Chương 43
"Miễn phí."
"Má ! rốt cuộc là ai lừa ai ....?" – Lời còn chưa dứt, Phó Lương đã tăng thêm lực, gã bán hàng kêu thảm một tiếng, vội vàng nói : "Miễn phí, miễn phí, đại ca, tôi dán cho anh hai cái, miễn phí hết."
Nghe xong câu này, Phó Lương mới thả hắn ra. Tay phải gã bán hàng cứ thế buông thỏng bên người, hắn cảm thấy tay mình đang lắc lư một cách vô lực, suýt nữa thì bật khóc.
Mẹ bà nó, không biết hắn gặp phải vận xui gì mà đầu năm đã gặp một tên hung thần như vậy. Gã bán hàng trưng ra vẻ mặt khóc tang, ngoan ngoãn đi tới gian hàng, chuẩn bị dán điện thoại cho Kiều Ngôn, nhưng bởi vì cánh tay vừa bị khóa, ngón tay vẫn còn đang run rẩy, hắn thử đi thử lại mấy lần đều không dán được, thậm chí còn phải bỏ một tờ.
Ánh mắt của Phó Lương bên cạnh khiến hắn cảm nhận được sự khinh bỉ và ghét bỏ, không giây nào thôi kích thích hắn, áp lực tâm lý càng trở nên nặng nề.
Kiều Ngôn không có gì làm, đi đến quầy bán đồ ăn vặt bên cạnh, nếm thử mấy món miễn phí, chủ quầy cũng chỉ có thể cười hề hề tiếp đón, một câu thô tục cũng không dám nói.
Bọn họ là những tiểu lưu manh, nếu bị cảnh sát để ý, cũng không thể coi là chuyện đùa.
"Đưa đây."
Lúc miếng dán điện thoại thứ hai một lần nữa bị lãng phí, Phó Lương rốt cuộc cũng lên tiếng.
Gã bán hàng hoài nghi nhìn anh hỏi : "Anh cũng biết làm hả ?"
"Lần đầu."
Phó Lương nói xong, cầm điện thoại di động lên sau đó mở một miếng dán mới. Gã bán hàng vừa định nhắc anh, thứ đồ chơi này, nhìn thì dễ thế thôi nhưng không có một chút kỹ xảo sẽ không làm được, nếu làm lần đầu tiên thì đừng lãng phí miếng dán của hắn, thế nhưng khi nhìn dáng vẻ bình thản của Phó Lương, gã bán hàng đột nhiên muốn nhìn thấy anh thất bại, thế là hắn người nhạo một tiếng, đứng yên quan sát.
Cho mầy cậy mạnh ! - Gã bán hàng hả hê nghĩ.
Song, Phó Lương lại trong một thời gian ngắn mà dễ dàng dán xong điện thoại, không có một chút sai lầm. Màn hình điện thoại đã mới tinh như lúc ban đầu, chẳng có dấu vết dư thừa.
Fuck ! – Gã bán hàng nhịn không được mắng một câu thô tục.
Lần đầu ?
Lừa ma gạt quỷ sao !
"Được rồi sao?" – Đúng lúc này, Kiều Ngôn đi tới bên cạnh Phó Lương, hỏi.
"Ừ." – Phó Lương lau màn hình rồi đưa điện thoại cho cô.
Kiều Ngôn nhìn màn hình điện thoại được dán một cách hoàn hảo, cô đăm chiêu nhìn Phó Lương mấy lần, sau đó chớp chớp mắt nói : "Anh Phó, sau này anh có công việc mới rồi."
Tay nghề dán màn hình này có vẻ cao hơn mấy bậc so với "Dán điện thoại gia truyền"
"..............."
Đối với công việc mới này, Phó Lương hiển nhiên không cảm thấy quá hứng thú.
Kiều Ngôn nói : "Đi thôi."
Phó Lương gật đầu.
Nghe thấy hai người họ muốn rời đi, đám người bán hàng rong không hẹn mà cùng thở phào.
*
Bên cạnh xe mô tô.
Phó Lương tháo nón bảo hiểm đang treo trên tay lái, đưa cho Kiều Ngôn : "Đội lên."
Kiều Ngôn không nhận lấy, chỉ giương mắt nhìn chằm chằm Phó Lương, nói : "Giúp em."
Phó Lương hơi khựng lại, sau đó đội mũ lên đầu Kiều Ngôn. Động tác của anh rất nhẹ, cố gắng hết sức tránh chạm vào tóc và tai cô, sau khi đội xong, anh kéo kính bảo hộ xuống, trong một khắc chạm phải ánh mắt đằng sau lớp kính kia, Phó Lương không khỏi ngẩn người, nhanh chóng quay mặt đi nơi khác.
Bất cứ lúc nào, Kiều Ngôn cũng có bản lĩnh nắm gọn anh trong lòng bàn tay.
Dù chỉ bằng một ánh mắt.
Phó Lương nhắc nhở : "Sẽ lạnh một chút."
"Ừ." – Kiều Ngôn lên tiếng.
Phó Lương lên xe trước, rất nhanh, Kiều Ngôn cũng tùy ý ngồi sau lưng anh. Xe còn chưa nổ máy, cô đã cảm nhận được cơn gió lạnh từ phía trước thổi tới, Kiều Ngôn vươn tay, tự nhiên ôm lấy eo Phó Lương.
Phó Lương hơi giật mình, cách một lớp quần áo, thế nhưng cảm giác vẫn rất chân thực.
"Được rồi." – Âm thanh từ phía sau truyền đến bên tai, giọng nói kia rất lãnh đạm nhưng lại mang một chút thoải mái.
Phó Lương dần tỉnh táo, khởi động xe, mô tô bắt đầu chuyển bánh trên đường phố.
Đúng như Phó Lương nói, thời tiết rất lạnh, mặc dù anh đã cố gắng chạy chậm nhưng cơn gió vẫn táp vào bàn tay Kiều Ngôn, rất nhanh, Kiều Ngôn đã tìm được chỗ thích hợp để sưởi ấm – túi áo của Phó Lương.
Cô thả hai tay vào túi áo anh, chạm vào chiếc điện thoại và chìa khóa, rất ấm áp ,thế là cô chẳng muốn rút ra nữa.
Biết là rất lạnh, Phó Lương cũng tùy ý cô.
Màn đêm yên tĩnh, gió rít từng cơn, đường phố, người qua lại, đèn đường từ trước mặt vội vã lướt qua rồi nhanh chóng biến mất.
Kiều Ngôn tựa đầu vào lưng Phó Lương, rất nhiều cảnh sắc hiện lên trong đáy mắt cô, từng màn từng màn, có chút quen thuộc lại có chút xa lạ. Cả thành phố đang thay đổi, cũng như những hình ảnh đang từng giây lướt qua đáy mắt cô lúc này, tất cả rồi cũng rơi vào vòng xoáy chuyển hóa, chẳng biết lúc nào sẽ biến mất, cũng giống như sự va chạm của cô và anh, hay giống như cảm giác ấm ấp từ đôi bàn tay truyền đến.
Thành thị đã lãng quên con phố cũ, nhưng những ký ức về những con người nơi đó vẫn chưa từng phai mờ.
*
Tiểu khu Khánh Nhã.
Mô tô trực tiếp dừng lại dưới lô ba, Kiều Ngôn bước xuống xe, tháo nón bảo hiểm. Trên đầu trống trãi, khiến cô thoải mái đi không ít, vốn định trực tiếp lên lầu, ánh mắt lại lơ đãng quét qua lầu sáu, động tác cô hơi ngưng lại rồi nhìn Phó Lương đang dừng xe bên cạnh.
Phó Lương rút chìa khóa, sau đó nhận lấy mũ bảo hiểm trong tay Kiều Ngôn. Nhìn những ngọn đèn đường, cô chợt nhớ đến điện trong nhà mình, thế nên nhìn Phó Lương hỏi : "Anh đóng tiền điện à ?"
"Ừ."
Kiều Ngôn nói : "Hôm nay tết nguyên đán, bọn họ nghỉ hết rồi."
Phó Lương nói : "Cho nên phải gọi rất nhiều cuộc điện thoại."
Có một vài quy định, không phải không thể phá vỡ. Hoặc là dùng tiền, hoặc là dùng thủ đoạn. Trùng hợp cả hai thứ này anh đều có.
Kiều Ngôn không tiếp tục truy hỏi, cầm túi xách, đi trước Phó Lương.
Đèn hành lang liên tục sáng lên.
Trước cửa nhà 602, Sở Xảo Lăng đang nghỉ ngơi vì mệt mỏi chờ đợi, nghe tiếng bước chân liền theo bản năng tỉnh dậy. Cô ta đứng lên, do ngồi xổm quá lâu mà phút chốc trước mắt biến thành màu đen, thân thể loạng choạng, mấy giây sau mới khôi phục lại bình thường.
Thở ra một hơi, Sở Xảo Lăng lấy gương trang điểm, sửa sang lại một chút, sau khi cảm thấy tạm ổn mới cất bước đi về phía cầu thang, chờ Phó Lương lên lầu.
Thế nhưng, lúc cô ta ý thức được có đến hai tiếng bước chân thì đã quá muộn – cô ta nhìn thấy bóng dáng của Phó Lương và Kiều Ngôn.
Tuy là một trước một sau, nhưng rõ ràng là về cùng một lúc.
Sở Xảo Lăng sửng sờ.
Mà lúc này, Kiều Ngôn và Phó Lương cũng phát hiện sự tồn tại của cô ta.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip