Chương 3 : không gặp không rảnh
Từ nay về sau cuộc sống của Khắc Bảo Bảo sẽ hoàn toàn thay đổi.
Cổ Đốn mời đệ tử của học giả nổi danh nhất đế đô cho Khắc Bảo Bảo, tục truyền trò giỏi hơn thầy, đặc biệt là vị lam học giả trẻ tuổi - Tạp Thiên Bình. Nma tử tuấn mỹ một đầu tóc vàng chói, con ngươi màu lam ôn nhu.
" Khắc Bảo Bảo, về sau vị này chính là lão sư của con, buổi sáng dạy văn cho con, à đợi chút. " - Cổ Đốn tự mình dẫn Tạp Thiên Bình đến thư phòng, giới thiệu cho Bảo Bảo, quay đầu cười nói : " Thiên Bình, sau này làm phiền ngươi rồi ! "
" Không sao, công tước đại nhân quá lời rồi " - Thiên Bình ôn hòa nở nụ cười, hướng Bảo Bảo gật đầu nhẹ " Tiểu thư Khắc Bảo Bảo, xin chào "
Khắc Bảo Bảo đã sớm đứng lên, mỉm cười gật đầu hành lễ : " Lão sư, về sau thỉnh chỉ giáo nhiều hơn. "
" Có gì cần thì cứ phân phó cho quản gia. ta còn có việc phải đi trước. " - Cổ Đốn cười rộ lên.
" Xin công tước đại nhân cứ tự nhiên. " - Tạp Thiên Bình như cũ mỉn cười ấm áp, tao nhã.
Khắc Bảo Bảo cũng hành lẽ, tiễn Cổ Đốn.
Thư phòng lớn như vậy chỉ còn lại hai người. Thiên Bình có chút không yên, đánh giá thiếu nữ trước mặt, một thân bạch y đơn giản, váy chỉ có chút ren, mái tóc vàng xinh đẹp đc xõa ra phía sau, không có trang sức phức tạp. Con ngươi xanh biếc lại sâu thẳm như trời đêm giá rét. Một thiếu nữ thanh thuần như vậy lại là kẻ háo sắc nhất đế đô??
" Lão sư, mời ngồi. " - Bảo Bảo mỉm cười.
Thiên Bình có chút ngây người trước nụ cười nhàn nhạt của Bảo Bảo. Thiếu nữ trước mắt này, chẳng giống lời đồn chút nào. Nghe đồn nàng háo sắc đáng sợ, bản thân trước đã chuẩn bị tư tưởng tốt. Nếu khôg vì mặt mũi của công tước Cổ Đố, hắn không đời nào tiếp nhân chuyện như vậy. Nhưng là, thiếu nữ trước mắt cho ng ta cảm giác......nên nói thế nào đây, dù là đang cười nhưng nụ cười kia chẳng khẳng định rõ. Mang đến luồn cảm giác lạnh lẽo cho ng ta.
Thiên Bình đè nén nghi hoặc trong lòng lòng, gương mặt nghiêm nghị, nở nụ cười chuyên nghiệp, mang sách của mình ra : " Như vậy, tiểu thư Bảo Bảo chúng ta bắt đầu học...."
" Lão sư, ta muốn hỏi cái này. " - Bảo Bảo không nhìn đến quyển sách trên tay Thiên Bình mà giơ sách trên tay mình lên. Thiên bình vừa thấy có chút sửng sốt. Quyển sách kia, chính là quốc sử của An Mạt Cách Lan.
Đến trưa, Thiên Bình cũng không quấy rầy mà bảo Bảo không chút mệt mỏi lại hỏi tiếp. Thiên Bình cực kì kinh ngạc, thiếu nữ này, tựa như miếng bọt biển bình thường đang liều mạng hấp thu kiến thức. Mà vấn đề đề cập đến toàn nói trúng tin đen. Thậm chí rất nhiều vấn đề khiến cho sư của hắn, đại học giả Lan Địch Tư hoang mang.
Học buổi sáng, buổi chiều nghỉ ngơi. Thiên Bình mệt mỏi rời khỏi phủ công tước, trong lòng mang theo nghi hoặc cùng rung động.
Thiên Yết vẫn chờ ở cửa, hiển nhiên có thể thu hết âm thanh trong thư phòng vào tai. So với Thiên Bình, hắn càng nghi ngờ hơn. Chủ tử háo sắc lại không dây dưa với vị mỹ nam này ? Ngược lại, lại hỏi chút vấn đề cao thâm. Thậm chí còn tương đối nhạy cảm. Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra ?
Buổi chiều, Bảo Bảo nhàn nhã ngồi trong nhà kính trồng hoa hồng, liếc nhìn một quyển sách, bên cạnh còn để vài quyển sách rất dày. Những người hầu ở cửa xa đều bàn luận xôn xao, nghi ngờ tiểu thư của họ lại có thể an phận như vậy. chẳng lẽ giả bộ để công tước đại nhân vui vẻ sao ?
Thiên Yết bô cảm đứng sau lưng Bảo Bảo không xa, chỉ nhìn bóng lưng Khắc Bảo Bảo, ánh mắt tìm tòi nghiên cứu.
Khắc bảo Bảo nhẹ nhàng khéo sách lại, rốt cuộc đại khái hiểu rõ cái thế giới này. ma pháp, đấu khí, trong trí nhớ những thứ này rất mơ hồ, chỉ hiểu đại khái nhưng bây giờ đọc sách cũng đã hiểu hoàn toàn. Kỵ sĩ Thiên Yết sau lưng là dùng đấu khí. Ngày hôm qua, ng ghét mình, sử dụng ma pháp với mình là Lạp Song Ngư. Là ma pháp hệ lôi. Hơn nữa khống chế tương đối tốt, có thể khiến mình cảm thấy đau đớn nhưng cơ thể lại không có chút ngoại thương nào mà thân thể Bảo Bảo trước đây đã từng khảo nghiệm qua, là thuộc tính hỏa nhưng Khắc Bảo Bảo cũng không hứng thú về điểm này. Khảo nghiệm lực tinh thần cũng rất bình thường. Ngày Lạp Song Ngư tồn tại, toàn bộ ánh sáng đều tập trung trên ng Song Ngư, hẳn là Khắc Bảo Bảo đã sống trong bóng ma của Lạp Song Ngư.
Không, nên nói, Khắc Bảo Bảo trước kia không cảm thấy hứng thú với bất kì thứ gì, duy chỉ hứng thú với mỹ nam. Khóe miệng Bảo Bảo lộ tia cười khổ, rốt cuộc mình đã xuyên vào thân thể của ng như thế nào.
Vừa lúc đó, có thị nữ đến hành lễ bẩm báo : " Tiểu thư, nhị hoàng tử điện hạ đến thăm người, đang chờ ở đại sảnh."
Khắc Bảo Bảo khẽ cau mày, nhị hoàng tử điện hạ ? A, nghĩ ra rồi. Trước đây chính vì đuổi theo hắn mà Khắc Bảo bảo bị ngã, sau đó mình mới xuyên đến đây.
" Không rảnh, không gặp. " - Bảo Bảo tùy tiện nói một câu, đặt ly trà xuống, tiện tay cầm một quyển sách khác lật lên xem.
Thị nữ ngây ngốc, vẫn đứng đó không nhúc nhích. Thiên Yết cũng có chút ngơ ngác, vờ tha để bắt thật. Lúc nào thì tiểu thư ngốc nghếch này lại thông minh như vậy ? Biết phải dùng thủ đoạn này ?
Thị nữ hồi lâu không có ý rời đi, ngơ ngác đứng ở nơi đó. Phải hồi bẩm với nhị hoang tử như nào điện hạ ntn đây ? Hôm nay đại tiểu thư đã xảy ra chuyện gì ? Nếu là bình thường vừa nghe nhị hoàng tử điện hạ đến, sẽ vội vàng xông ra. Hôm lại thái độ khác thường.
" Cản trở ánh sáng của ta " - Khắc Bảo Bảo xem quyển Âm Ảnh không kiên nhẫn nói một câu, ngẩng đầu cau mày nhìn thị nữ vẫn còn đang sợ hãi trước mặt mình.
" Dạ dạ " thị nữ như vừa tỉnh mộng liền vội vàng lui ra đại sảnh.
Trong đại sảnh, nhị hoàng tử điện hạ Á Đức Lý Kim Ngưu lạnh lùng ngồi ở đó, trong lòng lại không ngừng chán ghét. Cái kẻ háo sắc đó đuổi theo mình nên ngã bị thương nhưng hắn lại bị phụ vương, hoàng đế bệ hạ mắng một trận, lệnh cho hắn trước phải đi thăm. Những thứ này hắn đều hiểu, nàng dù bị người ta chán ghét thế nào, không được Hy công tước yêu mến nhưng dù sao cũng là cháu gái Hy công tước đại nhân. Vì mình mà bị ngã, mình không đến thăm là thất lễ. Vừa nghĩ đến bộ dáng háo sắc của nữ nhân kia, lòng kim Ngưu có chút run lên. Thôi, coi như là bị ruồi đốt miệng, thăm hỏi một chút rồi chạy.
A Đức Lý Kim Ngưu thở dài, lúc này tâm trí mới ổn định. Chờ một hồi từ cửa bên kia có một con bướm hoa bay ra. Tiếng bước chân rốt cuộc vang lên, Kim Ngưu ngẩng đầu nhìn về phía cửa, lại thấy sắc mặt của thị nữ có chút kì quái, kẻ háo sắc kia không đến gặp theo dự đoán.
Kim Ngưu nghi ngờ nhìn sắc mặt thấp thỏm của thị nữ trước mắt hắn hành lễ, sau đó thị nữ ấp úng nói : " Nhị hoàng tử điện hạ tiểu thư.......tiểu thư nàng....."
" Rất nghiêm trọng ? " Kim Ngưu không hiểu, tình trạng đã hiểu rõ. Mặc dù nàng khỏi ngã ngựa nhưng mọi việc vẫn bình thường.
" Không phải....."- thị nữ áp a ấp úng không dám nói lời nào. Nàng cũng không dám tự tiện nói tiểu thư bệnh nặng vô cùng không thể gặp nhị hoàng tử, trừ phi là không muốn sống nữa mới dám bịa chuyện như vậy.
" Rốt cuộc xảy ra chuyện gì ? " - Kim Ngưu có chút thiếu kiên nhẫn. Cái kẻ háo sắc này đến cùng là đang làm cái quỷ gì ???
" Tiểu thư nói.......nói không rảnh..." thị nữ cuối cùng cũng nói ra được lời kìm nén trong lòng, "Tiểu thư không gặp. Nhị hoàng tử điện hạ mời trở về đi." - thị nữ nói xong như trút được gánh nặng, thở thật dài.
Mặt Kim Ngưu nháy mắt cứng đờ.
************************************************************
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip