Chương 96: Tâm Ý
"Ca ca!"
Đường Diễm kinh hô một tiếng, chạy nhanh đỡ lấy Đường Tam, sắc mặt trong nháy mắt trở nên khó coi. Đường Thần vỗ vỗ bờ vai của cậu, an ủi nói "Không có việc gì, chỉ là lập tức tiếp thu mấy thứ này, yêu cầu thời gian tới tiêu hóa mà thôi."
"Thật sự không có việc gì sao?" Đường Diễm cảm giác trái tim bởi vì hoảng sợ mà cơ hồ muốn nổ tung dần dần bình ổn trở lại, Đường Thần gật đầu, "Không có việc gì, chờ hắn hấp thụ vài thứ kia là được, ta xem hồn lực của hắn hiện tại cũng đã cấp 85, chờ hấp thụ xong đại khái có thể đạt đến cấp 90, đến lúc đó trực tiếp tìm thứ 9 hồn hoàn là được."
"Vậy là tốt rồi." Đường Diễm nói xong áp mặt vào trái tim Đường Tam, thanh âm "Thình thịch, thình thịch, thình thịch" làm Đường Diễm cảm thấy an tâm.
Đôi mắt Đường Thần hơi tối lại, bất quá giây lát liền tiêu tan, chuyện của bọn tiểu bối hắn nhưng không nghĩ đi trộn lẫn.
"Hảo, ta thay ngươi thủ, không phải tới tìm thứ 8 hồn hoàn sao, mau đi đi." Đường Thần nhưng thật ra không biết Đường Diễm thứ 8 hồn hoàn cũng không phải đi săn hồn thú, mà là tự ngưng tụ.
Đường Diễm cắn cắn môi, nếu ấn theo lời tằng gia gia, khi ca ca tỉnh lại hồn lực sẽ đạt đến cấp 90, mà cậu hiện giờ còn chưa có thứ 8 hồn hoàn, liền tính mười vạn năm hồn hoàn có thể giúp cậu tăng lên mấy cấp, sợ là cũng không đuổi kịp ca ca.
"Vậy phiền toái tằng gia gia giúp ta chiếu cố ca ca." Đường Diễm dứt lời, đem Đường Tam hảo hảo đặt ở một chạc cây to rộng, sau đó kéo mấy nhánh cây xung quanh dựa sát lại đây, làm Đường Tam dựa vào càng thoải mái một chút.
"Được rồi được rồi, ngươi cứ dong dài." Đường Thần phất tay, trực tiếp đẩy Đường Diễm từ trên chạc cây xuống. Thân hình của Đường Diễm ở không trung khẽ nhúc nhích, sau khi vững vàng rơi xuống đất, ngẩng đầu nhìn Đường Thần cùng Đường Tam trên chạc cây, liền cúi đầu bắt đầu quan sát nơi này.
Di, cảm nhận được quyền trượng sinh mệnh trong cơ thể bắt đầu xao động, Đường Diễm đem quyền trượng sinh mệnh phóng xuất ra tới, đá quý được khảm trên đỉnh quyền trượng sinh mệnh phát ra một đạo ánh sáng màu xanh lục rất nhỏ, thẳng tắp chiếu vào một khối đá thật lớn màu xanh lơ bên trái cậu.
Đường Diễm khẽ nhíu mày, đi qua đẩy khối đá kia qua một bên, lộ ra cửa động ước chừng đủ cho một người đi qua phía dưới hòn đá.
Đường Diễm kinh ngạc nhìn Đường Thần trên cây, Đường Thần nhíu mày, từ trên cây nhảy xuống, "Đây là? Loại cảm giác này có điểm kỳ quái."
"Có thể đi xuống sao?" Đường Diễm nhìn xuống, là một thông đạo sâu không thấy đáy, cậu tùy tiện lấy một hòn đá nhỏ bên cạnh ném xuống, thật lâu không nghe thấy âm thanh phản hồi.
"Sâu như vậy?" Đường Thần nhướng mày, bàn tay đặt ở chỗ cửa động, "Tuy rằng năng lượng cảm giác có điểm kỳ quái, bất quá phi thường nồng đậm."
Đường Diễm hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu nhìn về phía Đường Thần, "Tằng gia gia, ca ca liền nhờ ngài, ta không biết khi nào sẽ đi lên. Nếu ca ca tỉnh, khiến cho hắn trở về trước đi."
"Được rồi, đã biết." Đường Thần xua xua tay, mũi chân nhẹ điểm, một lần nữa ngồi ở trên chạc cây. Đường Diễm lại ngẩng đầu nhìn Đường Tam còn đang hấp thụ dung hợp, thả người nhảy xuống cửa động.
Đường Thần hơi nằm ngửa ra sau, dựa vào trên thân cây, bàn tay nhẹ vẩy một cái, khối đá màu xanh lơ kia lại lần nữa che lại cửa động.
Sau khi từ cửa động nhảy xuống, thông đạo phi thường dài, Đường Diễm nhìn khoan thông đạo càng ngày càng rộng hơn, liền bắt đầu trở nên cảnh giác. Không biết tình huống nơi này như thế nào, thời gian Đường Diễm rơi xuống đại khái ước chừng một ngày, mới có thể thấy nơi đặt chân.
Sau khi chạm đất, Đường Diễm liền đánh giá nơi này. Chỗ cậu đang đứng giống như một ngã tư, từ đây có nhiều lối rẽ kéo dài ra các hướng khác nhau.
Bất quá, đường phía trước cùng bên phải không kéo dài quá xa, chỉ khoảng trăm mét là đã bị chặn lại. Mà đường bên trái cùng phía sau thì rộng lớn sâu hun hút, tạm thời nhìn không thấy cái gì, Đường Diễm duỗi tay dò xét, lập tức nhận ra năng lượng ở phía bên trái mạnh hơn rất nhiều so với phía sau.
Đường Diễm nhíu mày, cuối cùng lựa chọn con đường lớn bên trái.
Theo lý mà nói, cậu đã rơi xuống lâu như vậy, nơi này chắc chắn phải rất sâu, tuy không đến mức chạm tới địa tâm, nhưng chắc chắn còn sâu hơn nhiều so với nơi cậu từng tìm thấy sinh mệnh chi hồ, thế nhưng kỳ lạ là nhiệt độ ở đây lại hoàn toàn không nóng chút nào.
Đi theo lối rẽ bên trái được chừng vài trăm mét thì bắt đầu xuất hiện màu sắc kỳ quái, là một loại vật chất màu xám bao trùm ở trên con đường này. Đường Diễm ngồi xổm xuống, duỗi tay chạm vào thứ nhìn giống như bụi này, nhưng kết cấu thì lại giống như bột phấn, còn mơ hồ ẩn chứa một loại năng lượng kỳ quái.
Đường Diễm thử hấp thụ một chút năng lượng kỳ quái trong vật chất màu xám, khẽ nhíu mày, loại cảm giác quen thuộc này, như là hỗn độn chi lực lúc cậu ở trong thông đạo thời không cảm nhận được.
Hỗn độn chi lực cực kỳ cuồng bạo, nếu tùy tiện hấp thụ sợ là có thể làm cậu trực tiếp nổ tan xác mà chết, Đường Diễm cau mày đứng lên, nếu năng lượng của nơi này không thể dùng, cậu cũng chỉ có thể lại tìm nơi có năng lượng nồng đậm khác.
Đường Diễm men theo lối rẽ tiếp tục đi sâu vào trong, càng đi sâu, lớp vật chất màu xám bao phủ con đường càng trở nên dày đặc, mà năng lượng phản ứng cũng càng ngày càng cường liệt.
Đi ước chừng 200 mét, Đường Diễm ở phụ cận tìm được một khoảng đất trống rồi ngồi xuống. Tuy rằng không biết vì cái gì hỗn độn chi lực ở nơi này không có cuồng bạo như trong thông đạo thời không, nhưng cậu không dám lơ là, hơn nữa năng lượng ở ở đây cũng đủ cho cậu ngưng tụ thứ 8 hồn hoàn.
Tuy rằng có chút mạo hiểm, nhưng Đường Diễm vẫn là trầm hạ tinh thần, bắt đầu hấp thụ năng lượng nồng đậm xung quanh. Theo năng lượng nhập thể, hỗn độn chi lực liền thể hiện ra sự bá đạo của nó, nhưng không có cuồng bạo như Đường Diễm tưởng tượng, còn có thể áp chế.
Nếu hỗn độn chi lực ở nơi này có thể vì cậu sử dụng, Đường Diễm liền không hề chần chờ, thả lỏng tinh thần chuyên tâm hấp thụ năng lượng.
Theo thời gian trôi qua, toàn thân Đường Diễm dần bị lớp vật chất màu xám bao phủ đến không còn kẽ hở, trông chẳng khác nào một bức tượng điêu khắc.
"A!"
Trung tâm Lạc Nhật Sâm Lâm, một tiếng gầm kinh thiên động địa đột ngột vang lên, hồn thú xung quanh hoảng loạn ùn ùn tháo chạy, không dám lưu lại nơi này.
Đường Thần nhìn khí thế của Đường Tam lại lần nữa đại biến, khẽ cười một tiếng.
Mấy thứ này vốn dĩ nghĩ cho Tiểu Diễm, đến lúc đó Tiểu Diễm muốn tiếp tục kế thừa thần vị của Tu La thần hay là sinh mệnh chi thần, đều do chính cậu lựa chọn. Nhưng lại quên mất mình còn có một tằng tôn là song sinh võ hồn, nếu là song sinh võ hồn, thì mỗi võ hồn thừa kế một cái thần vị cũng là có thể.
"Nếu ngươi đã tỉnh, ta liền đi đây." Đường Thần nhìn Đường Tam đã mở mắt, hơi thở lạnh băng, trầm giọng cười nói.
"Diễm nhi đâu?" Theo Đường Tam mở miệng, hơi thở lạnh băng quanh người hắn dần dần tiêu tán, lại lần nữa trở nên ôn hòa, nhưng hơi thở lạnh băng thuộc về Tu La thần chưa biến mất, mà là dung hợp vào hơi thở ôn hòa.
"Tiểu Diễm từ chỗ đó đi xuống." Đường Thần chỉ khối đá lớn màu xanh lơ kia, "Hắn nói nếu ngươi tỉnh, liền về trước đi, hắn đến lúc đó sẽ trở về tìm ngươi."
Đường Tam đẩy khối đá lớn kia ra, sau khi hấp thụ đồ vật của Tu La thần, hồn lực của hắn đã lên tới cấp 90, tuy rằng phần hồn lực này không phải do chính bản thân từng bước tu luyện mà có nên có chút không ổn định, nhưng cũng không tính là vấn đề quá lớn.
Đợi khi tìm được Diễm nhi, hảo hảo bình ổn lại một chút, sau đó chau chuốt lại là được.
"Đã bao lâu rồi?" Đường Tam nhìn thông đạo sâu không thấy đáy, hỏi Đường Thần đứng ở bên cạnh.
"Nửa năm rồi, ngươi không cảm thấy đói à?" Đường Thần cười tủm tỉm nhìn Đường Tam, giống như là vì đáp lại lời Đường Thần, bụng Đường Tam nháy mắt phát ra thanh âm "Ục ục".
Đường Tam mặt đỏ lên, giả bộ ho hai tiếng, Đường Thần cười cười, lấy đồ ăn ra đưa cho hắn, "Đây, đừng nói ta không chăm sóc hậu bối."
"Khụ, cảm ơn tằng gia gia." Đường Tam nhận lấy, ngượng ngùng cười cười.
Đường Thần cười lớn một tiếng, "Như vậy mới ra dáng người trẻ tuổi chứ, ngươi nhìn xem Tiểu Diễm thật hoạt bát, đừng bị những chuyện kia trói buộc. Được rồi, thực lực hiện giờ của ngươi cũng không cần ta thủ, ta đi trước đây."
Đường Tam nhìn bóng dáng Đường Thần rời đi, sau một lúc lâu mới nhẹ giọng nói "Cảm ơn ngài."
Nhanh chóng ăn vài thứ, Đường Tam cũng không có trở về, mà là thả người nhảy xuống cửa động. Diễm nhi hiện giờ ở dưới còn không biết như thế nào, hắn sẽ không trở về một mình.
Chờ sau khi Đường Tam rơi xuống đất, nhìn xung quanh một lúc, rồi đi vào con đường bên trái mà Đường Diễm từng đi. Đi khoảng mấy trăm mét, liền thấy được Đường Diễm đã bị vật chất màu xám hoàn toàn bao trùm.
Đường Tam nhanh chóng bước đến, nhẹ nhàng lau vật chất màu xám bám trên mặt Đường Diễm, lộ ra khuôn mặt trầm tĩnh của cậu. Cảm nhận được Đường Diễm không có nguy hiểm, Đường Tam liền lui ra phía sau vài bước, khoanh chân ngồi xuống.
Thực lực của hắn tăng trưởng quá nhanh, hồn lực không quá ổn định, hắn yêu cầu thời gian tới củng cố tu vi, đồng thời làm quen với hồn kỹ mới vừa tăng thêm trên Hạo Thiên Chùy.
Thời gian từng ngày trôi qua, không chỉ là Đường Diễm, ngay cả Đường Tam cũng bị vật chất màu xám bám đầy.
"Diễm nhi!" con đường này đã yên tĩnh đại khái ba tháng, một ngọn lửa bỗng nhiên xuất hiện, thiêu rụi sạch sẽ lớp vật chất màu xám bao phủ trên người Đường Diễm.
Vị trí nơi Đường Diễm đang ngồi, lúc này đã hoàn toàn biến thành một biển lửa nhỏ rực cháy, Đường Diễm vẫn cứ ngồi ở đó, nhưng trên mặt lại có chút thống khổ.
Đường Tam đã từng tiếp thu qua thần ban cho mười vạn năm hồn hoàn, hắn biết khi hấp thụ mười vạn năm hồn hoàn là cỡ nào thống khổ. Thứ 7 hồn hoàn của Diễm nhi là mười vạn năm hồn hoàn, như vậy thứ 8 hồn hoàn đệ ấy nhất định cũng sẽ ngưng tụ mười vạn năm hồn hoàn.
Quả nhiên, sau khi trên mặt Đường Diễm lộ ra thần sắc thống khổ, chính giữa biển lửa liền xuất hiện một cái vòng tròn màu đỏ, theo thời gian trôi qua, hồn hoàn màu đỏ càng ngày càng nhỏ, tròng lên trên Lam Hạo Chùy sớm đã lặng yên phóng thích.
Hồn hoàn mười vạn năm màu đỏ trương dương tỏ rõ cảm giác tồn tại, chờ hồn hoàn hoàn toàn ngưng tụ thành công, ngọn lửa quanh thân Đường Diễm cũng dần dần trở về trong cơ thể.
"Ân......" Đường Diễm duỗi người, chậm rãi mở mắt, "Ca, ca ca! Ngươi như thế nào lại ở đây?!"
Đường Tam khẽ cười một tiếng, chấn rớt vật chất màu xám bám trên người mình, sau đó đem Đường Diễm ôm vào trong lòng, "Tất nhiên là ca ca tỉnh lại không thấy Diễm nhi, liền tìm tới đây."
Đường Diễm mặt hơi hơi đỏ lên, "Ca ca, ngươi hấp thụ những cái đó không thành vấn đề đi?"
Đường Tam nhẹ nhàng "Suỵt" một tiếng, ôm người càng chặt, "Không nói này đó, Diễm nhi, làm ta ôm trong chốc lát."
Đường Diễm an tĩnh lại, tùy ý Đường Tam ôm lấy cậu, vành tai bắt đầu đỏ bừng. Nghĩ đến cảm giác kỳ lạ lúc trước, Đường Diễm nhẹ giọng hỏi "Ca ca, cái mà ngươi nói là ái, rốt cuộc là cái gì?"
Trong mắt Đường Tam hiện lên một tia kinh hỉ, cười nói "Vì cái gì hỏi như vậy?"
"Lúc trước khi ca ca giết chết Tà Ma Hổ Kình vương, ta cảm thấy ta giống như tâm động, nhưng ta không biết...... có phải hay không?" Đường Diễm chần chờ nói, "Khi đó ta cảm thấy ca ca hẳn là người lợi hại nhất trên thế giới."
"Hảo Diễm nhi!" Đường Tam cúi đầu hôn khóe mắt đuôi lông mày của Đường Diễm, dần dần hạ xuống khóe miệng của cậu, nhẹ nhàng liếm láp đôi môi Đường Diễm, cười khẽ, "Diễm nhi, sẽ khó chịu sao?"
"Không!" Đường Diễm kiên định lắc đầu.
"Diễm nhi, đệ chỉ cần nhớ rõ ta yêu đệ là được rồi." Đường Tam cười nhẹ một tiếng, trong thanh âm mang theo thỏa mãn cùng thở dài.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip