Chương 60: Tẩy tẫn duyên hoa

Sau khi Đường Hạo cùng A Ngân rời đi, Đường Nguyệt Hoa không tiếng động để lại hai hàng thanh lệ, gần 20 năm không thấy nhị ca, hiện giờ gặp nhau, thế nhưng thời gian chỉ ngắn ngủi như thế.

Đường Nguyệt Hoa quay đầu nhìn hai huynh đệ vẫn đứng tại chỗ, đi đến trước mặt hai người "Các ngươi hiện tại đã 19 tuổi đi?".

"Còn kém hai tháng là 19 tuổi, đúng không, ca ca?" Đường Diễm thu hồi tầm mắt vẫn luôn nhìn gốc thực vật kia, trả lời.

Đường Tam gật đầu "Đúng vậy, chúng ta còn kém hai tháng là 19 tuổi".

Đường Nguyệt Hoa vui mừng cười cười nói "Các ngươi phụ thân là 28 tuổi năm ấy đi ra Sát Lục Chi Đô, các ngươi so với huynh ấy cơ hồ sớm hơn mười năm. Xem ra các ngươi di truyền thiên phú của phụ mẫu".

"Một năm kế tiếp, hai ngươi sắp cùng ta học tập các loại lễ nghi quý tộc, âm nhạc" ánh mắt Đường Nguyệt Hoa sáng quắc nhìn hai người, cười nói.

Đường Tam tức khắc ngốc lăng, hắn cho rằng phụ thân là làm bọn hắn tới tu luyện, như thế nào sẽ học tập mấy thứ như lễ nghi, âm nhạc này? Đường Diễm nhưng thật ra không sao cả, cậu tùy ý gật đầu, "Liền ở chỗ này học sao?".

Đường Nguyệt Hoa cười gật đầu, "Các ngươi nếu là năm sau không đạt được yêu cầu của ta, không thể làm ta vừa lòng, ta sẽ không cho các ngươi rời đi đi tìm các ngươi phụ mẫu. Đừng tưởng rằng mấy thứ này vô dụng, có đôi khi chỉ có thực lực cường đại là không đủ, các ngươi phải biết ở dưới tình huống không dựa vào thực lực như thế nào du tẩu giữa quyền lực cùng thế lực khắp nơi, các ngươi muốn học còn rất nhiều".

Đường Tam cười khổ một tiếng, ứng hạ, phụ thân tóm lại sẽ không hại bọn hắn.

"Cô cô, chúng ta muốn ở đâu?" Đường Diễm đôi mắt không tự giác lại bay tới gốc thực vật nằm ở bên bệ cửa sổ lần nữa, Đường Nguyệt Hoa xem cậu thực thích cái cây này, liền nói "Nơi các ngươi sẽ ở trong chốc lát ta mang các ngươi đi qua, còn gốc thực vật này. Đây là ta ngẫu nhiên được đến, mùi hoa thanh nhã, ngươi thích liền cầm lấy đi".

Đường Diễm nghe vậy, đôi mắt tức khắc sáng lên, bất quá giây lát cậu lại có chút chần chờ, "Chính là, gốc thực vật này là một loại chí bảo rất ít thấy...".

"Chí bảo chỉ là nhận thức nó mới xem như chí bảo, đặt ở ta nơi này chính là một chậu hoa trang trí mà thôi" Đường Nguyệt Hoa không thế nào để ý nói "Đi thôi, ta mang các ngươi đến nơi sẽ ở trong một năm này".

Đường Diễm vui rạo rực đem chậu hoa kia bưng lên tới,một bên đi theo Đường Nguyệt Hoa một bên nói với Đường Tam "Ca ca, chờ ta đem gốc thực vật này tinh luyện hảo liền cho ngươi, nó có thể ở thời khắc mấu chốt cứu mạng".

Đường Tam kinh ngạc nhìn thoáng qua gốc thực vật Đường Diễm đang ôm trong lòng, xanh xanh dẹp dẹp, oánh bạch sắc đóa hoa nhìn qua kiều tiếu chọc người, nhớ tới thanh nhã thanh hương, thấy thế nào đều không thể tin được gốc thực vật này là một loại thuốc có thể cứu mạng. Hơn nữa hắn thế nhưng không nhận thức, nói cách khác, gốc thực vật này không có ký lục trong tư liệu của Đường Môn kiếp trước.

"Nó gọi là gì?".

"Ta ngẫm lại, giống như kêu Minh Linh Hoa"  Đường Diễm lục lại ký ức truyền thừa từ Sinh Mệnh Thụ, gốc thực vật này này là một loại linh dược thời cổ xưa, lúc cậu ra đời cũng đã cơ hồ không còn.

Minh Linh Hoa, quả nhiên không có nghe nói qua. Đường Tam lại lần nữa cảm thán thế giới to lớn, những thứ hắn chưa từng thấy còn có rất nhiều.

Đường Nguyệt Hoa đưa bọn họ tới trong một gian phòng ở hậu viện, bố trí phi thường thanh nhã, "Một năm kế tiếp các ngươi liền ở nơi này, từ ngày mai, chương trình học của các ngươi liền bắt đầu. Thời gian buổi tối các ngươi tùy ý an bài, nhưng ban ngày, ta hy vọng các ngươi đừng làm ta thất vọng".

"Vâng, cô cô" Đường Diễm cùng Đường Tam đồng thời gật đầu, Đường Nguyệt Hoa cười cười liền rời đi, đem không gian nhường lại cho hai huynh đệ.

Đường Diễm đem Minh Linh Hoa trong tay phóng tới trên cửa sổ, lười nhác ngồi ở ghế mềm đặt phía trước cửa sổ, Đường Tam đem hai người hành lý sắp xếp gọn gàng.

Thịch thịch thịch.

"Hai vị thiếu gia, ta là thị nữ phụ trách gian phòng này tên Thanh Hà, phu nhân làm ta tới đưa những thứ hằng ngày thường dùng lại đây" thanh âm thiếu nữ nhẹ nhàng vang lên sau tiếng gõ cửa.

Đường Diễm cùng Đường Tam đều theo bản năng căng thẳng cơ bắp cả người, mấy năm nay ở Sát Lục Chi Đô, phàm là những người gõ cửa phòng bọn họ trừ bỏ một số người, phần lớn đều bị bọn họ một kích bắn chết.

Đường Tam thả lỏng một ít, mở ra cửa phòng, Đường Diễm đứng ở đằng sau Đường Tam ló đầu ra nhìn về phía cửa.

Thanh Hà đối với hai người cười cười, ý bảo hai người đi theo phía sau nàng đem đồ vật trong khay bỏ vào trong phòng, ở sau khi người hầu đem đồ đặt xuống, Thanh Hà ôn nhu nói "Hai vị thiếu gia hảo hảo nghỉ ngơi, phu nhân phân phó hai vị thiếu gia ngày mai sáng sớm phải đi đến chỗ phu nhân học tập".

"Cảm ơn" Đường Diễm nhìn khay đưa tới có quần áo của hai người cùng một ít phối sức, đối với thị nữa nói lời cảm tạ.

"Hai vị thiếu gia khách khí, Thanh Hà cáo lui" Thị nữ vẫn tươi cười không đổi, đối với hai người gật đầu liền rời đi.

Đường Diễm đạp rớt giày, chân trần vào phòng tắm, không bao lâu, Đường Tam cũng theo đi vào.

Hôm nay qua đi, bọn họ sắp bắt đầu một loại tu hành khác.

Thiên Đấu đế quốc đặc biệt là ở Thiên Đấu thành, Nguyệt Hiên làm đế quốc lễ nghi quý tộc học viện ở giữa những quý tộc là tiếng tăm lừng lẫy.

Ban đêm buông xuống, cửa Nguyệt Hiên không ngừng có người thông qua thiệp mời tiến vào trong, hôm nay là lễ tốt nghiệp mỗi năm một lần của Nguyệt Hiên, người được mời phần lớn là trưởng bối hoặc phụ mẫu của học viên tốt nghiệp.

Lễ tốt nghiệp cử hành ở lầu ba Nguyệt Hiên, không ít quan to quyền quý đã ngồi ở đó, làm Nguyệt Hiên chủ nhân, Đường Nguyệt Hoa vẫn như cũ một thân váy dài thanh lịch, sắc mặt mỉm cười đứng ở một bên đại sảnh, thẳng đến thủ hạ nói cho nàng người đã đến đông đủ, nàng mới gật đầu ý bảo lễ tốt nghiệp chính thức bắt đầu.

Một nhóm thiếu nam thiếu từ hai sườn nối đuôi nhau mà vào, số lượng chừng trăm người lại chưa xuất hiện bất luận cái gì ồn ào. Trên mặt mỗi người đều mang theo đồng dạng ưu nhã tươi cười, giữa từng bước đi hài hòa cùng từng cái giơ tay nhấc chân, nhàn nhạt cao quý lại không hiện kiêu ngạo, lệnh người ghé mắt.

Ngay lúc này, từ hai sườn đi ra hai thanh niên mặc bạch y, trong đó một người ôm một cây kim sắc đàn hạc tinh xảo, duyên dáng, một người khác ôm một loại nhạc cụ nhìn qua có chút giống kim sắc đàn hạc kia, chỉ là nhạc cụ có một loại cảm giác thanh nhã, cùng đàn hạc cho người ta cảm giác hoàn toàn bất đồng.

Thanh niên ôm đàn hạc có đôi mắt màu lam thanh triệt thấy đáy, tóc lam rối tung xõa trên vai, lại không làm cho người khác cảm thấy thất lễ. Nhất hấp dẫn người đó chính là cổ hơi thở điềm đạm trên người hắn, làm người không tự giác nhìn hắn.

Người còn lại thì có mái tóc xanh như màu mắt, mái tóc thật dài dùng một dây cột tóc màu xanh đậm cột cao lên, đôi mắt lưu li lộ ra linh động cùng thuần tịnh. Nhưng lại cùng loại nhạc cụ cậu đang ôm trong lòng có cảm giác không tương xứng như là hỗ trợ lẫn nhau.

Cho dù là trăm học viên tiến vào trước đó, đều nhịn không được nhìn về phía bọn họ.

Hai người đem nhạc cụ bày biện ở trên đài, ngồi ngay ngắn trên ghế đẩu chuyên dụng, đối với người ở đây nhẹ nhàng cười cười, lúc này mới nâng đôi tay thon dài lên, liếc nhau, nhẹ nhàng chậm chạp đàn tấu.

Cao nhã thanh trừng âm sắc từ kim sắc đàn hạc chậm rãi phát ra, giây lát sau một tiếng nhạc trong trẻo dịu dàng hòa vào tiếng đàn, làm người mạc danh trong lòng vừa động, càng thêm chìm vào trong màn thịnh yến âm nhạc này.

Đường Nguyệt Hoa đứng ở một bên lẳng lặng nghe, một năm trước, khi hai người mới tới Nguyệt Hiên, một thân sát khí như hóa thành thật thể, hiện giờ, phảng phất trở về bọn họ bản tính. Một người điềm đạm vô tranh, một người linh động hoạt bát.

Thời điểm nàng cho bọn hắn thượng đệ nhất khóa, đã từng nói với bọn họ, cường giả chân chính đầu tiên hiểu được đó là như thế nào khống chế chính mình, đặc biệt là chính mình cảm xúc cùng khí tức. Làm nàng ngạc nhiên chính là, cho dù thoạt nhìn đơn thuần Đường Diễm đều làm được phi thường hoàn mỹ, hoàn mỹ đến độ làm nàng không tìm ra được bất luận cái gì tỳ vết.

Có thể đại biểu học viện tiến hành tốt nghiệp biểu diễn, không thể nghi ngờ là học viên tốt nghiệp ưu tú nhất của học viện trong lần này, Đường Diễm cùng Đường Tam có thể ngồi ở chỗ này tiến hành tốt nghiệp biểu diễn, không phải dựa vào bọn họ là cháu trai của Đường Nguyệt Hoa, mà là dựa vào bọn họ thực lực.

Đối với mặt khác học viên tới nói, Đường Diễm cùng Đường Tam là thần bí, thời điểm khi bọn họ vừa đến hơi thở cả người lạnh băng, làm người vô pháp tiếp cận, nhưng bọn hắn lại dùng một năm thời gian học xong chương trình học bọn họ phải học trong ba năm, hơn nữa còn còn trở thành học viên tốt nghiệp ưu tú đại biểu bọn họ tiến hành lễ tốt nghiệp biểu diễn.

Ngồi ở trong những khách mời nhất dẫn nhân chú mục là một vị thanh niên, hắn là thái tử của Thiên Đấu đế quốc, Tuyết Thanh Hà. Lần này là vì hắn muội muội, công chúa của Thiên Đấu đế quốc mà đến.

Nhìn Đường Tam cùng Đường Diễm ngồi ngay ngắn ở nơi đó diễn tấu, hắn không thể không thừa nhận hai người kia cho dù là hắn cũng vô pháp lấy ra bất luận cái gì tỳ vết. Bất quá nhìn Đường Diễm, Tuyết Thanh Hà liền nhớ tới giải đấu hồn sư vào 5 năm trước.

Lúc ban đầu khi Đường Diễm cùng Đường Tam đi theo Đường Nguyệt Hoa học tập, cho dù là Đường Diễm cũng có chút không quá minh bạch vì cái gì muốn học mấy thứ này, nhưng là một đoạn thời gian sau, bọn họ liền minh bạch.

Đi Sát Lục Chi Đô là luyện tâm, tới Nguyệt Hiên cũng là luyện tâm.

Sau khi trải qua những ngày yên tĩnh ở đây, bọn họ mới phát hiện bốn năm qua bọn họ là như vậy mệt mỏi, tinh thần thời khắc căng chặt, nếu là cứ thế mãi, đối bọn họ nhảy vọt phát triển cũng không có chỗ tốt gì.

Hơn nữa, trong một năm này, Đường Tam tuy rằng không có cố tình tu luyện, nhưng là kỹ năng học được trước đó hắn đã thông hiểu đạo lí, thậm chí mạch cuối cùng trong kỳ kinh bát mạch đều bắt đầu dần dần buông lỏng.

Mà lúc trước khi Đường Diễm được đến Sinh Mệnh Chi Thần truyền thừa, bởi vì vội vã trở về cũng không có đem tất cả đồ vật trong truyền thừa đều hiểu rõ với tâm, mà một năm này, tuy nói không phải toàn bộ đều ghi tạc trong lòng, nhưng là lại đối với truyền thừa so với phía trước có càng sâu hiểu biết.

Lễ tốt nghiệp của Nguyệt Hiên thuận lợi kết thúc, mỗi một học viên đều từ trong tay Đường Nguyệt Hoa tiếp nhận chứng minh tốt nghiệp, hoan thiên hỉ địa đầu nhập vào cái ôm của người nhà.

Đường Diễm cùng Đường Tam đứng trước mặt vẫn như cũ ưu nhã mỹ lệ Đường Nguyệt Hoa, trăm miệng một lời, "Cảm ơn ngài, cô cô".

"Các ngươi thật xuất sắc, các ngươi phụ mẫu cũng sẽ lấy làm tự hào vì các ngươi" Đường Nguyệt Hoa vui mừng cười cười nói.

"Nguyệt Hoa a di, không giới thiệu một chút sao?" Âm thanh trong trẻo vang lên, Đường Diễm cùng Đường Tam nhìn qua, đúng là một thân thường phục thái tử Tuyết Thanh Hà.

Đường Nguyệt Hoa giận dữ một tiếng, "Đừng luôn kêu ta là a di, ta thực lão sao?".

"Nguyệt Hoa a di..." Tuyết Thanh Hà bất đắc dĩ cười cười, nhìn về phía Đường Diễm cùng Đường Tam đứng phía sau Đường Nguyệt Hoa, Đường Nguyệt Hoa nhường ra nửa thân hình, "Cho các ngươi giới thiệu một chút, này hai cái đều là ta cháu trai, Đường Diễm ngươi hẳn là gặp qua, đây là Đường Ngân".

"Tất nhiên, Đường Diễm huynh đệ ở trong giải đấu hồn sư biểu hiện xuất sắc đến nay làm ta vẫn còn lưu lại ấn tượng, lệnh huynh Đường Tam cũng cực kỳ xuất sắc" Tuyết Thanh Hà trong mắt hiện lên tia sáng kì lạ, đạm cười nói.

Đường Diễm đương nhiên gật gật đầu, "Ngài hảo, thái tử điện hạ, ca ca ta xác thật thực xuất sắc".

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip