Chương 37
37. "Em có biết đồng tính là gì không?"
Giọng của Thịnh Tiểu Dương nhẹ như gió, nhỏ bé như thể gấp đôi lại là có thể nhét vào túi du hành vũ trụ, khoác lên vai Chương Tự là đủ sức rong ruổi khắp thế giới.
Chương Tự thích cảm giác thoải mái mà làn da non mỏng của cậu mang lại.
Thịnh Tiểu Dương choáng váng, hai chân cậu giật giật, tay bấu chặt lấy cổ tay anh, đầu ngón tay ghim sâu vào da thịt. Chương Tự dùng bàn tay kia nhẹ nhàng phủ lên mu bàn tay cậu, động tác dịu dàng như đang dỗ dành.
Mùi gỗ trầm thoảng tới, lớp lông tơ dựng đứng sau gáy cậu chậm rãi xẹp xuống. Cậu lắc lắc chân, ngoan ngoãn thuận theo anh.
Chương Tự ôm Thịnh Tiểu Dương đi xuống thêm một tầng, dừng lại ở cửa thông ra cầu thang thoát hiểm, anh đặt người xuống, hờ hững ngước mắt liếc lên.
Thịnh Tiểu Dương định mở miệng giải thích rằng cậu không nghe, cũng không nhìn gì hết, bọn họ nói gì cậu chẳng rõ.
Nhưng tay vừa nhấc lên đã bị Chương Tự ấn xuống.
"Đào Dã là bạn trai cũ của Tưởng Gia Tuệ." Giọng điệu bình thản nhưng câu chữ lại như hòn sỏi ném xuống hồ nước tĩnh lặng, từng hạt một xuyên thủng mặt hồ, dội vào đầu Thịnh Tiểu Dương, làm dấy lên sóng dữ cuồn cuộn.
Cậu mở to mắt, không dám tin.
Chương Tự suy nghĩ giây lát, anh lựa lời nói: "Cũng chẳng hẳn là bạn trai cũ, họ vốn chưa từng ở bên nhau." Anh ngừng lại, nói thêm: "Nhưng khi chia tay thì ầm ĩ lắm."
Thịnh Tiểu Dương há miệng chớp mắt, trong đầu nảy ra sáu dấu chấm than.
Chương Tự vẫn điềm nhiên, ánh mắt chăm chú khóa chặt lấy cậu, thẳng thắn hỏi: "Em có biết đồng tính là gì không?"
Thịnh Tiểu Dương run rẩy.
Sự dịu dàng trong ánh mắt Chương Tự thoáng tan vỡ, rồi lại nhanh chóng tụ về, tốc độ nhanh đến mức chẳng ai kịp dò xét. Anh lùi lại nửa bước, ánh đèn hành lang hắt lên gương mặt nghiêng nghiêng, rọi rõ từng đường nét sắc lạnh trên mặt anh.
Thịnh Tiểu Dương ngây ngẩn, cậu như thấy đôi môi ấy khẽ mấp máy, tựa như đang thốt lên: "Tôi biết rồi."
"Đi thôi." Chương Tự nói.
Anh bước ngang qua, vạt áo anh lướt nhẹ qua vạt áo cậu, lại trở về bộ dạng dịu dàng, hiền hòa như trước kia.
Khi khóe mắt họ giao nhau trong ánh nhìn vội vã, Thịnh Tiểu Dương hoảng loạn. Cậu cố chống cự ký ức quá khứ, nhưng sự thật rằng bản thân cậu vốn là như thế, hai điều đó không hề mâu thuẫn.
Mà những cảm xúc giằng xé ấy, vốn đã khó diễn đạt với người bình thường, huống chi Thịnh Tiểu Dương là một người câm.
Cổ tay Chương Tự bỗng căng lại, Thịnh Tiểu Dương níu lấy anh. Nơi mới vừa in hằn dấu móng tay, giờ ngón tay cậu nóng rực.
Cậu ngẩng đầu lên, bốn mắt giao nhau.
— Em biết đồng tính là gì.
Thịnh Tiểu Dương nói cậu biết.
Trên lầu, Tưởng Gia Tuệ đang đứng tựa vào cầu thang, không rõ là cười nhạo ai mà hừ nhẹ một tiếng.
————
(truyện chỉ được đăng tại app chữ W màu cam: BBTiu4, những nơi khác đều là ancap!)
Mắt To chọn một trung tâm thương mại gần viện phúc lợi, đi bộ qua lại cũng tiện. Cô cứ nghĩ sẽ chỉ có mình với Thịnh Tiểu Dương, cùng lắm thêm Tô Diểu Diểu, nào ngờ Chương Tự cũng đi. Mắt To không dám hó hé, cả người mất tự nhiên hẳn.
Tô Diểu Diểu pha trò: "Có trai đẹp ở đây, tôi cũng phải tỏ ra thục nữ mới được."
Mồ hôi Mắt To chảy ròng ròng. Trong lòng thầm kêu khổ, thục nữ cái gì chứ, chị đừng nói bậy, anh đẹp trai này là của vị ngồi ghế phụ kia!
Chương Tự lái xe, Thịnh Tiểu Dương ngồi ở ghế phụ. Đáng ra chỉ cần bước vài bước qua đèn đỏ là đến nơi, vậy mà bốn bánh xe lăn trong con đường một chiều, cố tình đi vòng làm mất thêm mười phút.
Sắp lập thu, cái nóng hừng hực cuối hè còn dữ dội hơn cả "thu hổ*". Thịnh Tiểu Dương vốn sợ nóng, giờ bị nắng thiêu đến ngẩn ngơ, ánh mắt mơ màng. Chương Tự mua cho cậu một que kem, bảo: "Ăn một nửa thôi."
*"秋老虎" (qiū lǎohǔ) là thuật ngữ dân gian ở Trung Quốc để chỉ thời tiết nóng bức, oi ả xảy ra vào mùa thu, sau khi cái nóng của mùa hè đã qua đi. Hiện tượng này là do vùng áp cao cận nhiệt đới hoạt động trở lại, gây ra những ngày nắng nóng kéo dài.
"Thấy chưa, người lớn quản trẻ con chính là như thế đấy." Tô Diểu Diểu cười cười, quay sang Mắt To: "Em đừng tưởng Chương Tự với ai cũng dễ tính, bản chất anh ấy là người thích kiểm soát. Có ai cho người khác kem mà lại chỉ cho phép ăn một nửa chứ?"
Mắt To nào dám có ý kiến, chỉ dạ dạ gật đầu, trong bụng thì gào lên—
Thịnh Tiểu Dương cậu ấy cam tâm tình nguyện mà!
Tô Diểu Diểu thấy lạ, bèn hỏi Chương Tự: "Vậy nửa còn lại cho ai ăn?"
Chương Tự chỉ mỉm cười không nói gì.
Nhưng cơ hội giữ lại một nửa nào có tồn tại, Thịnh Tiểu Dương đã nhân lúc ấy mà ăn sạch trơn. Kem ngọt lịm, vừa với khẩu vị của cậu.
Mắt To và Tô Diểu Diểu đồng loạt câm nín.
Thịnh Tiểu Dương hỏi Mắt To muốn quà gì. Mắt To nghĩ mãi, cô lắp ba lắp bắp, chỉ nói không biết, chưa nghĩ ra, cái gì cũng được.
Mà "cái gì cũng được" thì rốt cuộc chính là "cái gì cũng không được". Bản thân còn chưa rõ mình muốn gì, người tặng quà lại càng khó mà biết được, món quà ấy cuối cùng cũng chỉ thành một thứ hình thức.
Dẫu vậy, hình thức thì vẫn phải có.
Thịnh Tiểu Dương muốn lưu lại kỷ niệm cho quãng thời gian hai người từng nương tựa vào nhau. Nay họ đã cùng nhau bước tới một hành trình xa hơn, con đường trước mặt, dù tốt hay xấu, chỉ cần có ý nghĩa, đều sẽ trở nên rực rỡ. Đó chính là trải nghiệm.
"Đang nghĩ suông thì chẳng có cảm hứng đâu." Chương Tự đề nghị: "Hay là cứ đi dạo thử xem?"
Thịnh Tiểu Dương kinh nghiệm còn non, hoàn toàn nghe theo anh, cậu gật đầu đồng ý.
(truyện chỉ được đăng tại app chữ W màu cam: BBTiu4, những nơi khác đều là ancap!)
Đi ngang quầy mỹ phẩm, những thỏi son đỏ rực trên kệ trưng bày khiến mắt Mắt To hoa cả lên.
Thịnh Tiểu Dương hỏi:
- Cậu thích không?
Mắt To cũng chẳng rõ. Cô lắc đầu, liếc thấy giá, cái cổ xoay tới xoay lui, rồi lại cúi xuống, lòng đầy chua xót.
Thịnh Tiểu Dương hiểu cô đang nghĩ gì, vừa định mở miệng thì bị Chương Tự giữ tay lại, anh lắc đầu ra hiệu.
Cậu khựng lại, rụt tay về.
Tô Diểu Diểu thì chẳng bận tâm nhiều, cô khoác tay Mắt To, cong môi cười tươi tắn: "Đi, vào chọn một cây thôi."
Mắt To giật thót, vội vàng xua tay: "Không không đâu."
Nhưng sức cô yếu, kéo không lại Tô Diểu Diểu. Nhìn thấy cô nhân viên bán hàng cười tươi bước tới, Mắt To quýnh lên, bỗng kêu to một tiếng: "Chị ơi!"
Tô Diểu Diểu giơ tay xoa tai: "Kêu nhỏ thôi, làm tôi hết cả hồn."
Mặt Mắt To đỏ bừng, cô ngại ngùng quay đi.
Tô Diểu Diểu ghé sát lại, cười hỏi: "Không thích thật à?"
Ánh mắt Mắt To rõ ràng vẫn lưu luyến, còn vương chút tò mò, chỉ là khóe môi mím chặt, ngón tay xoắn lại: "Em thế này... chắc chẳng hợp tô son đâu nhỉ? Không đẹp, thôi bỏ đi."
"Em thế nào chứ? Phong cách vốn phải thử mới biết. Có thử mới có chọn. Dù có tô son hay không, em vẫn là Chu Tư Khả. Con gái mặc váy hay cắt tóc ngắn cũng chẳng sao, chỉ cần em thấy thích chính mình là được." Tô Diểu Diểu nhìn cô, đôi mắt sáng rỡ: "Con gái có vô vàn lựa chọn mà."
Mắt To như được khinh khí cầu nâng bổng lên, không sao đáp xuống được. Cô ngẩn ngơ, vành mắt dần ươn ướt. Gió thổi tới mang theo hương vị tự do.
Tô Diểu Diểu vẽ nên viễn cảnh cho cô: "Tô son lên, rồi đứng ở đường Giang Bình chụp một tấm, đảm bảo đẹp mê ly, tôi nói không bao giờ sai hết!"
—
Chương Tự kéo Thịnh Tiểu Dương rời đi. Không xa phía trước, trẻ con đang xếp hàng nhận bóng bay từ tay chú hề. Anh cũng lẫn vào đó, thoạt nhìn có chút lạc lõng. Chú hề bất đắc dĩ xoắn thành một con chó nhỏ.
Chương Tự cười cảm ơn, đưa cho Thịnh Tiểu Dương.
Cậu sờ cái đuôi chó, hỏi:
- Còn Thịt Kho đâu?
"Ở nhà trông nhà."
Ngoài ăn ra, chú chó kia đôi khi cũng làm việc đàng hoàng.
Trong trung tâm thương mại, cứ hai ba bước là một cửa hàng đồ hiệu. Trước kia Thịnh Tiểu Dương chỉ đi ngang, nay cậu đã thật sự bước vào, dù quần áo sạch sẽ, nhưng trong lòng vẫn lộ ra nỗi dè chừng xa cách.
Chương Tự dẫn cậu làm quen, anh rất tự nhiên, vừa đi vừa hỏi: "Cái đồng hồ kia có đẹp không? Mà nghe nói hôm nay giá vàng lại tăng rồi."
Thịnh Tiểu Dương dần thả lỏng, anh hỏi câu nào cậu đáp lại câu ấy. Mỗi lần nhìn món gì cậu cũng đều liếc nhìn bảng giá trước, đếm đi đếm lại mấy số không phía sau, cậu run run khen đẹp. Thật ra cậu cũng muốn tặng quà cho Chương Tự.
Nhưng khó chọn quá.
Cuối cùng, Thịnh Tiểu Dương mua một chiếc bình giữ nhiệt màu hồng hơn ba trăm tệ. Với cậu, số tiền ấy hơi đắt. Song Chương Tự hiểu rõ, Thịnh Tiểu Dương nghèo thì nghèo thật, nhưng cậu chưa bao giờ keo kiệt với bạn bè. Chỉ cần trong khả năng, bao nhiêu cậu cũng sẵn lòng.
Mặt cậu cứng đờ, cậu làm ngôn ngữ ký hiệu với Chương Tự:
- Em đi dạo hết nổi rồi.
Chương Tự cười không khép miệng được.
Hai người dừng lại trước tiệm trà sữa, Chương Tự đoán chắc cậu chưa từng uống, liền gọi một ly cho cậu thử. Đến lúc chọn độ ngọt, anh phân vân mãi.
Thịnh Tiểu Dương hảo ngọt, càng ngọt càng vui, thi thoảng một hai lần thì không sao, nhưng lần nào cũng thế thì chẳng tốt cho đường huyết.
Chương Tự chọn cách an toàn, quyết định chọn 70%.
Thịnh Tiểu Dương đã quen với việc được Chương Tự cho ăn, cậu cong mắt nhận lấy đồ uống.
Chương Tự rất hài lòng với trạng thái ấy.
Thịnh Tiểu Dương hút một ngụm, cậu cười cười, nhưng nét mặt không biến động nhiều. Chương Tự nhìn là biết ngay, độ ngọt này chưa là gì với cậu.
Chiếc bình giữ nhiệt màu hồng được gói trong túi quà cũng màu hồng, miệng túi thắt nơ bướm, thoang thoảng mùi nước hoa hương muối biển.
"Sao em lại quyết định mua cái này vậy?"
Khi Thịnh Tiểu Dương ngậm ống hút, cậu có thói quen nhỏ chính lại không thích ngậm đàng hoàng, mà cứ cắn cắn lấy đầu ống hút, giống hệt khi Thịt Kho cắn bát cơm của nó. Trung bình mỗi tháng Chương Tự phải thay cho nó hai cái bát.
Thịnh Tiểu Dương vừa cắn ống hút vừa làm ngôn ngữ ký hiệu:
- Uống nhiều nước nóng.
Chương Tự: "..."
Thịnh Tiểu Dương cười, ống hút mỏng kẹp giữa răng, khe hở nhỏ để lộ môi đỏ cùng khoang miệng, lúc ẩn lúc hiện theo động tác nuốt.
Chương Tự vội đảo mắt sang nơi khác, trông có chút không tự nhiên.
Một lát sau, Thịnh Tiểu Dương đưa một tờ giấy chi chít chữ viết cho anh.
[Hồi trước Mắt To đau bụng lại lên cơn sốt, muốn uống nước nóng. Dưới tầng hầm không có cốc, em đành rửa sạch mấy chai nhựa nhặt được, rót nước sôi vào. Nhựa nóng chảy méo mó, uống vào có mùi, không tốt cho sức khỏe.]
Chương Tự lặng lẽ gấp tờ giấy ngay ngắn lại. Anh cụp mắt xuống thì thấy đôi giày đã bong keo của Thịnh Tiểu Dương, vạt áo ngoài cũng thủng mấy lỗ.
Cậu chỉ có hai bộ quần áo, hai đôi giày, cậu thay nhau giặt rồi mặc tới mặc lui. Vừa lãnh lương cũng chẳng nghĩ đến chuyện mua thêm, cậu tích tiền không biết để làm gì.
Chương Tự đứng dậy. Thịnh Tiểu Dương ngẩng đầu lên, đôi mắt mờ mịt nhìn anh.
— Sao thế ạ?
Cậu hoang mang, không rõ anh định đi đâu.
Bàn tay Chương Tự đặt lên bả vai cậu rồi ấn xuống. Thịnh Tiểu Dương không đứng dậy nổi, sức cậu vẫn không bằng sức anh.
Trong thoáng chốc, Chương Tự thấy nơi yết hầu tinh tế của cậu lăn nhẹ một cái, như vừa nuốt gì đó xuống. Anh hít sâu, chỉ vào môi mình, đợi khi ánh mắt Thịnh Tiểu Dương dừng lại mới nói: "Ngồi đây chờ tôi, tôi đi có chút việc, sẽ quay lại ngay."
Thịnh Tiểu Dương mơ hồ gật đầu đồng ý.
Trung tâm thương mại vắng người, lạnh lẽo như thế giới thu nhỏ. Ai đi ngang cũng liếc nhìn Thịnh Tiểu Dương, mấy bảo vệ cũng cố tình đi qua đi lại vài lần. Cảm giác ngột ngạt không tên ập tới, Thịnh Tiểu Dương bất chợt thấy bực bội. Lần thứ ba khi bảo vệ cầm gậy đi ngang qua, cậu ngước mắt, lạnh lùng nhìn thẳng, khí thế bức người lập tức tỏa ra.
Chó hoang không phải vì được cho ăn nhiều mà sẽ mãi ngoan ngoãn. Đến lúc cần cắn, nó sẽ không nương tay.
Bảo vệ chạm vào dùi điện, bỗng thấy căng thẳng.
Thịnh Tiểu Dương làm người ta sợ mà cậu chỉ cười nhạt một tiếng, chẳng buồn để ý. Cậu lắc lắc cái cốc giấy trong tay, bên trong đã trống rỗng.
Thứ này bán chẳng được giá nên cậu không thích nhặt. Trong trung tâm rộng lớn, tìm một cái thùng rác cũng khó. Mà Chương Tự lại dặn đừng đi xa. Thế là Thịnh Tiểu Dương chỉ quanh quẩn trong bán kính năm mươi mét.
Trong lúc ấy, cậu phát hiện một cửa hàng mắt kính.
Thịnh Tiểu Dương đứng trước tủ kính, không sao rời mắt được. Cậu chưa từng biết một cặp kính thôi cũng có thể làm đến sang trọng thế này, mà lại ẩn chứa sự dịu dàng giống hệt Chương Tự.
Nhân viên bán hàng quan sát cậu, ôm cái định kiến "người thật sự có tiền thì thường không phô trương", nên vẫn niềm nở như với các khách khác: "Anh cần gì không ạ? Mời anh vào trong."
Thịnh Tiểu Dương không đáp ngay. Ba giây sau, cậu quay đầu nhìn nhân viên kia.
— ???
Đôi mắt nhân viên đầy chờ đợi.
Thịnh Tiểu Dương đã để ý tới một cặp kính gọng vàng, trên gọng còn đính chuỗi dây mảnh cùng tông màu. Dưới ánh đèn trưng bày, sợi dây tỏa ra ánh sáng lấp lánh, khéo léo mà không cầu kỳ.
Đó là dáng vẻ phồn hoa mộng ảo của chốn danh lợi.
"Anh có con mắt tinh tường thật đấy!" Cô nhân viên lập tức buông lời khen ngọt ngào, rồi nhanh nhẹn giới thiệu: "Đây là mẫu mới ra của cửa hàng chúng tôi, gọng kính thiết kế cổ điển, trang trọng mà vẫn giữ được nét hài hòa. Anh xem, đặc biệt là phần dây đeo tinh xảo này, được chế tác bởi nhà thiết kế quốc tế hàng đầu, trên đó còn khảm kim cương thiên nhiên..."
Cô nuốt một ngụm nước bọt, dò xét phản ứng của cậu: "Bây giờ, kính không chỉ để nhìn xa nhìn gần, mà còn là món phụ kiện thời trang quan trọng!"
Thế nhưng, trước mặt cô, chàng trai trẻ đẹp chẳng có mấy biểu cảm. Cậu lạnh lùng, trầm tĩnh, như thể đã hòa tan vào trong ánh sáng lấp lánh kia.
Cô thử thăm dò: "Anh có muốn tôi lấy ra cho anh xem thử không?"
Không một lời hồi đáp. Chỉ thấy ánh mắt cậu bị hút chặt vào quầng sáng rực rỡ của những hạt kim cương li ti. Trong đầu lại thoáng hiện ra dáng vẻ Chương Tự khi làm việc cũng đeo kính, một cặp kính không gọng, xong việc là tháo xuống ngay, tiện tay đặt bừa trên bàn, chẳng mấy khi quan tâm. Nhưng Thịt Kho lại thỉnh thoảng ngậm kính chơi, rồi bị anh quở trách.
Khi kính đặt lên sống mũi Chương Tự, cả gương mặt anh như một ngọn núi cao vờn quanh mây khói. Ánh mắt sau tròng kính vô thức hất lên, phảng phất dáng vẻ "nghiêng thành đổ nước", khiến người ta không khỏi choáng ngợp.
Ngón tay cậu mân mê, đôi mắt say mê nhìn chằm chằm.
Nhưng rồi, cái giá niêm yết sừng sững kia như một chậu nước lạnh dội thẳng xuống đầu cậu.
"Thưa anh..."
Thịnh Tiểu Dương bèn viết vài chữ lên giấy, đưa cho nhân viên.
[Tôi không có nhiều tiền thế.]
Cô nhân viên nhìn rõ dòng chữ, gương mặt lập tức biến hóa đủ cung bậc: "Hả...?"
Lời tác giả:
Hiện tại, Mắt To và Diểu Diểu đều chẳng thích phụ nữ. Hai người chỉ muốn dành dụm tiền để đi du lịch, chụp cho mình những bức ảnh thật xinh đẹp. Diểu Diểu chính là người khơi mở ý thức nữ quyền cho Mắt To. Giữa họ chỉ là tình bạn.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip