Chương 44: Hạnh phúc

Đỗ Nhược Ngu đứng ở đó, bị cảnh tượng này làm cho rung động.

Lúc cậu đi, mèo trốn Sư Diệc Quang tới, sao cậu vừa ra khỏi nhà một lúc, hai con đã nằm chung một chỗ với nhau vậy?

Đỗ Nhược Ngu chớp mắt mấy cái, không muốn quấy rầy bọn họ.

Nhưng hình ảnh này quả thực là rất khó để gặp lại, Đỗ Nhược Ngu không nhịn được lấy điện thoại ra, nhằm ống kính chụp liền mấy tấm ảnh.

Ánh mặt trời quá đẹp, hai cục lông nhung ngủ yên tĩnh như vậy, toàn bộ hình ảnh anh ánh lên, Đỗ Nhược Ngu cuối cùng cũng hiểu tâm trạng của Sư Diệc Quang lần nào cũng muốn khoe khoang. Cậu nghĩ một chút rồi cũng gửi ảnh vào trong nhóm chat.

Đại thảo nguyên chuẩn bị vào đông.

Cá chuồn đại tây dương: "Hình ảnh, hình ảnh, hình ảnh."

Bùi meo meo: "???"

ẢNh hậu: "Ấy, đây là Sư tổng à? Oa, lâu lắm rồi tôi không được nhìn thấy nguyên hình của Sư tổng."

Anh trai đầu húi cua: "Sư Diệc Quang bất lực rồi hả? Để một con mèo trèo lên đầu?"

Lâm đại giác: "Hình rất đẹp, cứ như tranh vẽ ấy, thêm filter à?"

Cá chuồn đại tây dương: "Không có đâu, chụp ở ban công đấy, ánh sáng rất tốt."

Ảnh hậu: "Sư tổng à... Nếu như bị người của công ty nhìn thấy anh ấy để con mèo leo lên đầu, sợ rằng toàn thể công ty cũng sẽ điên mất!"

Bùi meo meo: "Chậc chậc chậc, anh dâu, ngay cả cậu cũng khoe chồng khoe con rồi."

Cá chuồn đại tây dương: "Há há, tôi thấy hình ảnh này rất đẹp nên chụp thôi."

Bùi meo meo: "Ây yo, có phải cậu cảm thấy sư tử rất đẹp trai, mèo rất đáng yêu, cái gì cũng nhà mình cũng tốt không? Anh dậu, cậu tự gắn filter cho mình rồi nhá."

Ảnh hậu: "@Bùi meo meo, đừng nói nữa. Trật tự ăn thức ăn cho chó đi."

Đỗ Nhược Ngu hơi ngượng. Cậu cất điện thoại đi, từ từ đi tưới, ngồi khoanh chân trước mặt mèo và sư tử.

Thật thoải mái, cậu cũng muốn dựa vào sư tử, cũng muốn ôm mèo.

Đỗ Nhược Ngu nhìn bọn họ, nghĩ, quả nhiên động vật họ mèo đều thích ngủ. Cậu ở bên cạnh lăn qua lăn lại mãi, hai con cũng không tỉnh lại, nghĩ vậy thì lại càng ghen, bọn họ ngủ thích quá mà.

Một lát sau, Sư Diệc Quang cuối cùng cũng khịt khịt mũi, chắc là sắp tỉnh lại.

Hắn mở mắt ra, đã nhìn thấy Đỗ Nhược Ngu ở bên cạnh nhìn chằm chằm vào bọn họ, mắt kính khúc xạ ánh mặt trời, vô cùng sắc bén, khiến hắn sợ hết hồn.

Làm gì vậy, nhóc mắt kính mờ ám này.

"Cậu về từ lúc nào?" Sư Diệc Quang lập tức quên trên đỉnh đầu còn có một con mèo, hắn ngẩng đầu một cái, Hu Hu vốn còn đang ngủ, đột nhiên ngã khỏi đều hắn.

Lúc nào Sư Diệc Quang mới nhớ ra, giơ móng vuốt ra đỡ, kết quả Hu Hu được Đỗ Nhược Ngu nâng lên, sau đó ôm vào cánh tay mình.

Hu Hu giãy giãy mấy cái, tìm một vị trí thoải mái trong ngực của Đỗ Nhược Ngu, ngủ tiếp.

Đỗ Nhược Ngu nhìn sư tử, nói: "Về từ sớm rồi, sau đó thì thấy hai người anh cõng em ngủ với nhau."

"Gì mà cõng." Sư tử vừa nói vừa ngoác miệng thật to, ngáp không có hình tượng một cái, "Cậu ăn chanh hả? Sao mà nói chuyện chua loét vậy?"

"Đúng đó, tôi là chanh thành tinh này."

Sư Diệc Quang nghe thấy, chiếc đầu to xích lại gần cậu, ngửi mặt cậu một cái, nói: "Thật này, chua quá."

Đỗ Nhược Ngu nâng mũi hắn, đẩy đầu hắn ra, nói: "Tôi mới đi ra ngoài có hai tiếng thôi, hai người đã thân quen quá nhỉ."

Hu Hu vẫn ngủ đến chân tay chổng lên*. Đỗ Nhược Ngu xoa xoa bụng nó, nó còn ngáy khò một tiếng.

* 四仰八叉 (tứ ngưỡng bát xoa)

Sư Diệc Quang vừa khinh thường vừa đắc ý hừ một tiếng, nói: "Ăn đồ của tôi, ngủ ở chỗ tôi, chơi với tôi, đương nhiên cả con mèo đều là của tôi."

Đỗ Nhược Ngu nhếch mép một cái, khinh bỉ nói: "Lại còn mèo của anh, mẹ tôi cho chắc? Tôi đã sớm muốn nói rồi, Hu Hu gọi tôi là anh đó, bối phận của anh hình như không đúng lắm đâu."

Sư Diệc Quang nghẹn một chút, phô trương thanh thế nói: "Đó không phải là trọng điểm, dù sao thì nó cũng bị tôi quy phục rồi."

"Ai bị ai quy phục còn không biết đâu." Đỗ Nhược Ngu tiếp tục phá bỏ nấc thang của hắn, "Rõ ràng trước đó tôi nói thế nào cũng không chịu biến thân, chơi với mèo chơi thành nghiền, còn biến thành sư tử nữa, có phải anh với nó chơi móng vuốt nhỏ đạp móng vuốt lớn với nhau không?"

Sư Diệc Quang sau khi bị nhìn thấu, thẹn quá hoá giận, hét lớn: "Đủ rồi, đồ chanh tinh nhà cậu, tôi làm gì ấu trĩ như vậy?"

Hắn gầm một tiếng, khiến cho Hu Hu tỉnh lại.

Lần này Hu Hu không ngủ nữa, mà trèo xuống khỏi ngực Đỗ Nhược Ngu, hơi ngơ ngác, sau đó kêu meo meo với sư tử.

Sư Diệc Quang cúi đầu, nói với mèo đang ngẩng cao đầu: "To gan nhỉ, dám hét lên với ta."

Người hét lên là ai hả?

Đỗ Nhược Ngu nói: "Hu Hu đang bảo vệ tôi."

Hu Hu hoàn toàn không sợ Sư Diệc Quang nữa. Mèo thông mình, biết sư tử trước mặt nó không những chẳng có gì nguy hiểm, mà còn cực kì chiều chuộng nó.

Hu Hu ngồi bẹp xuống đất, nhìn mũi của sư tử, lắc lắc đuôi.

Oa, tên phản đồ Hu Hu này, lấy lòng cả hai bên.

Mèo lớn đối mũi với mèo nhỏ, đối mặt một cách đầy thâm tình. Đỗ Nhược Ngu cũng không biết là mình đang ghen với mèo hay ghen với sư tử. Dù ở phe nào thì cậu cũng không có đãi ngộ tốt như vậy...

Cậu nhìn hai con một lớn một nhỏ, đột nhiên nhớ ra cái gì đó, vội vàng bò dậy.

"Cậu định làm gì?" Sư Diệc Quang cảnh giác nhìn cậu.

Đỗ Nhược Ngu chạy khỏi ban công như một làn khói. Cậu trở lại phòng mình, tìm được cái lược chải lông quý giá mà cậu cất giấu đã lâu.

Đây là cái lược cậu mua trên Taobao, len lén nhận hàng dưới áp lực của Sư Diệc Quang, sau đó giấu trong ngăn kéo, cậu biết một ngày nào đó có thể dùng.

Đỗ Nhược Ngu lấy lược trở về bên cạnh hai con mèo, lại ngồi dưới đất, một tay túm Hu Hu lên, bế nó vào ngực, một tay cầm lược, cười nhìn về phía Sư Diệc Quang.

Sư Diệc Quang khiếp sợ nhìn cậu: "Cậu thật sự đã mua? Hơn nữa còn giữ lại?"

Đỗ Nhược Ngu cười hì hì, nói: "Yên tâm đi, không dùng cho anh."

Cậu một tay cố định phía trước Hu Hu, sau đó một tay khác cầm lược lên, chải thẳng từ sau cổ đến gần đuôi mèo.

Hu Hu meooo một tiếng, vặn vẹo cơ thể, tiếp tục meooo một tiếng.

Đỗ Nhược Ngu đỡ mèo, từng chút chải lông cho mèo, Hu Hu thường thường kêu hai tiếng, híp mắt, mặt cũng nhăn lại.

Đỗ Nhược Ngu chảu một lần đã lôi ra một nắm lông mèo để sang bên cạnh, sau đó cậu lật Hu Hu lại, đặt lược gẩy gẩy trên cằm nó. Móng vuốt mèo cũng rụt lại, vừa đạp đạp trên mặt đất vừa thả lỏng, cổ họng phát ra tiếng gừ gừ.

Sư Diệc Quang ở bên cạnh trợn đôi mắt vàng, mặt rất ngạc nhiên.

Nắm lông để dưới đất, trắng trắng đen đen như quả cầu lông nhỏ. Sư tử dùng móng vuốt cào cào những quả cầu lông kia, đột nhiên nói: "Cũng không tệ lắm nhỉ."

Đỗ Nhược Ngu cười thầm trong lòng, mặt vẫn tỉnh bơ. Cậu buông Hu Hu ra, để nó tự chơi, sau đó đứng dậy, trịnh trọng nói với tổng tài: "Muốn thử chút không?"

Sư Diệc Quang cảnh giác nhìn cậu, nhưng cũng không lên tiếng phản bác.

Đỗ Nhược Ngu cố ý nói: "Không muốn thì thôi."

Sư Diệc Quang nhìn mèo rồi lại nhìn Đỗ Nhược Ngu, nói: "Vốn là tôi không muốn đâu, nhưng thấy cậu mong đợi như thế, tôi đành bất đắc dĩ để cậu thử một chút vậy."

Đỗ Nhược Ngu cười nghiêng ngả trong lòng, nhưng không thể hiện ra ngoài, chỉ có thể mím môi, cầm lược đi tới gần Sư Diệc Quang.

Sư Diệc Quang do dự một lúc, vẫn cúi thấp đầu nằm xuống.

Đỗ Nhược Ngu ôm lấy cổ của sư tử kiêu ngạo, mở lược điện.

Sư Diệc Quang nghe tiếng è è è, hoảng sợ hỏi: "Cái gì đấy?"

Đỗ Nhược Ngu dịu dàng nói: "Không sao, lông quá dài, phải gỡ rối trước khi chải."

Cái lược chải lông điện này có lưỡi dao ẩn bên trong, được bảo vệ bởi răng của lược, khi chải lông sẽ cắt lông rối, Đỗ Nhược Ngu chải thuận theo lông bờm của Sư Diệc Quang, lúc mới đầu sư tử còn rất căng thẳng, sau đó mới bình tĩnh lại.

Đỗ Nhược Ngu vừa chải lông cho hắn, vừa vuốt ve cổ hắn, trong lòng cậu cũng hơi ngứa.

Hiện tại đã quá nửa chiều gần chạng vạng tối, mặt trời từ từ chênh chếch, ánh mặt trời cũng dần chuyển sang màu cam.

Buổi chiều cuối tuần tiêu phí thời gian cùng mèo lớn mèo nhỏ, cái nhàn hạ này, khiến Đỗ Nhược Ngu cảm thấy giống như tranh thủ được.

Cậu nghiêm túc chải lông cho sư tử, sư tử nhắm mắt lại, nhàn nhã hưởng thụ.

Đỗ Nhược Ngu đổi sang lược răng đinh dài, mạnh tay chải từ đỉnh đầu đến lưng sư tử, chà xát đến da của sư tử.

Hu Hu ngồi bên cạnh nhìn bọn họ, luôn luôn kêu meo meo theo động tác của Đỗ Nhược Ngu, Đỗ Nhược Ngu tranh thủ nhìn nó, cười với nó.

Đến khi chải xong lông bờm, lần này không làm sư tử đau, cũng không xảy ra việc răng lược mắc ở lông bờm, thật là thành công mỹ mãn, trên người Đỗ Nhược Ngu cũng có một lớp mồ hôi mong mỏng.

Cậu buông dụng cụ xuống, đỡ đầu sư tử nhìn một chút, nói: "Hừm, sau khi hớt tóc đã biến thành một con sư tử đẹp trai rồi."

Sư Diệc Quang mở mắt, hừ một tiếng, nói: "Vốn dĩ đã rất đẹp trai rồi được không?"

Đỗ Nhược Ngu cười đến mức mắt cong cong.

Mỗi lần cậu cười là mắt như hai mảnh trăng lưỡi liềm, ngoại hình cậu đã non nớt, cười lên thì lại càng thêm ngọt ngào, nhìn... rất đáng yêu.

Sư Diệc Quang chạm vào mặt cậu bằng mũi, Đỗ Nhược Ngu cũng không tránh.

Chờ sư tử chơi đủ rồi, Đỗ Nhược Ngu mới ôm Hu Hu trong ngực mình, sau đó ngồi bên cạnh sư tử, nói: "Tôi làm việc nửa ngày cũng mệt rồi, đến lượt tôi nghỉ một chút."

Nói xong, cậu dựa vào người sư tử, đầu cậu gối lên một bên lưng sư tử, coi Hu Hu là gối ôm, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Sư Diệc Quang hơi nghiêng một bên đỡ lấy cậu, để cậu dựa vào phần bụng lộ ra của mình.

Đỗ Nhược ngu cảm thấy phần thân dưới vừa mềm vừa ấm, cậu hơi mở hai chân, dựa vào Sư Diệc Quang ôm Hu Hu nghỉ ngơi một lúc.

Mặt trời ngày đông dần dần đi xuống, ánh nắng biến thành màu cam, nhiệt độ trên ban công dần dần hạ xuống, nhưng nhiệt độ cơ thể của mèo và sư tử cũng rất cao.

Đỗ Nhược Ngu cảm thấy trong lòng rất ấm áp, cảm thấy nếu mãi mãi như thế này thì thật tốt.

Cảm giác này có lẽ được gọi là hạnh phúc.

Cậu nghĩ, thích một người là sư tử thật là tốt.

Tâm tình hạnh phúc cũng được nhân đôi.

Đỗ Nhược Ngu nghĩ, vậy phải làm sao đây, bình thường cậu nghĩ lúc ly hôn sẽ tỏ tình, dù kết quả như thế nào cậu cũng chấp nhận.

Nhưng giờ hạnh phúc như vậy, sẽ chiều hư cậu, sẽ khiến cậu không muốn rời đi.

Quả nhiên con người rất tham lam, một khi nhận được sự tốt đẹp rồi sẽ không muốn buông tay.

Đỗ Nhược Ngu nhắm mắt lại, nhích lại gần đầu sư tử, tiếp xúc với lông bờm dàu, sau đó ôm chặt Hu Hu ở trong ngực.

Dù sao đi nữa, loại nhàn hạ như trộm được này, sẽ khiến cho cậu lại trầm mê thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip