Chương 70
Kiều Ngôn quen biết Liên Ngọc Lạc từ thời trung học, tính đến nay khoảng mười năm.
Khi đó tính tình Liên Ngọc Lạc rất quái gỡ, hay trầm mặc, ngoại hình không thu hút, thành tích bình thường, đặt chung giữa đám đông, khó có thể nhìn ra, nổi tiếng là "quả hồng mềm", ngay cả nữ sinh ngoan ngoãn cũng có thể trợn mắt dọa cô ta.
Người như vậy thường rất dễ bắt gặp trong trường học.
Ngược lại với cô ta, khi đó Kiều Ngôn là một học sinh xuất sắc của trường, mặc dù điều kiện gia đình không tốt, nhưng thành tích học tập ưu tú, ngoại hình và khí chất hơn người, số nam sinh theo đuổi cô có thể xếp hàng từ đầu đến cuối hẻm.
Vốn là hai người sống khác quỹ đạo, đáng lẽ không thể có liên quan gì đến nhau. Vậy mà có một lần, Kiều Ngôn tình cờ nhìn thấy Liên Ngọc Lạc bị bắt nạt.
Lúc đó Kiều Ngôn vừa được giảm học phí học kỳ hai của lớp mười, tâm tình đang tốt, bắt gặp một đám nữ sinh vây quanh bắt nạt Liên Ngọc Lạc, nhìn không vừa mắt, liền thuận tiện giúp Liên Ngọc Lạc một tay.
Kiều Ngôn không đánh nhau, chỉ là giả vờ gọi giáo viên tới, dọa đám nữ sinh bỏ chạy.
Từ đó về sau quen biết Liên Ngọc Lạc nhưng cũng đắc tội với đám nữ sinh kia, Kiều Ngôn và Liên Ngọc Lạc bị đám nữ sinh kia cô lập, thậm chí còn tung ra những tin đồn ác ý, một lần quậy đến mức giáo viên phải gọi phụ huynh đến. Chu Thư Lan không biết lý do, chỉ cảm thấy bị giáo viên gọi đến trường là vô cùng mất mặt, thế là trước mặt cả lớp mằng Kiều Ngôn một trận,khiến bạn học đều chê cười.
Khi đó Kiều Ngôn chưa có thu nhập từ sáng tác, chỉ có thể dựa vào việc hợp tác với một nhóm người ngoài trường kiếm ít tiền, cô tuổi trẻ sung sức, không nuốt nổi cơn tức này, nên đã nhờ bọn họ chỉnh đám nữ sinh kia, khiến bọn chúng kiềm hãm lại một chút.
Tuy nhiên sự kiềm hãm này chỉ có tác dụng đối với Kiều Ngôn. Liên Ngọc Lạc càng bị đám nữ sinh bắt nạt trầm trọng hơn.
Gia đình Liên Ngọc Lạc là gia đình đơn thân, khi còn bé luôn bị ba bạo hành, sau khi ba mẹ li dị, cô ta sống với mẹ, nhưng mẹ cô ta xem cô ta là gánh nặng, vì cuộc sống khó khăn, cơm không bao giờ được ăn no, đói bụng tới mức xanh xao vàng vọt. Chờ đến lúc trung học, cô ta chuyển đến trấn Bạch Ninh sống cùng bà ngoại, cuộc sống mới dần tốt hơn một chút. Nhưng chỉ giới hạn trong chuyện có thể ăn no, không bị đánh mắng và có người nhà quan tâm.
Còn lại không có gì cả, thật sự không có gì cả.
Khi đó, chẳng biết ba cô ta đã đi dâu, mẹ thì đi làm xa. Chỉ có cô ta và bà ngoại sống nương tựa lẫn nhau.
Đám nữ sinh biết hoàn cảnh của Liên Ngọc Lạc. Ngày nào Liên Ngọc Lạc cũng mang dưa muối đến trường ăn cơm, lén lén lút lút ăn, không có tiền tiêu vặt, không có quần áo mới, mọi thứ dùng đều là đồ rẻ nhất .... Những thứ này trong mắt đám nữ sinh đều đáng chê cười, bọn chúng tìm trò vui, mở hộp cơm của Liên Ngọc Lạc, chỉ chỉ trỏ trỏ rồi cùng nhau cười nhạo. Bọn chúng có thể chỉ vì tâm tình không tốt mà gọi Liên Ngọc Lạc ra, giội nước lạnh lên người cô ta giữa mùa đông, vừa đánh vừa đá.
.......
Rất nhiều người nhìn thấy nhưng đều lựa chọn trầm mặc.
Giáo viên cũng nhìn thấy, nhưng họ lựa chọn thờ ơ.
Không một ai ra tay giúp đỡ Liên Ngọc Lạc, chỉ có Kiều Ngôn thỉnh thoảng xuất hiện nhưng không có bất kỳ tác dụng nào.
Đây chính là bạo lực học đường.
Ở trường học, Liên Ngọc Lạc luôn tùy ý để bọn chúng bắt nạt, không phải vì Liên Ngọc Lạc không tức giận, chỉ là cô ta ý thức được, cô ta hay bà ngoại đều không thể gánh nổi hậu quả. Đám nữ sinh kia có thể gọi phụ huynh, có ba mẹ làm chỗ dựa, nhưng cô ta không có, chỉ có thể khiến cho bà ngoại lo lắng thêm.
Kiều Ngôn đã giúp nhưng Liên Ngọc Lạc không mạnh mẽ đứng dậy, thế nên Kiều Ngôn có giúp nhiều hơn nữa cũng không thay đổi được điều gì.
Một người đè nén cảm xúc quá lâu sẽ có ngày bộc phát.
Bị bắt nạt trong một khoảng thời gian dài, vốn đã chết lặng, đã thành thói quen, nhưng đến khi đám nữ sinh bịa chuyện phỉ báng ba mẹ Liên Ngọc Lạc, đó là lần duy nhất, Liên Ngọc Lạc chống lại.
Thường xuyên lao động, thân hình cô ta rất cường tráng, kích động đánh bọn chúng mặt mũi sưng vù, trả lại tất cả những gì bọn chúng đã làm với cô ta.
Nhưng cũng vì vậy mà cô ta phải trả một cái giá vô cùng thê thảm.
Ba mẹ của đám bị cô ta đánh, ngày hôm sau tới trường làm loạn, bắt Liên Ngọc Lạc xin lỗi và bồi thường thuốc thang. Bà Ngoại Liên Ngọc Lạc vội vàng chạy từ quê lên lên, bộ dạng lem luốt bối rối khiến người ta không khỏi chua xót, một cụ già già yếu đứng giữa một đám trung niên nhận lỗi, hèn mọn không dám thẳng người, bà run rẩy lấy ra một túi ni lông tiền mặt, đa số đều là đồng năm xu, chỉ có hai tờ màu đỏ, nhưng vẫn cách khá xa đối với khoảng thuốc thang.
Có phu huynh không thể nhẫn tâm, mắng một trận rồi bỏ đi. Nhưng cũng có loại người lòng da sắt đá, không chịu giản hòa. Bất đắc dĩ Bà Ngoại Liên Ngọc Lạc chỉ có thể gọi điện cho con gái, sau khi nhận được tin tức, Liên Ngọc Lạc đã bị mẹ mắng suốt đêm, sau đó mẹ cô ta cũng chạy về.
Vào chính tối dêm đó, mẹ Liên Ngọc Lạc xảy ra tai nạn, vĩnh viễn không trở về nữa.
Sự kiện này đã khiến một sinh mệnh mãi mãi rời khỏi thế giới.
Những phụ huynh lòng dạ sắt đá kia rốt cuộc cũng mở lòng, không bắt Liên Ngọc Lạc bồi thường nữa, nhưng ngoài miệng không hề tích đức, mở miệng ra là nói "báo ứng", như một cây kim đâm thẳng vào lòng Liên Ngọc Lạc, không thể nhổ ra được.
Cũng vì sự kiện này, Liên Ngọc Lạc không còn bị bắt nạt, nhưng nỗi thống khổ mà cô ta đang chịu đựng, thời gian mãi mãi không thể xóa sạch.
Sau này còn có người đồn rằng, chính Liên Ngọc Lạc hại chết mẹ mình. Cũng có người đồng tình, nhưng đa số đều là coi thường, bởi vì chuyện không liên quan đến mình nên chọn thờ ơ.
Sau năm hai trung học, mỗi ngày của Liên Ngọc Lạc đều trôi qua trong nặng nề, vừa chịu đựng sự suy đoán và chất vấn của những người xung quanh, vừa cố gắng hoàn thành chương trình trung học song song với công việc làm thêm của mình.
Thậm chí cô ta còn phải chăm sóc bà ngoại đang bệnh nặng.
Kiều Ngôn sau khi biết hết mọi chuyện, biết bà Ngoại Liên Ngọc Lạc bệnh nặng cần có tiền, liền mang tiền dùng đóng học phí lớp mười một của mình cho Liên Ngọc Lạc.
Chính vì vậy, khoảng thời gian trung học, hai người mới trở nên thân thiết.
*
"Cô ấy rất đáng thương" – Lưu Bạch nói – "Cô ấy đã phạm sai lầm, nhưng thật sự cô ấy ..."
Dừng lại một chút, Lưu Bạch hơi lúng túng, hai tay không biết nên để đâu cho phải.
Sau một lúc lâu, anh ta điều chỉnh tư thế, tiếp tục nói với Kiều Ngôn : 'Cô ấy đã nói với tôi rồi, ngày Tô Mộc đăng trong vòng bạn bè, tâm tình của cô ấy thật sự rất tệ."
Liên Ngọc Lạc luôn cảm thấy mình mới là người khổ nhất, Tô Mộc sống trong vinh quang rực rỡ như vậy, chỉ là không bệnh mà rên.
Kiều Ngôn không lên tiếng.
"Hôm đó, cô ấy gặp lại bạn học đã bắt nạt mình ở Bắc Kinh, bọn họ một nhà ba người, gia đình mỹ mãn, hạnh phúc đoàn viên, rất ấm áp, bọn họ không nhận ra cô ấy, còn gọi cô ấy giúp chụp hình,cô ấy từ chối liền cười nhạo ngoại hình cô ấy" – Lưu Bạch nói – "Cô ấy rất hận... cô có thể hiểu được không ? Tại sao những người ác lại có thể sống hạnh phúc, bọn họ coi sự ác độc như lẽ đương nhiên, mà những người bị tổn thương như cô ấy, lại vĩnh viễn sống trong bóng tối, vĩnh viễn không thể thoát ra. Trước ngày hôm đó, cô ấy vẫn tin tưởng ác giả ác báo."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip