Chương 42

Phó Lương dừng lại bên cạnh Kiều Ngôn.

"Anh Phó." – Kiều Ngôn khẽ giương mí, quan sát anh – "Vẫn chưa về sao?"

Phó Lương nhíu mày, nói : "Tăng ca."

"Xong chưa ?"

"Xong rồi."

Kiều Ngôn tùy ý nói : "Đi chung đi."

Phó Lương quan sát cô, toàn thân cô toát lên vẻ nhàn nhạt xa cách, mặc dù khó nắm bắt nhưng anh vẫn cảm nhận được.

"Sao vậy?" – Kiều Ngôn nghi ngờ hỏi.

Phó Lương vươn tay, bắt lấy những ngón tay lạnh ngắt của cô. Kiều Ngôn bỗng nhìn anh, nhưng không rút tay về.

Hai người nắm tay đi về phía trước, trên con phố thê lương, đêm dần sâu cũng dần tiêu điều, người qua lại vô cùng thưa thớt, đa số các cửa tiệm đã đóng cửa. Gió lạnh gào thét, người đi đường vội vã.

Phó Lương hỏi : "Trước kia ở đây sao ?"

"Ừ."

Kiều Ngôn nhàn nhạt lên tiếng, có vẻ như không muốn nhắc đến.

Thật ra cô không phải sinh ra trên con phố này, chẳng qua là từ lúc cô có ký ức, đã cùng gia đình thuê nhà ở đây. Những ngày tháng đó không hề bình yên, Kiều Mặc vì công việc mà đi sớm về trễ, rất ít khi gặp mặt, Chu Thư Lan loay hoay trong cuộc sống cô tịch gian khổ, tình yêu đối với Kiều Mặc đã sớm không còn, oán hận tích sâu, về sau dùng sự căm hận đó mà đổ lên đầu Kiều Ngôn, càng thiên vị Kiều Lâm bao nhiêu, lại càng lạnh lùng đánh chửi Kiều Ngôn bấy nhiêu.

Ký ức của cô về nơi này chính là đủ loại hà khắc của Chu Thư Lan cùng với những con đường già nua cũ nát. Đến lúc Chu Thư Lan gả cho Lâm Thông Hoa, họ mới cùng nhau rời khỏi nơi đây.

Bước chân Kiều Ngôn dừng lại.

Cách họ không xa là một ông lão đang đẩy xe bán khoai lang và bắp nướng, hai cô bé đứng trước xe lựa chọn, có luồng khói nóng bốc ra, ông lão cười hiền hòa đề cử những củ khoai vừa mềm vừa ngon, ánh đèn nhá nhem chiếu trên người họ, giữa mùa đông rét mướt, hình ảnh này lại trở nên ấm áp một cách thần kỳ.

Thấy cô ngẩn ngơ nhìn về phía trước, Phó Lương hỏi : "Muốn ăn sao?"

Kiều Ngôn lắc đầu.

Cô một đường đi qua, chẳng nhìn ông lão lấy một cái. Con đường này, dưới sư thay đổi của thành phố đã trở nên suy bại nhưng có nhiều thứ vẫn không thay đổi, tỷ như xe bán khoai lang của ông lão – Ông giờ đây đã trở thành một ông lão nhân từ, hòa ái dễ gần, so với người đàn ông từng hung tợn đánh mắng con dâu trước kia, trở thành hai liên minh đối lập.

"Xe giao hàng của anh đâu?"- Kiều Ngôn chợt hỏi.

"Hư rồi." – Phó Lương giải thích – "Đổi thành xe mô tô, đang đậu ở đối diện."

"Ừ." – Kiều Ngôn lên tiếng.

Trên đường xe không đông lắm, muốn băng ngang, có thể trực tiếp đi qua, hoặc vòng đến lối đi bộ ở ngả tư. Hai người đều không vội, thế nên dạo bước về phía trước.

Ngay ngả tư có một trung tâm thương mại, càng đến gần, người qua lại càng đông hơn, hơn nữa hôm nay là tết nguyên đán, không khí so với ngày thường náo nhiệt hơn một chút, ngay cả các quầy bán hàng rong cũng mọc lên nhiều hơn.

"Đợi một chút."- ánh mắt dừng lại trên một quầy hàng, Kiều Ngôn bỗng nói – "Em muốn dán điện thoại."

Phó Lương theo tầm mắt cô nhìn qua, bất ngờ nhìn thấy một quầy hàng, phía trước treo tấm bảng : "Dán điện thoại gia truyền", trên bàn đặt rất nhiều loại vỏ và xác điện thoại, trông rất lộn xộn.

Chủ nhân quầy hàng là một thanh niên trẻ tuổi, chắc khoảng hơn hai mươi, có vẻ cà lơ phất phơ, chẳng hề đáng tin.

Nhưng chỉ là một lớp keo điện thoại thôi, cũng không cần quá để tâm, Phó Lương nhìn Kiều Ngôn, hai người cùng đi tới trước quầy.

"Hai vị dán điện thoại sao?"

Người bán hàng nhìn thấy khách tới, chân mày chau lại, ánh mắt không khỏi nhìn chằm chằm lên quần áo trên người Kiều Ngôn, một lúc lâu, sau khi xác định không phải hàng vỉa hè, liền nhiệt tình chào đón.

Kiều Ngôn đưa điện thoại cho hắn, miếng dán màn hình trước kia đã bị rơi vỡ, Kiều Ngôn đã tháo ra quăng đi rồi không để ý tới, bây giờ chợt nhớ ra nên muốn mua một miếng dán mới.

Gã bán hàng đưa ra mấy loại khác nhau, sau đó nhìn Kiều Ngôn hỏi : "Chọn loại nào?"

Kiều Ngôn quét mắt, tùy ý chỉ một tờ. Gã bán hàng đảo mắt, lập tức nói: "Cái này một trăm."

Xưa nay Kiều Ngôn không so đo những chuyện thế này, cô vốn định lên tiếng, liền nghe Phó Lương bên cạnh nói : "Hai mươi."

Từng gặp người trả giá, cũng có người chém ngang giá nhưng chưa thấy ai chém đến cổ chân. Gã bán hàng kinh ngạc, đánh giá bộ quần áo giá cả trung bình trên người Phó Lương, lại nhìn phong cách ưu nhã của Kiều Ngôn bên cạnh, cuối cùng cho ra kết luận : Phú bà và tiểu tử nghèo.

"Tám mươi là hết giá rồi." – Gã bán hàng trước tiên nhượng bộ một chút, sau đó nhìn Phó Lương đầy vẻ châm biếm – "Ngay cả chút tiền cũng không nỡ cho bạn gái sao?"

Phó Lương mặt không thay đổi nói : "Hai mươi."

Gã bán hàng tức nghẹn, nhìn Kiều Ngôn cầu cứu : "Người đẹp, cô nói một câu đi."

"Hai mươi." – Kiều Ngôn đơn giản nói.

Hai người đứng kề vai, nghiễm nhiên tạo ra phong thái cao lãnh, ngay cả chỉ so đo vài đồng bạc cũng khiến người khác cảm thấy bị áp bách.

Gã bán hàng nhìn xung quanh một chút, cuối cùng sầm mặt, ném mấy miếng dán trên bàn xuống đất, sau đó đùng đùng nổi giận : "Hai người đến đây phá à ?"

Tiếng nói vừa dứt, mấy chủ quầy bên cạnh đều không hẹn mà cũng đứng dậy, vây quanh Phó Lương và Kiều Ngôn.

"Tao nói cho tụi bây biết, miếng dán điện thoại này, tụi bây muốn dán thì dán, không muốn dán cũng phải dán ! một trăm đồng !" – Gã bán hàng trực tiếp đi tới, hung hăng trợn mắt nhìn họ - "Nếu không, tụi bây đừng nghĩ có thể rời khỏi đây."

Hắn đang ở địa bàn của mình, xung quanh lại có đồng bọn, nghiễm nhiên có thái độ đe dọa.

Thế nhưng Phó Lương vẫn điềm tĩnh lấy điện thoại ra. Gã bán hàng khó hiểu nhìn anh : "Mầy đang làm gì đó?"

Đưa điện thoại di động lên tai, Phó Lương lãnh đạm nói : "Báo cảnh sát."

"xxx"

Gã bán hàng ngẩn người, sau đó kịp phản ứng, giơ nắm đấm tấn công Phó Lương. Kiều Ngôn nghiêng đầu nhìn anh, thấy Phó Lương nhẹ nhàng tránh thoát, cô từ bỏ ý định giúp đỡ mà tiến về trước một bước, cầm lấy điện thoại của mình.

Di động vừa vào tay, đã nghe âm thanh gào khóc thảm thiết. Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Phó Lương vẫn đứng tại chỗ, mà gã bán hàng đã bị anh khóa tay, cúi gập người xuống, đau đến mức liên tục kêu gào.

Mấy tên xung quanh vốn định hỗ trợ thế nhưng nhận ra chênh lệch sức mạnh, đành liếc mắt nhìn nhau, sau đó ăn ý lui về gian hàng của mình, vờ như chưa từng xảy ra chuyện gì mà thưởng thức cảnh đêm bên bờ sông, đối với sự thống khổ của gã dán màn hình coi như không nghe không thấy.

"xxx ! tao chịu thua, tao chịu thua được chưa ?" – Gã bán hàng gào to.

Phó Lương không buông hắn ra, chỉ lạnh lùng nói : "Miễn phí."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip