Chương 21 : Cảm giác của Khắc Bảo Bảo

"Ngươi, ngươi định làm gì?" - Thiên Hạt run run hỏi.

"Đến đây, thiên tài pháp sư. Đến ký kết khế ước với đệ tử bảo bối của ta. Ngươi về sau chính là một đôi mắt khác của Khắc Bảo Bảo." - Ô Xà Phu cười híp mắt nói. Cảm ứng của linh hồn thể đó thật siêu phàm.

"Ta có thể làm được gì? Hiện tại ta không còn chút lực lượng nào cả!", vừa nghe Ô Xà Phu nói vậy, Thiên Hạt mới hơi yên lòng.

"Ta có thể cho ngươi lực lượng. Nhưng ngươi phải làm một đôi mắt khác của đồ đệ ta, phát hiện và trợ giúp nàng vượt qua nguy hiểm."

"Khế ước là sao?", Thiên Hạt nghi ngờ hỏi. Sau đó liền cau mày lại, nói:

"Ta cho ngươi biết, đừng nghĩ biện pháp vĩnh viễn trói buộc ta. Hơn nữa lại là khế ước linh hồn."

"Không phải. Đây là một khế ước bình đẳng. Để cho ngươi và Khắc Bảo Bảo trong một phạm vi nhất định có thể tương thông tinh thần. Trong cuộc sống sau này của Khắc Bảo Bảo có rất nhiều nguy hiểm. Ta hy vọng ngươi có thể trợ giúp hóa giải những nguy hiểm này bằng tất cả sự cố gắng của ngươi. Để báo đáp, ta sẽ giúp ngươi khôi phục một lực lượng nhất định, cũng sẽ xem xét thân thể của người thích hợp giúp ngươi sống lại.", Ô Xà Phu lắc đầu, giọng nói bình ổn chậm rãi.

"Có chuyện tốt như vậy sao?" - Thiên Hạt vừa nghe liền vui mừng, rồi lại hồ nghi nói:

"Ngươi không gạt ta chứ?"

"Tuyệt đối không. Ta dùng tôn nghiêm của Ma Pháp Sư thề.", Ô Xà Phu nặng nề nói.

"Vậy thì tốt. Không thành vấn đề.",
Thiên Hạt vui mừng. Trong những ngày sau này khi gặp phải những phiền phức khác thường, hắn mới hiểu được quyết định này là bi thảm cỡ nào. Nếu như Khắc Bảo Bảo là tiểu ác ma, thì Ô Mã Lý chính là đại ác ma!

Khắc Bảo Bảo nghi ngờ nhìn hai người cò kè mặc cả. Ô Xà Phu cầm tay nàng đặt lên ma linh thạch, đọc một chú ngữ kỳ quái. Một đạo bạch quang mông lung bao phủ Khắc Bảo Bảo và ma linh thạch. Khi bạch quang tản đi, nàng cảm thấy trên tinh thần của mình có chỗ không giống trước. Đó chính là có thể trao đổi trực tiếp với Thiên Hạt!

"Thiên Hạt cảm nhận Ma Pháp Hắc Ám nhanh hơn. Về sau có hắn bên cạnh, mọi chuyện sẽ tốt hơn rất nhiều." Tuy Ô Xà Phu nói như thế, nhưng Khắc Bảo Bảo cũng đoán không ra ý tứ của hắn. Chỉ là mơ hồ cảm thấy Ô Xà Phu hình như đang tính toán về chuyện gì đó.

"Được rồi, Khắc Bảo Bảo, ngươi cũng đã mệt mỏi rồi. Nghỉ ngơi sớm một chút đi." Ô Xà Phu đẩy cửa sổ nhảy ra ngoài.

Khắc Bảo Bảo vuốt cằm nhìn ma linh thạch trên tay, chau mày lại, không biết là đang nghĩ gì.

"Thiên Hạt, ma linh thạch này rất trân quý sao? Ngươi có thể ẩn giấu hơi thở hắc ám của mình hả?", Khắc Bảo Bảo cau mày hỏi.

"Tất nhiên. Vô cùng trân quý đó. Ta dựa vào hòn đã này có thể che giấu hơi thở của mình. Nếu như ta không lộ ra thì ai cũng sẽ cho rằng đây chỉ là hòn đá bình thường mà thôi." - Thiên Hạt đắc chí nói. Mới vừa rồi Ô Xà Phu có thể phát giác ra sự khác biệt của hòn đá cũng là do hắn lộ ra.

"Trân quý?" - Khắc Bảo Bảo vuốt hòn đá nhỏ, không chút để ý mà nói:

"Chỉ có giá trị như thế thôi. Nhìn qua chẳng khác nào phế phẩm. Vậy mà rất trân quý sao?"

"Đương nhiên rồi. Vật này tương đương với Á Thần Khí đó. Nó có thể chứa linh hồn. Có rất ít người có thể nhận ra đây là ma linh thạch. Sư phụ của ngươi thật không đơn giản. Thánh tử cũng không nhận ra được đâu." - Nói nhảm! Nếu Thánh tử mà nhận ra thì Thiên Hạt hắn không thể đứng ở đây trò chuyện với Khắc Bảo Bảo.

Chỉ là nếu Thiên Hạt có thể cảm ứng được hơi thở hắc ám bên cạnh mình, coi như có lợi. Khắc Bảo Bảo nghĩ một chút rồi cũng bình thường trở lại. Hôm nay mệt mỏi quá. Hôm nào lại hỏi người này về Ma Pháp Hắc Ám vậy.

"Ngủ." - Thiên Hạt đang chờ câu nói tiếp theo của Khắc Bảo Bảo thì nghe nàng lười biếng nói.

Thiên Hạt lại trợn mắt nhìn Khắc Bải Bảo thản nhiên cởi quần áo. Nàng chỉ hơi liếc ánh mắt tới hắn đã cảm thấy lạnh cả người, vội vàng rúc vào trong ma linh thạch.

Hôm sau, Khắc Bảo Bảo vừa mới thức dậy liền bị quản gia tới gõ cửa nói rằng giáo sư Tạp Thiên Bình sẽ tới dạy nàng văn học và số học. Vậy là kỳ nghỉ hè Cổ Đốn đã sắp xếp xong xuôi cho Khắc Bảo Bảo.

Dùng qua bữa sáng, Khắc Bảo Bảo đi tới thư phòng của mình. Tạp Thiên Bình đã đợi ở đó. Thư phòng ai cũng có, chỉ là sách trong thư phòng của Công Tước đầy đủ hơn rất nhiều. Cho nên bình thường Khắc Bảo Bảo thích đọc sách ở đây.

Tạp Thiên Bình vẫn bộ dáng ôn tồn nho nhã, dịu dàng không thay đổi. Tóc vàng rực rỡ nhìn thật chói mắt.

"Lão sư, để cho người phải chờ lâu.", Khắc Bảo Bảo mỉm cười, nhàn nhạt hành lễ với Tạp Thiên Bình.

"Không. Ta cũng mới tới. Vậy chúng ta bắt đầu học nhé.", Tạp Thiên Bình mỉm cười.

Lúc Khắc Bảo Bảo ngồi xuống, trên bàn đã có bài tập dành cho nàng hôm nay.
Tạp Thiên Bình viết công thức lên bảng, Khắc Bảo Bảo nghiêm túc nghe. Chợt, một động tác nho nhỏ của hắn khiến nàng nghi ngờ. Tư thế viết của Tạp Thiên Bình có chút cứng rắn. Động tác của hắn khiến Khắc Bảo Bảo nghi ngờ. Đó là bởi vì bị thương nên khi nâng tay lên sẽ ảnh hưởng. Trên khuôn mặt tuấn mỹ của Tạp Thiên Bình vẫn dịu dàng mỉm cười như cũ, khí sắc cũng rất tốt. Biểu hiện của hắn không ai có thể nhận ra được là đang bị thương. Hơn nữa, hắn lại là một học giả nổi tiếng nhất đế đô, tay trói gà không chặt. Ai có thể tổn thương hắn đây?

Sự thật thường làm cho người ta phải giật mình. Khắc Bảo Bảo dám khẳng định là Tạp Thiên Bình bị thương, còn bị thương không nhẹ.

Khắc Bảo Bảo không mở miệng hỏi. Những thứ này không có quan hệ gì với nàng cả. Nếu Tạp Thiên Bình đã che giấu như thế chính là không muốn cho ai biết. Thân phận của Tạp Thiên Bình cũng không đơn giản. Khắc Bảo Bảo cũng không mấy hiếu kỳ vấn đề này.

Tới trưa bài giảng hoàn thành. Tạp Thiên Bình uyển chuyển cự tuyệt lời mời lưu lại dùng bữa.

Buổi trưa, Khắc Bảo Bảo và Cổ Đốn, còn có Cự Giải cùng dùng cơm. Tự nhiên Khắc Bảo Bảo lại phát hiện Cố Đốn có chút không yên lòng.

Hình như đã có chuyện gì xảy ra rồi.
Cổ Đốn thận chí còn chưa ăn cơm xong đã vội vàng ra ngoài. Khắc Bảo Bảo như có điều gì suy nghĩ nhìn bóng lưng Cổ Đốn biến mất ở cửa đại sảnh.

"Ngươi có muốn biết chuyện gì xảy ra không?" - thanh âm bỉ ổi của Thiên Hạt vang lên trong đầu Khắc Bảo Bảo.

"Có gì nói thẳng đi!" - Khắc Bảo Bảo mặt không chút thay đổi, lạnh lùng nói.

" Đi mà hỏi kỵ sĩ của ngươi ấy. Lúc ra khỏi núi Tật Phong, gặp được nhị hoàng tử, hắn với nhị hoàng tử dùng ngôn ngữ của người câm điếc." - Thiên Hạt nói nhanh.

"Ta biết hắn là người của nhị hoàng tử, cũng là người của gia gia." Khắc Bảo Bảo nói một câu khiến Thiên Hạt giật mình.

"Ngươi cũng biết?" - Thiên Hạt kinh hô.

"Nếu ta không đoán sai, bọn họ..." Khắc Bảo Bảo nói tới đây thì dừng lại, thiếu chút nữa khiến Thiên Hạt gấp chết.

"Là cái gì? Ngươi nói mau đi." - Thiên Hạt hỏi tới.

"Thiên Hạt...", thanh âm không chút để ý của Khắc Bảo Bảo vang lên

"Ngươi biết không? Lòng hiếu kỳ thường sẽ phải trả bằng giá cao." - khiến lòng Thiên Hạt lạnh lẽo. Thiếu nữ hơn mười tuổi nhìn như ánh mặt trời này tuyệt đối không làm cho lòng người thấy ấm áp như bề ngoài.

Thiên Hạt ngoan ngoãn ngậm miệng lại, không dám phát ra thanh âm nào nữa.

Nói chuyện cùng Cự Giải một lúc, Khắc Bảo Bảo đứng dậy trở về nghỉ trưa. Buổi chiều nàng còn học cưỡi ngựa và kiếm thuật nữa.

Thiên Yết theo sau Khắc Bảo Bảo đến trước cửa phòng. Chợt nàng xoay người, nhìn hắn nhàn nhạt hỏi :

"Tối hôm qua không xảy ra chuyện gì có liên quan tới nhị hoàng tử đấy chứ?"

Lời Khắc Bảo Bảo vừa rơi xuống, sắc mặt Thiên Yết liền thay đổi.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: