Chap 63

Đến lúc gần tan tầm Seulgi mới trở về, đi về chỗ ngồi liếc nhìn phòng Joohyun một cái, cánh cửa đóng chặt. Tốt lắm, hi vọng chị ta đã bỏ của chạy lấy người. Thu thập xong Seulgi sẽ tan tầm, nhận được điện thoại của Sooyoung. Sooyoung cảm thấy, vẫn cần phải đến hỏi thăm họ Son kia một chút: Dù sao cô ta vì mình mới bị thương, làm một công dân có đạo đức phẩm hạnh tốt mình hẳn là nên đi nhìn một cái, đúng không.

Son Seungwan bị thương? Seulgi thiếu chút nữa quên chuyện này, suy nghĩ vòng vo một hồi mới nhớ tới Sooyoung nói đúng cái gì, mệt Park đại tiểu thư còn nhớ rõ việc này. Họ Son kia sau hai mươi phút đã không có việc gì, tuy nhiên Seulgi cảm thấy không thể nói trực tiếp việc này cho Sooyoung. Không phải bởi vì Seungwan vừa ôm vừa kéo Seulgi như khóc như mếu bộ dáng hối lộ, mà là... Để Sooyoung với Jung Yerin dây dưa không rõ, không bằng để Sooyoung với Seungwan dây dưa không rõ. Đồng dạng là dây dưa, Seungwan đáng hơn không phải sao?

Seulgi không phủ nhận có thành kiến với Yerin, nhưng loại thành kiến này cũng không phải vì chuyện cá nhân, dù sao đại tỷ thần kinh kia cũng thật sự làm người ta căm phẫn. Seulgi lấy tư cách gì oán trách chuyện cũ, dù sao đó là quá khứ, có nhiều nguyên nhân khách quan, ai bảo Seulgi không gặp Joohyun sớm làm chi? Nhưng sau khi chia tay hỗn đản Jung Yerin kia còn ức hiếp con mèo nhà mình, cái này trách không được Seulgi ghi hận đến nay. Sooyoung dù bừa bãi cũng là tỷ muội nhà mình, nếu không vì cô đơn trống rỗng đã không đi tô thêm màu sắc cho cuộc sống, như vậy Seulgi đề cử Seungwan bốn sao rưỡi.

- À, cậu nên đến xem đi... - Nghe ngữ khí Seulgi, dường như Seungwan đã muốn hấp hối.

- Cô ấy bị thương rất nặng? - Sooyoung hỏi.

- Nghe Joohyun nói cô ấy vẫn phải ở nhà không ra ngoài, đoán chừng còn chưa khỏi.

- Còn ở trong nhà không động đậy? Có nghiêm trọng như vậy hay không a, đã mấy ngày!

- Hôm trước còn nói nếu không thì đi bệnh viện tốt hơn, nhưng cô ấy hình như không muốn đi, không thích không khí bệnh viện.

Seulgi phát hiện nếu có chuyện gì liên quan tới Joohyun, đầu óc Seulgi sẽ vận động rất nhanh, mặc dù là nói dối.


- Như vậy à... - Thanh âm Sooyoung yếu xuống dần, dường như đang tự hỏi cái gì, cuối cùng cho ra câu trả lời:

- Tối nay cậu theo mình đi đến nhà Joohyun một chuyến đi.

- ...Sao cậu không tự đi, mình nói cho biết cậu địa chỉ a.

- Cậu bớt đi, hai người cũng đã dính như keo khiến cho mọi người ghen tị, còn ở đây giả bộ rụt rè chơi trò không quen! Nhanh lên! Mình biết cậu tan tầm, ở dưới công ty chờ mình, mình liền bắt xe tới đón cậu!

Seulgi thật sự không muốn diện kiến Joohyun, không muốn bị Joohyun cười nhạo. Nhưng, ai kêu bạn thân mở miệng chứ? Seulgi nhìn trời thở dài... Son đạo trưởng, tôi hi sinh tình bạn đem thịt tươi đến miệng cô, cô có năng lực ăn được hay không tôi không thể giúp được. Nhưng cô nhất định phải nhớ mời tôi ăn bữa tiệc lớn đó.

Joohyun bận rộn một ngày trở lại công ty đã không thấy bóng dáng Seulgi: Con gấu mèo vô liêm sỉ khi trốn thì chạy rất nhanh. Đoán không chừng trực tiếp lăn đi.

Joohyun giao văn kiện cho ông chủ, mang túi đi xuống lầu, nhớ tới Seungwan hôm nay không có đi công viên làm công, đoán là ở nhà cả ngày phá máy tính không ra khỏi cửa, càng miễn bàn ăn cái gì. Tủ lạnh của Joohyun từ trước đến nay chỉ là bài trí, không có chứa đồ ăn. Joohyun cũng cầu nguyện Son tiểu thư không cần tâm huyết dâng trào lấy đồ trong tủ lạnh đi nấu nướng. Trong nhà thuốc bao tử thì có nhưng không có thuốc xổ.

Joohyun gọi điện thoại hỏi Seungwan muốn ăn gì sẽ mua về, lại nghe không khí đối diện làm cho người ta rất không yên, như thế nào loáng thoáng nghe được âm thanh xào rau?

- Không cần Hyunie ah, cậu trở về nhanh đi! Mình hôm nay xuống bếp! - Âm thanh xào rau trộn lẫn với tiếng la la sung sướng của Seungwan, lại làm cho da đầu Joohyun run lên.

- Cậu...tại sao xuống bếp?


- Có khách quý đến. - Seungwan còn rất thần bí:

- Gi nhà cậu đột nhiên mang theo Park tiểu thư đến, tôi tưởng cậu về nên không có mặc nội y chỉ chụp vào cái áo sơ mi dài ra mở cửa! Đừng chê mình ghê tởm nha! Mặc không có khêu gợi giống phim hoạt hình đâu nha!

- ...Này không quan trọng. Cậu dùng cái gì để chiêu đãi hai cô ấy? Rau trong tủ lạnh?

- Chuyện này đương nhiên hết sức quan trọng! Cậu không thấy được Park tiểu thư bộ dáng muốn cười mà ngại nên phải nhịn xuống khi thấy mình đâu! Mình chưa trực tiếp trần truồng đi ra cho cô ấy xem đã là rất lễ phép rồi! Lúc đầu bị cười nhạo lúc sau còn xuống bếp nấu cho hai cô ấy ăn, con gái hiền lương thục đức như mình đi nơi nào tìm? Cô ấy phát hiện mình không có tổn hại gì liền tuyệt tình đòi về! May mắn Seulgi giữ cô ấy lại mới tránh lãng phí tình cảm của mình. Joohyun, cậu nói, trên thế giới này còn có người lấy ơn báo oán như mình sao?

Joohyun không thể không ngắt lời:

- Cậu trước hết nghe mình nói, rau đó không thể ăn, toàn bộ đều quá hạn, gia vị cũng thế. Nấu ra món gì cũng phải đổ bỏ có nghe hay không?

Trầm mặc...

- Này? - Joohyun muốn cúp điện thoại.

- Joohyun, nếu đồ ăn đã quá hạn vì sao cậu còn để trong tủ lạnh không chịu bỏ đi? - Seungwan đã chết vài giây lát sau mới sống lại.

- Mình nào có thời gian rảnh rỗi. Trước khi nấu sao cậu không xem có hư không a.

Seungwan thấy không có cách nào so đo với Joohyun ác nhân, cáo trạng trước:

- Rốt cuộc là mua lúc nào? Quá thời hạn đến trình độ nào vậy?

Joohyun trầm mặc ít nhất năm giây, tại năm giây này Seungwan hiểu được đồ ăn đã quá hạn đến mức nào. Mình tại sao có thể trách một người bị bệnh bao tử thâm niên không chịu dự trữ đồ ăn mới đây?

- Joohyun, cậu bây giờ đang về nhà sao? - Seungwan không nhận mệnh lệnh thì làm thế nào đây:

- Thuận tiện mang thêm thuốc xổ trở về. Bảo bối của cậu với Sooyoung của mình đã ăn gần xong hai món.

Trong lòng Joohyun kéo dài một chuỗi im lặng tuyệt đối, Joohyun thật sự nghĩ tới mở đầu mà không nghĩ tới kết cục. Tốt lắm, Kang tiểu thư với Park tiểu thư may mắn không sống ở cổ đại, nếu không cái dạng này hành tẩu giang hồ sẽ bị độc thuốc chết mà chết rồi cũng không biết chết vì cái gì.

Joohyun mua xong thuốc dạ dày lái xe về nhà, trên đường còn bị kẹt xe. Joohyun gọi điện thoại cho Seulgi nhưng không ai bắt máy. Chả lẽ, gấu mèo muội muội yêu dấu đã tử trận sao?

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip