở nhờ.
Đêm đó tuyết rơi. Rất lạnh. Nhưng sự nghèo túng không buông tha cô ta, cô ta chỉ có thể cảm nhận sự thê lương của bản thân và sự chênh lệch quá lớn so với Kiều Ngôn, đó cũng là lần đầu trong đời cô ta nhìn thấy một tiểu khu cao như vậy, khiến lòng tự ái cuối cùng còn sót lại của cô ta hóa thành nhục nhã.
Kiều Ngôn lái xe trở về, Tô Mộc cũng ngồi trong xe.
Thời điểm cô ta run rẩy mở cửa rồi ngồi vào, Tô Mộc đưa cô ta một chai bia rồi cười nói : "Bên ngoài lạnh lắm, giữ ấm cơ thể đi."
Đó là một chị gái vô cùng hào sảng.
Khi ấy điều cô ta nghĩ chính là, người này nhất định đã trãi qua một cuộc đời thuận buồm xuôi gió, chưa bao giờ rơi vào tình cảnh nghèo túng, không biết gì về khó khăn chốn nhân gian.
Trên thực tế, Tô Mộc so với cô ta còn phải chống đỡ hơn rất nhiều thứ, chẳng qua là Tô Mộc có năng lực biến cuộc sống của bản thân trở nên tươi sáng.
*
Phó Lương cùng Kiều Ngôn trở về.
Kiều Ngôn quả thật lại không mang chìa khóa, vừa tới cửa, đã hào hứng dựa sát vào nhìn chằm chằm Phó Lương.
Một lúc sau, Phó Lương lạnh lùng móc từ trong túi ra chìa khóa, là hai cái, một cái của anh, một cái của cô.
Chú ý đến ánh mắt của Kiều Ngôn, anh bất đắc dĩ giải thích : "Loại khóa này rất khó mở."
Ngụ ý, bản thân giữ lại một chiếc để phòng ngừa bất trắc.
"À." – Kiều Ngôn nhướng mày, chẳng biết có tin hay không.
Phó Lương cúi đầu mở cửa.
Chìa khóa xoay nửa vòng, ổ khóa liền mở ra. Ngay lúc đó, một bàn tay chợt phủ lên mu bàn tay anh, Kiều Ngôn bước đến gần, một cánh tay khác giơ lên, lòng ngón tay khẽ vuốt qua vành tai anh, động tác vô cùng nhẹ nhàng tạo nên một trận ngứa ngáy truyền thẳng đến tận tâm can.
"Anh Phó." – cô nhếch môi đùa cợt – "tai anh rất đỏ."
"Kiều Ngôn." – Bắt được cánh tay càn rỡ kia, Phó Lương cảnh cáo gọi tên cô.
Mà thực tế, lời cảnh cảo của anh, đối với Kiều Ngôn mà nói, chẳng hề có tính uy hiếp.
Kiều Ngôn hỏi : "Em muốn đi ngủ bù, anh muốn vào hay là về bên đó ?"
Tay cô phủ lên mu bàn tay anh, tay anh lại đang bắt lấy tay cô, loại tiếp xúc này khiến Phó Lương cảm nhận được sự nguy hiểm, thế là anh buông Kiều Ngôn ra, rút chìa khóa, thả vào tay cô : " Khóa trái cửa, có chuyện gì gọi anh."
Phó Lương nói xong, quay về nhà, chờ đến khi anh đóng cửa, Kiều Ngôn mới đi vào, nhìn ổ khóa vài giây, bỗng nhiên nhớ đến gì đó, xoay chìa khóa hai vòng, khóa trái. Cô vào nhà, vứt túi xách lên ghế sô pha, trực tiếp đi về phía phòng ngủ.
*
Trong quán cà phê.
Hạ Dương ngồi một góc, bên cạnh anh ta đặt một chiếc laptop, ngón tay khẽ di chuyển, nghiêm túc xem tất cả hình ảnh trên đó.
Từng hình từng hình một.
Không biết đã bao lâu, cuối cùng, ánh mắt dừng lại trên một một bóng người trong hình. Là Kiều Ngôn từ cổng trường đi ra, cô mặc quần ống rộng, chỉ thấy được nửa khuôn mặt, vai đeo ba lô, nổi bật giữa những học sinh và giáo viên.
Đây là hình chụp lén.
Những tấm hình sau đó đều tương tự như vậy, nhân vật chính đều là Kiều Ngôn.
Hạ Dương thở dài một hơi.
Một bóng dáng lướt qua trong tầm mắt, Hạ Dương đóng laptop, bỏ vào ba lô rồi đứng dậy, rời khỏi quán cà phê.
*
Kiều Ngôn bị chuông điện thoại làm tình giấc. Lúc mở mắt, bên ngoài đã tối đen như mực, phòng ngủ không mở điều hòa, cơn mưa phùn tạt vào cửa sổ, gió lạnh phất phơ lướt qua mặt cô, thổi đi cơn buồn ngủ còn sót lại, đầu óc dần tỉnh táo.
Kiều Ngôn cầm lấy điện thoại cạnh gối, là "FL".
"Anh Phó." – Kiều Ngôn nhận máy.
Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói của Tiết Hoằng : "Cô Kiều, là tôi."
Kiều Ngôn híp híp mắt, sửa lại : "Anh Tiết."
Tiết Hoằng nói : "Ăn cơm tối chưa ? có muốn qua đây ăn không ? tiện thể đánh địa chủ ( bài tú lơ khơ )
Kiều Ngôn hỏi : "Chuyện giải quyết rồi sao?"
Tiết Hoằng đáp : "Chưa."
Kiều Ngôn từ trên giường ngồi dậy, chân mày khẽ nhúc nhích, coi như đã hiểu.
Bởi vì đến hiện tại vẫn không có manh mối, cũng không có đối tượng tình nghi, thế nên, Tiết Hoằng mới muốn cô sang đó,tránh để cô ở nhà một mình mà phát sinh chuyện ngoài ý muốn.
"Một chút nữa tôi qua."
Kiều Ngôn cúp điện thoại, màn hình di động đang sáng chuyển sang tối sầm rồi bị vứt lên đầu tủ.
Bây giờ là tám giờ tối. Kiều Ngôn vẫn không xuống giường, quay đầu nhìn ra cửa sổ, bên ngoài mưa phùn lất phất, gió đêm lạnh ngắt chầm chậm xuyên vào phòng. Trong bóng đêm đen kịt, những ngọn đèn đường, đèn bảng hiệu, đèn xe chiếu sáng vẻ đẹp của một thị trấn nhỏ.
Kiều Ngôn vén chăn đứng dậy, mang dép đến gần cửa sổ.
Vẫn là cảnh sắc này, xe cô qua lại, người tới người lui, cũng vì cơn mưa mà vắng đi không ít, trong nhộn nhịp lại có sự yên tĩnh.
Chẳng hiểu tại sao, cô luôn có cảm giác, hôm nay vẫn sẽ là một ngày bình yên.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip