Chương 5: Bé Cá.
Chương 5: Bé Cá.
Edit: Charon_1332
________
Bạch Ngư sững sờ.
Em ngơ ngác ngẩng đầu nhìn Lương Hồi rồi bắt đầu quan sát vẻ mặt của anh theo bản năng. Em rụt tay lại không đón lấy bịch bánh mì kia nữa, bây giờ em chỉ muốn chạy đi tìm dì thôi.
“……”
Bạch Ngư trầm ngâm suy nghĩ đáp án chính xác, cũng như đợi Lương Hồi nói cho em một đáp án nào đó.
Chồng cũng không được mà Lương Hồi cũng không được, vậy em nên gọi anh là gì đây? A Hồi? Bạch Ngư không thích, em không muốn gò ép bản thân mình, mình không thích thì không gọi.
Nhưng Lương Hồi lại chẳng nói gì mà chỉ nhìn em chằm chằm. Em hoang mang quay người muốn chạy đi tìm dì nhưng Lương Hồi lại lành lùng gọi em lại: “Bạch Ngư.”
“Chào.”
Bạch Ngư lại quay người sang chỗ khác, đôi mắt tròn xoe như cún con nhìn Lương Hồi đầy bối rối, em ngập ngừng, chần chừ một hồi mới lý nhí thốt ra được vài chữ: “Chồng ơi…”
“Dì bảo là phải gọi anh như vậy….” Bạch Ngư vội vàng giải thích.
Thử một lần vậy, lúc trước Bạch Ngư cũng hay chọn lại đáp án sai mà.
“Ừm.” Nhưng Lương Hồi lại đáp lời rất nhanh, sao đáp án sai lại thành đáp án đúng ở lần chọn thứ hai vậy.
“Khiên cưỡng chút cũng không sao, cứ gọi tên đầy đủ của nhau thì lạ lắm, chúng ta đã kết hôn rồi Bạch Ngư à.”
Lương Hồi cụp mắt, nói với vẻ miễn cưỡng. May cho anh là Bạch Ngư hơi ngốc nên mới không thăm dò anh bằng mấy danh xưng khác mà chọn đúng cái anh muốn luôn.
“Anh cũng gọi em như thế mà.” Bạch Ngư nhỏ giọng cãi lý với anh: “Anh cũng gọi tên đầy đủ của em.”
“Em biết chúng ta kết hôn rồi, em biết rõ lắm lắm luôn nên em mới ngủ chung phòng với anh đó. Em thấy anh mới là người chưa nhận thức được ý… mình cưới nhau rồi thì sao lại thấy khiên cưỡng khi em gọi anh là chồng chứ….”
Lần đầu tiên Bạch Ngư gọi anh, kể cả lúc nói ra chữ đó em vẫn chẳng thấy ngại ngùng gì, bấy giờ khi bắt đầu cự lộn với Lương Hồi thì chữ đó lại trở nên nhạy cảm không thôi, càng nói thì mặt em càng đỏ hơn, giọng nói cũng nhỏ dần.
Tim Lương Hồi đập bình bịch trong lồng ngực.
Nhưng vẻ mặt của anh vẫn vô cùng lạnh nhạt, vươn tay dúi bịch bánh mình vào lòng Bạch Ngư rồi hỏi: “Ừm, vậy em muốn tôi gọi em là gì?”
Bạch Ngư cúi đầu nhìn bịch bánh mì trong lòng, nghiêm túc suy nghĩ. Theo lý mà nói thì em gọi Lương Hồi là chồng rồi thì anh cũng phải gọi em là vợ, nhưng với tính cách lạnh nhạt, thích giả làm người lớn thì chắc anh sẽ không chịu gọi vậy đâu, vả lại em nghe cũng thấy ngại lắm, có khi lại không biết nên tiếp chuyện với Lương Hồi thế nào nữa ấy chữ.
Bạch Ngư cân nhắc thật kỹ cho mình và cả Lương Hồi rồi ngẩng đầu cười với Lương Hồi: “Anh có thể gọi em làm Tiểu Bạch giống dì cũng được.”
Khi em cười, thịt má mềm mại dồn lên thành một ụ nhỏ, tuy Bạch Ngư khá gầy nhưng mặt em không bị hóp vào mà lại đẫy thịt, hai má trắng nõn phúng phính, mỗi khi là nó lại phồng lên như một chú hamster, đôi mắt tròn xoe khiến người ta chẳng thể nào tức giận với em được.
Lương Hồi chớp chớp mắt, thầm nghĩ sau khi em say ngủ phải hôn thử phát mới được, chắc là sẽ thích lắm đây.
Anh lắc đầu nói với em: “Dì gọi rồi, tôi không thích giống người khác.”
“Dạ, thế anh muốn gọi thế nào ạ?”
Những chiếc bánh sừng bò trong tay em đang tỏa hương thơm lừng, đó là mùi hương đặc trưng của bánh mì, mùi thơm ngọt thoang thoảng khiến người ta cảm thấy hạnh phúc, thèm ăn và muốn nhét hết vào miệng.
Bạch Ngư lén nuốt nước miếng, hình như tâm trí em đã bị bánh mì câu đi mất, em thấy Lương Hồi hé môi, những lời ngọt ngào dịu dàng làm người khác hạnh phúc giống như bánh mì chậm rãi thốt ra từ khẽ môi anh như một thước phim quay chậm.
“Cá.”
Thật sao? Lương Hồi muốn gọi em như vậy sao? Em chưa nghe người khác gọi em như thế bao giờ nhưng thôi không sao, Lương Hồi không thích giống người khác mà.
Trái tim Bạch Ngư đập loạn xạ, thầm nghĩ dì lừa em đúng không? Chứ Lương Hồi cũng có lúc nói chuyện nghe rất bùi tai mà, dù rằng Lương Hồi chỉ gọi em là “Cá” thôi chứ không nói gì thêm.
“Dạ.” Bạch Ngư đáp lại, hàm hồ nói: “Vậy thì gọi như thế đi ạ.”
“Ăn hết đi rồi còn đi ngủ.”
Lương Hồi chỉ vào bịch bánh mì trong tay em, em gật gật đầu toan quay người chạy lên lâu.
Tuy Bạch Ngư đã bị mua chuộc, cũng đã ngủ chung một phòng với Lương Hồi nhưng em vẫn thích trốn vào một góc ăn bánh một mình như cũ, nếu không thể đến phòng cho khách thì em sẽ tranh thủ ăn lúc Lương Hồi đang làm việc trong phòng đọc sách hoặc lúc anh đi tắm.
Lương Hồi không tài nào hiểu nổi.
Anh nhíu mày, bước theo em vài bước, không nhịn được bèn hỏi em: “Sao em cứ thích ăn một mình vậy?”
“Giờ lại định trốn đi nữa.”
Bạch Ngư dừng bước, xoay người nhìn anh đầy nghi hoặc.
Vì sao Lương Hồi nói cứ như là….. anh biết lâu rồi vậy? Nhưng hai người mới cưới thôi mà.
“.....”
“Em quen….” Bạch Ngư chậm rì rì đáp.
Lương Hồi im lặng nhìn em.
Anh chỉ đứng đó. Bạch Ngư đứng trên cầu thang nhìn Lương Hồi đang đứng dưới ánh đèn chùm rực rỡ. Ánh đèn hắt lên mặt anh vài bóng đen còn Lương Hồi thì cứ nhìn em chằm chằm bằng ánh mắt như thể đã dõi theo em từ rất lâu.
Trái tim vừa bình ổn lại của Bạch Ngư lại bắt đầu đập loạn xạ trong lồng ngực, cảm giác này khác hẳn với lúc trước nhưng em lại chẳng biết nên diễn tả nó ra sao, chỉ là thấy hơi đau lòng nhưng cảm giác ấy đã nhanh chóng biến mất.
“Anh… anh muốn ăn chung với em hả?”
Bạch Ngư nghĩ có lẽ Lương Hồi muốn ăn chung với mình vì anh cũng thích bánh mì bơ sữa, nhưng hôm nay anh mua bánh sừng bò mà.
Lương Hồi gật đầu.
“Ò…..”
Bạch Ngư xuống lầu đi đến bên cạnh Lương Hồi, hỏi anh muốn ăn ở phòng khách hay phòng ăn sau đó chia cho Lương Hồi nửa chiếc bánh sừng bò, hai người ngồi ăn trên sô pha ngoài phòng khách.
Bạch Ngư thấy không quen lắm, em luôn ăn một mình nên đối với em, việc ăn bánh mì là một chuyện khác hoàn toàn, họ có thể ăn cơm cùng nhau nhưng em chưa chia bánh mì của mình cho người khác bao giờ hết.
Em cúi đầu ăn thật nhanh giống như một chú hamster đang trữ thức ăn, Lương Hồi nhớ em thường ăn rất chậm, làm thế là muốn chuyện này nhanh kết thúc à?
Không thích ăn bánh cùng anh ư.
Lương Hồi xé bánh sừng bò trong tay thành hai phần, anh nhét phần nhỏ hơn vào miệng rồi nhét phần còn lại vào miệng Bạch Ngư, người vừa ăn xong nửa cái bánh sừng bò.
“Đi tìm dì bảo bà hâm cho em ly sữa nóng, uống xong thì về phòng đánh răng đi ngủ, tôi bận rồi.”
Lương Hồi đi lên phòng đọc sách trên lầu mà không thèm ngoảnh đầu nhìn lại.
Bạch Ngư ngồi yên một chỗ ngậm miếng bánh sừng bò, em không hề cảm thấy thoải mái hơn sau khi người bên cạnh đã rời đi vì em cảm nhận được, hình như Lương Hồi lại dỗi rồi.
Ngày mai anh sẽ bảo với em rằng mình không về ăn cơm.
Ảnh bị gì vậy chứ - Bạch Ngư Nghĩ.
Em làm gì sai hả? Em chia cho Lương Hồi nửa cái bánh rồi mà?
Bạch Ngư nhai nhai một lúc, hai mắt bỗng sáng rực.
Em biết rồi! Lương Hồi thích bánh mì bơ sữa chứ không thích ăn bánh sừng bò!
_______
Lời tác giả:
Bé Cá nhà ta cứng lắm đó nha!! Là một em bé có nguyên tắc của riêng mình đó 😌
________
Giải thích một xíu về tên của em bé, tên bé là Bạch Ngư - 白渔 /báiyú/. 渔 trong tên em có nghĩa là người đánh cá, đồng âm với chữ 鱼 /yú/ có nghĩa là cá. Anh Hồi chơi chữ gọi bé là 小鱼 nên tui để thành anh gọi bé là “Cá.” Sì poi là sau bé cũng sẽ đặt cho anh một cái nickname liên quan đến cá đó hehe.
Lấn cấn chỗ nào thì của nhà cứ lói, em sẻ sửa nheee
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip