tập 10

"Plan!" Mean nói nhỏ, Plan khẽ rùng mình lên. Chậc! Giờ đại não mean như muốn nổ, tiếp xúc với người anh cho là rác nhưng lại không thấy ghê gớm gì hết mà đơn giản chỉ là bị u mê bởi mùi cam đào loà xào bên cánh mũi.

                     

"Cái đó..." mean lại làm chủ được suy nghĩ liền dừng lại "Cúc áo này kìa, đóng vào đi..." mean giả vờ quay mặt đi, tay vẫn chỉ ở nơi cúc áo plan quên chưa đóng vào.

                     

"Trời...làm tớ hết hồn..." plan lại thở phào nhẹ nhõm, cậu như vừa đưa ra khỏi người mình hàng tấn kim loại hạng nặng. Nụ cười dần nở trên môi plan: "Ăn nữa không mean?"

                     

A...là dâu...hộp dâu sáng ngày đi xe cùng với plan đã ăn đi hơn nửa, hiện tại là vẫn còn có 3 quả. Mean tay lấy một quả, plan cũng với một quả theo.

                     

"Mm!! Chua quá!" Mean nhăn mặt lại vì chua, rõ ràng hồi sáng những quả kia rất ngọt mà? Plan bên cạnh cười tươi rói, cậu nói : "Này! Ăn quả của tớ đi, ngọt lắm...". Mean mặt đơ ra nhưng tay vẫn lấy, đoạn nhanh chóng đưa quả dâu mang cả hương vị ngọt ngào của plan vào trong.

                     

Trong hộp còn đúng một quả, mean tay theo bản năng với lấy, plan cũng theo đó không để ý mà thò tay vào định lấy quả dâu kia. Hai tay của mean và plan chạm nhau, plan dừng động tác lại, đưa mắt nhìn mean, hai má dần phiếm hồng. "Thôi, tớ nhường cậu đấy!" Plan cười cười đẩy quả dâu sang phía mean. Mean dù cầm nhưng vẫn cảm thấy áy náy.

                     

"Plan, tao chia mày..." mean nhìn thẳng vào mắt plan như muốn xoáy vào trong đó vậy, đôi mắt plan, thật sự chính là kiệt tác của dải ngân hà này.

                     

"Chia?" Lúc plan còn chưa hiểu, mean cũng chỉ nhanh chóng gật đầu, đưa quả dâu vào trong miệng, nhưng chỉ là 1/2, nửa còn lại vẫn ở bên ngoài, đầu dần tiến tới phía plan. Plan không dám chắc chắn nhưng hình như cậu đã đoán ra hành động tiếp theo của mean, thế nhưng vì không thể chắc chắn nên plan  không có sự đề phòng. Mean nghiêng đầu đặt miệng mình lên đôi môi người đối diện. Plan mắt vẫn mở trơ ra vì bất ngờ, mean cắn quả dâu ra, sau đó lấy lưỡi đẩy phần còn lại sang miệng plan, thế nhưng cái lưỡi tinh nghịch ấy chưa hẳn là rút về, nó còn muốn ngao du khám phá hết khoang miệng plan. Dù vậy, cuối cùng mean cũng phải rút về lập tức vì không có sự cho phép của plan. Nước dâu ứa ra khiến hai khoang miệng tràn ngập vị chua ngọt liên hồi.

                     

Mean luyến tiếc rời đi đôi môi ấy, đưa đầu ra thấy Jimin vẫn mở mắt nhìn vào hư vô.

                     

"Plan..." mean dùng giọng trầm ấm của mình gọi tên người đang đơ ra vì hành động vừa rồi của ai đó.

                     

"Mean...tớ nghe..." plan hoàn hồn lại trong phút chốc, thấy mean gọi tên mình liền nhanh chóng đáp lại.

                     

"Cho tao xin lỗi..."

                     

"Vì sao?"

                     

"Vì hành động vừa rồi, cùng với tất cả những lần tạo trò khiến mày phải chịu đau đớn" mean tham lam hít lấy mùi cam đào dìu dịu quanh người plan. Sự hối lỗi của anh liệu plan có cần thiết không? Chắc chắn một lần là chưa đủ, lời nói thôi thật sự không giúp ích gì được hết. Anh muốn sử dụng một khía cạnh nào đó để chứng minh cho plan thấy tấm chân tình của mình. Bằng hành động...

Hoặc bằng Tình Yêu...

"Mean..đừng xin lỗi...đủ rồi...!" Plan đứng dậy bước đi ra ngoài, cửa đóng rầm cái là khoảng lặng của một mean lúc nào cũng vênh cao mặt, thế nhưng hiện tại lại là một sự cúi gằm mặt tới đáng thương.

Thế nhưng ai đáng thương hơn ai? Một mean chỉ vừa bị xuống tâm trạng? Hay một plan nhận toàn bộ sự đau khổ, toàn bộ sự hành hạ của mọi người, toàn bộ ác cảm của học sinh trong trường hoặc chỉ đơn giản là một plan nhận lấy sự biến đổi tâm tình của một mean tàn ác quá nhanh trong phút chốc liền thành một người biết yêu thương kẻ từng được cho là rác rưởi?

Plan bước nhanh ra phía sảnh khách sạn, ở phía sau có một khu vườn, cậu thích nơi đó, đơn giản thôi, nó thật thoáng đãng, trong lành, có lẽ sẽ giúp cậu thư giãn nhiều hơn...

"Plan..?"

Plan đang ngồi ở dưới ghế trong khu vườn,Gun đi thấy cậu từ sớm nên liền lên tiếng xác nhận.

"Tiền bối!" Plan vui mừng đứng dậy, chân còn đau nhưng nhất định không thể để lộ ra ngoài mặt được, cậu không muốn Gun sẽ phải lo lắng nữa.

"Sao thế này? Có chuyện gì khiến em buồn phải ra đây, cần tâm sự chút không?"

"Em cảm ơn tiền bối, em nghĩ là không, em ra đây chỉ vì em muốn hít chút gió trời thôi, nó thật thoải mái..." plan cười nhẹ, đôi môi màu anh đào này đã mất đi nụ hôn đầu bởi người đã cho cậu những ám ảnh rất nhiều.

"Thế còn đây? Em sao thế?" Gun lấy tay sờ nhẹ lên vết thương trên mặt, một đường rạch của mean trên má plan  đang có dấu hiệu chuyển biến tốt đẹp, vì cậu chăm chỉ bôi thuốc nên cũng đã sắp hết đi vết sẹo đó.

Không lẽ hiện tại cậu lại nói rằng mean đã lấy dao lam rạch mặt cậu ra như vậy? Không được! Tuyệt đối là không thể nói ra được!

"Là do em đã không cẩn thận, một chút thôi, tiền bối đừng lo..." plan vẫn cười, khi Gun đưa tay lên má sờ nhẹ đã không còn những đau đớn nên plan mặc yên cho anh sờ. Trong khi đó, mean đã thấy cảnh tượng này, gun đang lấy tay sờ má plan?

"Cũng đúng...plan cần được yêu thương bởi một người đã cho cậu ấy sự tin tưởng, chứ đâu phải tàn ác như mày kia chứ mean!" Gun độc thoại, song anh liền trở về phòng để chờ tới giờ ăn cơm cùng với trường.

...

"Plan, em nên về phòng nghỉ ngơi chút đi, lát nữa là đi ăn cơm với trường ngay rồi..." gun đứng dậy báo hiệu việc anh chuẩn bị rời đi, plan cũng không nhanh không chậm mà đáp lại :

"Vâng! Em về ngay đây..."

Gun sau khi đi plan mới bỏ qua sự vui vẻ mà tiến tới sự nghĩ suy, nghĩ về hành động của mean : "Aishh! Thật là..." plan  nghĩ nhiều rồi, nhất định là mean không yêu cậu đâu, đó là suy nghĩ của plan. Sau đó plan cũng trở về phòng luôn.

Cạch!

Plan mở cửa bước vào, mean đang ở trong đó cắm đầu vào chơi điện tử. Plan đi lại cũng nhẹ nhàng để tránh việc làm phiền mean.

"Plan...!"

"mean.....có chuyện gì sao?"

"..." mean không trả lời, điện thoại cũng liền ném sang một bên, gương mặt sơ qua không có gì bí ẩn hết, có vẻ như đang hối lỗi gì đó hoặc là tâm tình không tốt cho lắm. Nhưng căn bản nhìn là biết sẽ không có ý định đánh đập cậu gì đâu.

"Hmm...không có gì...!" Mean lại với lấy cái máy chơi điện tử, chủ yếu phần lớn là muốn tránh đi cuộc hội thoại cộc lốc này thôi...

"Được rồi, chúng ta chuẩn bị xuống ăn cơm cùng trường đi!" Mean nghĩ gì đó xong lại lên tiếng, việc này plan không phủ định, đúng là phải đi xuống ăn cơm với trường, cậu với anh lại cùng nhau chỉnh chu lại trước gương lần nữa rồi mới đi.

"Plan!" Mean lại gọi cậu.

"Có chuyện gì a?"

"Hmm...không có gì...." mean lại nói câu đó khiến cậu cười cười.

"Cậu thật rảnh mà..." plan cười cười không ngừng. Mean thấy cậu cười tâm tình cũng tốt lên.

"Thấy mày...à...cậu cười, tớ cũng yên lòng hơn" mean cảm thấy thật may mắn vì plan không giận anh.

"Tớ đáng sợ thế sao? Cậu nghĩ rằng tớ không cười là muốn giết người hay gì?"

"Mà...plan này, cậu thích gun à?" Mean lưỡng lự rồi cũng hỏi, anh băn khoăn nhất chính là về câu trả lời cho câu hỏi đó.

"..." plan chưa nói gì, tuyệt nhiên chỉ nhìn ra cửa sổ, nắng chiếu nhẹ, có lẽ đến giờ ăn cơm rồi đấy.

"Đi ăn cơm thôi, đừng để cho họ phải chờ..."

#2WISH
#01/02/2019

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip