Chap 39

Vừa mới kéo một góc rèm phát hiện ở dưới lầu có người, Joohyun căng thẳng, nhanh chóng kéo rèm lại, chỉ để lộ ra một khe hở nhỏ đủ nhìn.

Người kia mang một cái khăn choàng với áo len bên trong ở dưới lầu đi đi lại lại, đội một cái mũ nên căn bản không thấy rõ mặt. Người kia đi tới đi lui, cơ thể được bao bọc cẩn thận, hai cánh tay ngắn quơ quơ đáng yêu. Joohyun tắt đèn bàn, cứ như vậy ở bên cửa sổ nhìn người kia. Người kia chắc là không chịu nổi đông lạnh, bắt đầu vận động. Đón gió tuyết, đốt cháy nhiệt huyết, một hai ba bốn a!

- Ngu ngốc. - Joohyun thật sự không nhịn được nở nụ cười.

Đã là lần thứ ba Seulgi lau sạch tuyết trên mặt, thật hối hận khi lại đi làm việc này, không nên rời giường ấm áp đến nhà Joohyun nhận gió tuyết rửa tội. Thấy ngọn đèn trong phòng Joohyun vẫn còn sáng nên an tâm một chút, ít nhất Joohyun cũng về nhà. Seulgi nghĩ muốn đi lên gõ cửa, muốn chính miệng nói tiếng xin lỗi vì hành động sai lầm theo cảm tính.
Nhưng tưởng tượng ra cảnh Joohyun lạnh lùng, cái gì Seulgi cũng sẽ không nói ra được. Có còn tức giận không? Nếu Joohyun thật sự không vui thì nên dỗ dành như thế nào? Seulgi không nói nên lời, từ trước đến giờ Seulgi đều không có bản lĩnh dỗ ngọt người khác. Seulgi lại nghĩ không đi, cách một khoảng cách như thế này, nhìn ngọn đèn có thể tưởng tượng Joohyun đang làm những gì. Cái loại ấm áp này thẩm thấu vào lòng, là một loại năng lượng đặc biệt giúp Seulgi tiếp tục chờ đợi. Thật sự rất lạnh, nhớ đến tổ trưởng chỉ tập thể dục làm ấm cơ thể.

- Đều do tôi nói nhảm! Giả vờ cái gì không liên quan, làm ngu ngốc thương tâm. Ừ, đây là trừng phạt trừng phạt...

Bởi vì quá lạnh mà miệng mồm lầm bầm làu bàu trở nên không rõ ràng, kì thật căn bản tập cái gì cũng không thể chống chọi lại trời đông giá rét phải không? Seulgi thật muốn biết Joohyun kia thân ảnh đơn bạc làm thế nào chịu đựng rét lạnh, mặc mỏng manh như vậy vẫn không thấy Joohyun hô lạnh. Đó là cái gì? Ý chí thách thức sao? Giống như mấy cô gái Nhật Bản, một năm bốn mùa đều đi chân trần, muốn khảo nghiệm năng lực chịu đựng của chính mình sao? Nếu nói như vậy, Seulgi cũng muốn thử làm cho bản thân bình tĩnh thong dong, không thể dễ dàng bị ngoại cảnh xung quanh ảnh hưởng. Không chỉ muốn chịu được gió lạnh thấu xương, hơn nữa phải luyện đến nội tâm cứng rắn!

Trong lòng nghĩ muốn nhưng phải làm thế nào mới thực hiện được a! Trong lúc còn đang đấu tranh, đột nhiên một thân ảnh cao gầy xuyên qua lớp tuyết trắng đi về phía Seulgi.

- A! Là Joohyun ngu ngốc! - Seulgi hoảng sợ, nhanh chân bỏ chạy.

- Chờ một chút. - Joohyun cúi đầu gọi một tiếng.

Đã từng nói Joohyun cùng Yerin là yêu tinh phải không? Tuyệt đối là Joohyun thi triển yêu thuật quỷ quái, chỉ mới hô một câu như vậy lại làm Seulgi cảm thấy dưới chân trơn trợt, cả người ngã trên tuyết. May mắn chưa mở miệng trả lời Joohyun, không thì khẳng định sẽ bị nhét rất nhiều tuyết vào miệng.

Tuy rằng chưa nuốt phải tuyết nhưng cả khuôn mặt Seulgi đều úp xuống tuyết, vẻ mặt xấu hổ từ trong tuyết đứng lên, quay đầu lại nhìn thấy Joohyun biểu tình bất đắc dĩ không biết nói gì cho phải.

- Cô thật ngoan. - Joohyun đành phải đánh giá như vậy.


- Ngoan em gái cô! - Seulgi hổn hển.

- Cô còn dám giận ngược lại. Hừ.... - Joohyun nheo mắt lại, trời đông giá rét chỉ mặc một bộ áo len cùng quần jean bó sát người, trong tay ôm áo bông thật dày lại không mặc, đây là lãng phí tình cảm nhân sinh a.

- Cô hừ cái gì! Là tôi bị ngã, cô lại còn tức giận? - Seulgi gian nan đứng lên, chân có chút đau nên đứng không vững.

Joohyun chậm rãi đi về phía Seulgi:

- Tôi không có tức giận, tôi vì sao phải tức giận? Tức giận cũng do tôi tự mình đa tình mà thôi.

Seulgi nghe nói như thế liền mất hết khí thế, ấp úng nói:

- Không có tự mình đa tình... Tôi nói đều này là... Đại não không suy nghĩ nói năng lung tung. Cô đừng để trong lòng được không?

- Đại não không suy nghĩ nói năng lung tung? Cô có đại não sao?

Seulgi biết bản thân đuối lí, liền sửa đổi phong cách nói chuyện, cố gắng nhịn xuống, tiếp tục giải thích:

- Đúng, đều bởi vì tôi không có đại não, cho nên mới làm cô tức giận. Cô muốn nghe tôi giải thích không? Quên đi, cô không muốn nghe tôi cũng muốn giải thích cho rõ. Lão Park kia a, muốn theo đuổi cô, nói tôi có quan hệ tốt với cô, nên muốn tôi giúp hắn nói cho cô biết. Nhưng... Ai muốn giúp hắn làm việc này a, muốn nói thì tự đi nói đi. Nên tôi liền nói như vậy, giống như phải cùng cô phủi sạch quan hệ mới có thể không làm chuyện tôi không muốn. Không nghĩ tới sẽ bị cô nghe thấy...

- Cho nên nếu tôi không nghe được cô sẽ tiếp tục nói?

- Không phải! Tôi...

- Cô chỉ mới nói một lần như vậy sao?

- Cái này cô cũng biết sao? - Seulgi bất ngờ.

- Quả nhiên là như vậy?

...

Seulgi cảm thấy chỉ số thông minh của mình kém xa Joohyun? Như thế nào bị Joohyun hỏi một chút đã quên mất phương hướng? Nói mấy câu đã bị Joohyun đưa vào tròng đánh không còn một mảnh, há mồm nữa cũng không biết sẽ nói cái gì tiếp theo.

- Dù sao, đều là tôi sai, hi vọng cô không tức giận là tốt rồi. - Seulgi thật sự không biết nên giải thích thế nào mới đúng. Nhưng biết sai rồi, việc đầu tiên phải xin lỗi mới được.


- Nếu như tôi vẫn tức giận thì sao? - Thanh âm Joohyun nghe thật tình cảm, làm Seulgi vô cùng khó hiểu.

Seulgi cảm thấy trầm xuống:

- Tôi cũng không có biện pháp...

- Cô nửa đêm đến canh gác ở nhà tôi chỉ để nói chuyện này? - Joohyun chậm rãi bước tới. Bởi vì tuyết đọng rất dày làm từng bước chân trở nên gian nan.

- ...Đúng vậy a, bởi vì nghĩ muốn giải thích rõ ràng với cô, nếu không tôi sẽ không ngủ được. Cô cũng biết con người tôi hay mạnh miệng, có đôi khi chưa suy nghĩ đã nói ra, nói xong cũng tự hối hận.

Joohyun đi tới trước mặt Seulgi, đem áo bông trong tay phủ lên người Seulgi. Seulgi không nghĩ Joohyun sẽ có hành động ôn nhu như thế, sợ tới mức không dám lên tiếng nữa.

- Cô đã giải thích xong rồi, nhanh trở về đi.

Khuôn mặt của Joohyun ở dưới trời tuyết rõ ràng có vẻ nhu hòa và ấm áp, ánh mắt Seulgi có chút đăm đăm. Như vậy, như vậy, rất đáng yêu... Trái tim bỗng dưng như con nai nhỏ nghịch ngợm nhảy loạn, làm Seulgi không được an bình.

Đột nhiên một trận gió to thổi đến, một mảng lớn bông tuyết bay về phía Joohyun. Joohyun run rẩy, Seulgi giơ cao áo bông, nghĩ muốn che bớt gió lạnh cho Joohyun, thế nhưng Joohyun cao hơn hiện tại còn đang mang giày cao gót. Seulgi cũng không sợ mất mặt, kiễng chân, hai tay mở ra áo bông che trên đỉnh đầu cả hai.

Trong nháy mắt tựa như đi tới một thế giới ấm áp, thanh âm gió lạnh gào thét đều trở nên xa xôi. Chỉ là trong lúc tình thế cấp bách, Seulgi không nghĩ hành động này mang đến hậu quả là hai khuôn mặt tiếp xúc quá gần. Hơi thở của Joohyun đều thổi lên mặt, làm tim Seulgi đập nhanh đến mức không khống chế được.

- Xin lỗi... Tôi... - Cảm thấy khoảng cách thật xấu hổ, Seulgi từng bước lui về phía sau, Joohyun lại từng bước tiến về phía trước. Sừng sỡ hai giây, một cái hôn liền tập kích trên đôi môi rét lạnh của Seulgi.

A? Đây là..... Joohyun rời khỏi môi Seulgi, tuyết tan biến thành giọt nước đọng lại trên hàng mi thanh tú của Joohyun, rất động lòng người.

Joohyun tiến về phía trước, một cái, hai cái, ba cái hôn... Seulgi hoàn toàn ngây dại. Joohyun hai tay đặt trên bả vai Seulgi, giống như sợ rằng Seulgi sẽ đột nhiên bỏ chạy, thanh âm khàn khàn hỏi:

- Có thể làm như vậy với cô không?

- Không, không tốt lắm...

Kì quái, nữ nhân này làm sao vậy? Đã nói không tốt lắm còn tiếp tục hôn, câu hỏi phía trước rốt cuộc có ý nghĩa gì đâu. Seulgi nghĩ không thể để Joohyun kiêu ngạo như vậy, nếu lúc này để rơi vào tình thế bất lợi, không chừng về sau đều bị áp bức.

Đầu lưỡi cùng quấn quanh một chỗ, trong áo bông độ ấm dần dần lên cao, không khí trở nên loãng hơn làm hai người hôn nồng nhiệt không ngừng thở dốc. Tuyết lớn như trước bay tán loạn, sau mùa đông lạnh rét này, không biết sẽ có xuân ý ấm áp nào.


Nụ hôn này dài đến vô lí, dường như không ai muốn buông tha đối phương. Seulgi vân vê đôi môi mang hương vị mật ngọt của Joohyun, cánh môi thơm ngát, khứu giác được tiện nghi trong khoảnh khắc gần gũi, tham lam thu lấy hương thơm.

Triền miên cuối cùng vì khó thở mà đình chỉ, môi Seulgi bị ma sát nóng như lửa, liếc nhìn đôi môi Joohyun, cũng sưng đỏ, so với ngày thường dày hơn rất nhiều, càng thêm gợi cảm. Chóp mũi hai người cùng chạm vào nhau, mơ màng nhìn người trước mắt, mơ hồ cảm nhận hơi thở đối phương, trong lòng càng ấm lên.

- Lần này vẫn là tôi tự mình đa tình sao?

Câu hỏi này thật sự làm mất hứng muốn chết, nhưng nụ cười của Joohyun lại làm cho Seulgi vui vẻ.

- Cô mang thù a, tôi đã giải thích nhiều lần như vậy, cô còn muốn như thế nào? - Seulgi muốn tách khỏi Joohyun, lùi lừng bước, kết quả chân đau sợ hãi kêu lên một tiếng. Joohyun chạy nhanh đỡ lấy Seulgi.

- Cô làm sao vậy.

- Hình như vừa rồi ngã xuống làm chân bị bong gân.

- Tôi nghĩ cô còn thông minh được một chút.

- Hừ! Buông ra, tôi tự mình đứng!

- Tôi không thể dễ dàng tin lời một người không có đại não và tiểu não cũng không phát triển. - Joohyun gắt gao chế trụ cánh tay Seulgi.

Seulgi vùng vẫy vài lần, cánh tay hai người cũng rất ăn ý dập dờn tạo thành hình gợn sóng, Seulgi buồn cười, nhịn không được cười phá lên, không hề giãy giụa:

- Cô rốt cuộc muốn làm gì đây?

- Cô xác định có thể khập khiễng như vậy bình an về nhà?

- Không thì sao?
Joohyun ngẩng đầu nhìn lên căn phòng của mình:

- Dù sao nhà tôi cũng tại đây, trong nhà có ít rượu thuốc, nói không chừng có thể giúp cô giảm đau.

- A? - Đề nghị này làm Seulgi không biết làm sao. Vừa mới hôn môi lúc sau liền mời đối phương vào nhà, ngộ nhỡ nửa đêm canh ba "cướp cò nổ súng" thì làm sao bây giờ? Hay là Bae tiểu thư có chủ ý "cướp cò"? Seulgi gắt gao nhìn chằm chằm Joohyun, muốn từ biểu cảm trên khuôn mặt Joohyun nhìn ra âm mưu gì đó, đáng tiếc Seulgi đã quên Joohyun nổi danh mặt than.

- Cô đừng nghĩ nhiều. - Joohyun vô lực:

- Tôi rất đứng đắn.

Seulgi trong lòng hung hăng khinh bỉ Joohyun: Mới vừa hôn con người ta xong liền xưng mình "rất đứng đắn"? Cô nghĩ ai sẽ tin chuyện vô lí như vậy? Nhưng cảm giác đau đớn từ chân truyền đến làm Seulgi không chống đỡ được cơ thể.

-Nhanh đi theo tôi, ngơ ngác cái gì.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip