Chương 53
53. Hôn
"Choang—" lưỡi liềm rơi xuống đất.
Thịnh Tiểu Dương còn chưa kịp hoàn hồn, bao nhiêu chuyện ùa về, sống mũi cậu cay cay muốn khóc. Cậu không phải muốn khóc vì bản thân, mà lag vì Chương Tự.
Chương Tự nâng khuôn mặt cậu lên, dịu dàng lau đi hơi nước đọng lại trên khóe mắt cậu, anh nhỏ giọng hỏi: "Em đói chưa?"
Thịnh Tiểu Dương mím môi, cậu chớp chớp mắt, dần bình tỉnh lại, rồi bất giác bật cười, làm ngôn ngữ ký hiệu:
— Ăn một miếng rồi.
Cậu chỉ vào cái bánh bao lăn lóc trên đất, dính đầy bụi đất.
Chương Tự nhướng mày liếc mắt nhìn quanh, từ tốn cân nhắc cục diện. May mà đến kịp, cậu vẫn chưa gây ra tai họa lớn.
Anh mỉm cười nói: "Chỉ có em mới không biết kén ăn."
Thịnh Tiểu Dương thích được anh ôm, bất kể ở tư thế nào cậu cũng thấy thật thoải mái. Nhưng cậu không dám tham lam, phải biết kiềm chế. Cậu vỗ nhẹ vai anh, ra hiệu mình muốn xuống.
Chương Tự thoáng chau mày lại rồi nhanh chóng giãn ra. Anh cảm thấy Thịnh Tiểu Dương đã có sự thay đổi, một sự chuyển biến tinh tế về mặt cảm xúc, đan xen giữa khao khát, kiềm nén và bất lực. Cậu giấu rất khéo những mâu thuẫn của bản thân vào bên trong.
Càng ngày càng giống một nhóc con hư hỏng rồi, Chương Tự thầm nghĩ.
Trình Sơn vừa thấy Chương Tự thì càng thêm điên loạn. Mặt ông ta đỏ bừng, gân xanh nổi dọc trán và cổ, trông chẳng khác gì miếng gan heo để lâu, miệng thì lảm nhảm không rõ là đang nói gì.
Chương Tự lạnh lùng liếc nhìn ông ta nhưng không thèm đáp lại. Anh chỉ vỗ nhẹ lưng Thịnh Tiểu Dương: "Đi thôi, cảnh sát sắp đến rồi."
Thịnh Tiểu Dương dần bình tĩnh lại, cậu vội vàng túm lấy cổ tay anh siết mạnh một cái.
Chương Tự hít một hơi thật sâu, cố nhịn không bật ra tiếng "hự". Vài tiếng trước vì tức giận mà bệnh cũ tái phát, cổ tay phải anh đau nhức, chẳng còn chút sức lực.
Ánh mắt anh dịu dàng dò hỏi: "Sao vậy?"
Thịnh Tiểu Dương không nhận ra sự khác thường, cậu bất an làm ngôn ngữ ký hiệu:
— Tưởng Gia Tuệ thế nào rồi ạ? Tìm thấy Thịt Kho chưa?
Trong lòng Chương Tự bỗng thấy hụt hẫng. Anh nghĩ, sao cậu không hỏi anh mấy tiếng qua anh đã phải trải qua thế nào?
Thế là anh im lặng.
Thịnh Tiểu Dương lắc lắc cánh tay anh:
— Anh ơi...
Chương Tự: "..."
Bộ dạng này...
Bây giờ trông cậu lo lắng, tủi thân hệt như một chú cún con bị chủ bỏ rơi vậy.
Chương Tự mềm lòng, anh nhéo nhéo má cậu: "Tưởng Gia Tuệ chỉ bị chấn động não nhẹ, đã được đưa về bệnh viện thành phố." Nói đến đây anh ngừng lại một nhịp, sau đó chậm rãi nói: "Còn Thịt Kho thì tự chạy về, cũng bị thương. Nó là chó ngoan, sau này mỗi ngày cho nó ăn ba bữa toàn thịt bò, thịt cừu."
Thịnh Tiểu Dương bật cười, cậu làm ngôn ngữ ký hiệu:
— Không ăn rau à?
"Nó ghét rau lắm, đến cả thịt băm trộn bông cải xanh cũng chê."
Thịnh Tiểu Dương nhíu mày, cậu nghiêm túc nói:
— Chó thì không được kén ăn.
Chương Tự cười: "Ừ, vậy sau này nhờ em lo cho nó."
Cuối cùng Thịnh Tiểu Dương cũng thấy an lòng. Trong mắt cậu, sóng lớn đã lắng xuống, chỉ còn lại ánh trăng ấm áp, gió nhẹ đìu hiu, có thể thả một chiếc thuyền nhỏ cho nó trôi lênh đênh. Sự vướng bận trong mắt cậu cũng hóa thành hư vô.
Chương Tự thầm thở dài, anh muốn nói nhưng lại thôi: "Em..."
Thịnh Tiểu Dương nghiêng đầu, ngây ngô chờ đợi.
"Không có gì." Anh thở dài sườn sượt.
Lúc này không phải thời điểm thích hợp để nói. Dưới đất, tiếng chửi rủa phẫn nộ của Trình Sơn dần biến thành tiếng gào thét tuyệt vọng. Trình Tư Tư vẫn đang khóc, cô ta gắng gượng muốn đứng dậy. Cô ta dõi mắt nhìn Chương Tự, trong lòng đầy tò mò nhưng thân thể không chống đỡ nổi.
Với tư cách là người trong cuộc, Chương Tự hiểu rõ hơn ai hết mớ dây mơ rễ má kia. Truy cứu quá khứ ngoài việc để người khác có thêm chuyện trà dư tửu hậu thì chẳng có ích gì. Anh là người tốt, nhưng không ngốc; anh không định bỏ qua chuyện trước mắt dễ dàng như vậy.
Trình Sơn chắc chắn phải ngồi tù.
Chương Tự đưa Thịnh Tiểu Dương ra ngoài. Đến sân, Trình Tư Tư rốt cuộc cũng đuổi kịp hai người. Khuôn mặt nhỏ, ngũ quan đoan chính, vốn dĩ cô ta nên rất xinh đẹp, giờ đây tóc tai lại rối bời, trông tiều tụy đến phát điên.
Chương Tự lập tức chắn trước mặt Thịnh Tiểu Dương, anh cảnh giác nhìn cô ta.
Trình Tư Tư run rẩy, giọng khàn đặc, đứt quãng: "Tôi... muốn hỏi anh... vài chuyện."
Chương Tự nghe không rõ, thái độ cũng không mấy thân thiện: "Cô nói gì?"
Trình Tư Tư đáp: "Trình Bác Nhiên vẫn luôn cho rằng... anh đã từng thích anh ta."
Chương Tự cạn lời, anh nhếch môi cười lạnh.
"Nhưng Trình Bác Nhiên thật sự thích anh." Dù bản thân Trình Tư Tư cũng thấy ý nghĩ này buồn cười, nhưng cô ta vẫn không nhịn được mà muốn truy hỏi: "Anh ta nói anh là người tốt, lại mềm lòng, hễ mở miệng xin gì anh cũng đồng ý. Thế mà cuối cùng, tại sao anh lại vạch ranh giới với anh ta rõ ràng đến thế? Nếu anh chịu nói vài lời dịu dàng với anh ta, cho dù là nói dối, có lẽ anh ta cũng sẽ không chết. Nếu Trình Bác Nhiên không chết, cha tôi cũng sẽ không dồn hết sự chú ý sang tôi, tôi cũng sẽ không sống thành ra thế này... Bao năm nay tôi vẫn hận anh..."
Lại cái kiểu suy nghĩ ngu ngốc ấy. Thịnh Tiểu Dương nghiến răng, ánh mắt tràn đầy sát khí.
Chương Tự bình tĩnh cắt ngang: "Tôi có nghĩa vụ gì sao?"
Trình Tư Tư sững sờ, lời nói nghẹn lại trong cổ họng.
"Chuyện tôi không coi trọng Trình Bác Nhiên là vì con người anh ta." Giọng nói của Chương Tự lạnh lùng: "Tôi cho rằng, bất kể là mối quan hệ gì, điều quan trọng nhất vẫn là thẳng thắn. Tôi cực kỳ ghét cái kiểu bám riết, rình mò, tiếp cận đầy mục đích mà chẳng chịu nói rõ ràng của anh ta. Rốt cuộc anh ta coi tôi là gì? Còn nói thích với chẳng thích, Trình Bác Nhiên có cái đầu óc đó à? Trước khi muốn làm gì thì phải học cách làm người cho đàng hoàng đã, cả cô cũng vậy."
Nói đến đây, ánh mắt anh thoáng nhìn về phía Thịnh Tiểu Dương. Anh không chắc cậu có nghe lọt hay không, bởi đầu cậu cúi xuống rất thấp.
Những lời nói ấy như roi quất nát tấm vải che đậy cuối cùng của Trình Bác Nhiên. Trình Tư Tư bỗng kích động, giơ tay chỉ sang người bên cạnh anh: "Thế còn Thịnh Tiểu Dương thì..."
"Câm miệng!" Chương Tự nheo mắt, sắc mặt trầm lại, anh giận dữ bước thẳng về phía trước hai bước.
Khí thế ấy quá mạnh, khiến Trình Tư Tư phải ngẩng đầu lên, mặt cô ta cắt không còn giọt máu, cô ta run rẩy nói: "Tôi..."
Chương Tự lạnh lùng nói: "Từ đầu đến cuối, Trình Bác Nhiên đều không xứng đem ra so với Thịnh Tiểu Dương."
...
Thịnh Tiểu Dương thoáng thấy sự hoảng loạn trên gương mặt Trình Tư Tư, nhưng cậu không quan tâm Chương Tự đã nói gì. Cậu chỉ nhìn bóng lưng anh, bờ vai rộng, eo thon, gió thổi khiến cái áo thun trắng lộ vẻ phong trần.
Cậu đã say mê bóng lưng ấy từ lâu, lưu luyến đến không nỡ rời mắt.
Chương Tự quay người lại, tâm trạng anh đang rất không tốt, anh kéo tay Thịnh Tiểu Dương rời đi.
Thịnh Tiểu Dương vốn dễ mềm lòng, cậu nhớ kỹ những gì người ta đối xử tốt với mình, dù chỉ là nửa cái bánh bao cứng ngắc.
Cậu ngẫm nghĩ một lúc, cuối cùng quay sang hỏi Trình Tư Tư một câu:
— Cô có đi không?
Trình Tư Tư quay đầu lại, ánh mắt chết lặng nhìn căn nhà đổ nát, tự nói với bản thân: "Nếu tôi đi rồi, ông ta phải làm sao?"
Thịnh Tiểu Dương bình thản mà kiên quyết đáp:
— Nếu cô không đi, vậy cô phải làm sao?
Chương Tự lặng lẽ nhìn cậu thật lâu, trong mắt bỗng dâng lên niềm vui sướng mãnh liệt, như những khung cảnh trong mơ đã hóa thành sự thật, hy vọng và khao khát có thể bén rễ từ đây.
Người lý tưởng trong lòng anh đã ở gần ngay trước mắt.
(truyện chỉ được đăng tại app chữ W màu cam: BBTiu4, những nơi khác đều là ancap!)
Trên đường về, ai nấy cũng đều ngổn ngang tâm sự nhưng chẳng ai nói với ai câu nào. Thịnh Tiểu Dương cúi đầu lặng lẽ nhìn đường, không nói một câu. Chương Tự không tiện đường đường chính chính nắm tay cậu, bèn giả bộ vô tình, chỉ móc lấy hai ngón tay cậu.
Đến một ngã rẽ, không biết nên đi hướng nào, Thịnh Tiểu Dương quay sang cầu cứu anh.
Chương Tự giả vờ như không thấy.
Thịnh Tiểu Dương ngẫm nghĩ, dè dặt thử nắm chặt lòng bàn tay anh:
— Anh...
Trái tim Chương Tự mềm nhũn, như sắp hóa thành nước tới nơi, nhưng ngoài mặt vẫn giữ nguyên vẻ bình tĩnh, còn cố ý hỏi: "Sao vậy?"
— Mình đi đường nào ạ?
Sau một đêm giằng co, khúc tối tăm nhất trước bình minh cuối cùng cũng qua, trời dần sáng, mặt trời sắp nhú lên.
Ánh mắt Chương Tự dịu dàng nhìn cậu: "Em muốn xem bình minh không?"
Thịnh Tiểu Dương ngẩn ra, sau đó bất giác gật đầu.
Chương Tự dẫn cậu đến bãi đất bằng giữa lưng núi. Ở mép có một tảng đá lớn, hai người cùng ngồi xuống đó.
Thịnh Tiểu Dương nhìn xuống, bên dưới là vực sâu, sóng biển cuộn trào dữ dội. Y hệt nỗi lòng bất an của cậu.
"Đừng nhìn xuống, đáng sợ lắm." Chương Tự nâng cằm cậu lên, hướng tầm mắt về phía trước.
Thịnh Tiểu Dương làm ngôn ngữ ký hiệu:
— Em không sợ.
Chương Tự im lặng một lúc, anh buông thõng tay phải, xoay tay theo chiều ngược chiều kim đồng hồ, cố gắng thả lỏng cơ bắp.
Xoay được nửa vòng lại bị kẹt, anh nhíu mày, bất lực bật cười: "Tôi biết em không sợ, gan em lớn lắm."
Thịnh Tiểu Dương cảm thấy Chương Tự có ẩn ý gì đó, nhưng không dám hỏi.
Gió biển thổi ùa qua, mang theo cái lạnh mằn mặn của nước biển, Chương Tự hít sâu một hơi, vẫn thấy ngực nặng nề, anh khép mắt lại, chậm rãi nói: "Tiểu Dương, sau này làm chuyện gì cũng phải chừa cho mình đường lui."
Thịnh Tiểu Dương lập tức gật đầu:
— Em biết rồi.
Chương Tự hơi bất ngờ, anh hé mắt nhìn cậu. Thấy dáng vẻ ngoan ngoãn, cúi đầu nhận lỗi của cậu, lửa giận trong anh lại dâng lên: "Em biết cái gì?"
— Không được cầm dao chém người.
Chương Tự: "......"
Bị nghẹn đến nói không nên lời, một lúc sau anh mới mở miệng được: "Em trượt bài thi lần này rồi nhé." Anh nói đến đây thì dừng một chút, sau đó lại bồi thêm một câu: "Khó chịu chết mất."
Thịnh Tiểu Dương ngoan ngoãn cúi đầu, cậu nhỏ giọng gọi "anh", giọng còn mang theo chút nũng nịu.
Chương Tự giả vờ than thở: "Tay tôi đau lắm."
Tim Thịnh Tiểu Dương cũng theo đó mà nhói lên, cậu hỏi:
— Em... xoa cho anh nhé?
Chương Tự làm bộ kiêu ngạo, gật gật đầu.
Ngón tay Thịnh Tiểu Dương nóng ran, sức lực vừa vặn. Cậu xoa xoa cổ tayChương Tự, như thể chạm vào tận trái tim anh.
Chương Tự thích đến say mê.
Hai người im lặng rất lâu, cho đến khi trời hửng sáng. Ngón tay Thịnh Tiểu Dương đặt trên cổ tay Chương Tự, chạm vào nhịp đập vững vàng của trái tim anh, còn tim mình thì đập dồn dập như trống đánh.
Chương Tự vốn đang nhắm mắt, dường như cảm nhận được gì đó, anh hé mắt, cúi xuống nhìn tay cậu. Anh giơ tay, nhẹ chạm lên đầu ngón tay cậu một cái.
Thịnh Tiểu Dương giật mình, như thể lúc này hồn phách mới quay về.
"Buồn ngủ à?" Chương Tự hỏi.
Thịnh Tiểu Dương lắc đầu:
— Không... Đây là đâu vậy ạ?
Chương Tự đăm chiêu nhìn về phía xa, giọng bình thản: "Tây Sơn. Rẽ phải đi ba cây số có cái hồ, Trình Bác Nhiên đã tự tử ở đó."
Thịnh Tiểu Dương im lặng nhìn anh.
Chương Tự cảm thán: "Tôi không ngờ Trình Sơn có thể làm đến mức này."
— Vì sao?
"Tôi cũng không rõ lắm, chỉ nghe ba nói sơ qua." Bàn tay Chương Tự vẫn đặt trên mu bàn tay cậu, vuốt ve các đầu ngón tay cậu: "Trình Sơn là sinh viên đại học đầu tiên của đảo Ngư, lúc đó rời đi trong vinh quang, sau lại chẳng biết trải qua những gì mà lại thất bại quay về. Ba tôi nói ông ta kiêu căng, cứng đầu, ôm hận cả đời, cuối cùng đặt hết hy vọng lên con cái."
Nói đến đây, Chương Tự tự cười bản thân: "Ba tôi cũng cứng đầu, nhưng ông ấy không đánh tôi."
Thịnh Tiểu Dương chẳng hiểu nổi sự phức tạp này, cậu chỉ gật đầu, tỏ vẻ nửa hiểu nửa không.
— Còn mẹ anh?
Chương Tự khựng lại một chút, anh nhìn cậu, khóe môi cong lên: "Đi vòng quanh thế giới rồi."
— ...
Câu chuyện đổi hướng quá đột ngột.
Thịnh Tiểu Dương ngẫm nghĩ một lúc, sau đó không nhịn được hỏi:
— Những bức ảnh Trình Bác Nhiên bịa đặt kia... có công khai không? Mọi người nên biết sự thật.
Chương Tự khựng lại, rồi khẽ lắc đầu: "Tôi không biết."
"Nhưng sự thật thì có ích gì đâu." Anh nói: "Dù ảnh có bị tung ra ngoài thì cũng chỉ khiến người ta thêm mấy cái tên từng dính líu đến Trình Bác Nhiên vào, chẳng ai gỡ tôi ra cả."
Thịnh Tiểu Dương im lặng, không hỏi nữa.
Bình minh ló rạng, mặt trời nhô lên, biển cả như tấm gương lấp lánh, ánh vàng cam trải rộng tựa như một khúc tình ca dịu dàng.
Thịnh Tiểu Dương chưa từng thấy cảnh tượng này, hai mắt bị ánh sáng hớp lấy, ngẩn ngơ mê mẩn ngắm bình minh.
Một cánh chim sải ngang mặt biển, như mũi tên xuyên qua mây, xé toạc mặt trời còn dịu êm. Nó tự do đến thế. Hai mắt Thịnh Tiểu Dương chợt lóe sáng, cậu định hỏi Chương Tự đó là loài chim gì.
Cậu quay đầu lại thì thấy Chương Tự đã tựa vào gốc cây nhắm mắt ngủ.
Thịnh Tiểu Dương sững lại, cậu quên cả việc ngắm mặt trời, hai mắt chỉ dõi theo anh.
Gió núi, tiếng sóng vây quanh, cảm xúc lặng lẽ dâng trào. Nắng sáng rọi xuống, trời còn chưa nóng mà tim cậu đã rực cháy.
Lúc Thịnh Tiểu Dương bừng tỉnh thì cậu nhận ra mình đã ngồi sát bên Chương Tự. Trán chạm trán, mũi kề mũi, hơi thở quyện vào nhau.
Đã lâu rồi Chương Tự chưa từng ngủ yên như vậy.
Thịnh Tiểu Dương nhìn lén một hồi, lá gan bắt đầu to lên. Đôi mắt đen láy lướt từ khóe mắt anh xuống tận khóe môi.
Mỗi đêm, nguồn an toàn duy nhất của cậu chính là Chương Tự. Như thể trong mùa đông giá lạnh, cuối cùng cậu cũng tìm được một chốn dung thân ở tận cùng thế giới.
Nhưng kể từ hôm nay, mọi chuyện không thể như vậy nữa. Chương Tự đã nói rõ rằng anh chán ghét kiểu tình cảm này, Thịnh Tiểu Dương không thể tiếp tục được nữa.
Cậu sẽ thay đổi. Từ nay, cậu sẽ dừng tất cả các ham muốn lại.
Đôi mắt Thịnh Tiểu Dương trĩu nặng, cậu gắng kìm nước mắt. Nhưng giọt lệ vẫn rơi xuống, đọng trên mu bàn tay Chương Tự, rồi nhanh chóng bị gió hong khô.
Thịnh Tiểu Dương khó nhọc lắm mới tiến lại gần được, đến lúc này, cậu lại phải dằn vặt vượt qua ánh nhìn đã kiềm nén bấy lâu.
Cậu lặng thinh ngắm nhìn Chương Tự. Dẫu thế giới có rộng lớn thế nào, trong mắt cậu, cũng chẳng bằng người mình kính ngưỡng và yêu thương.
Lần cuối cùng, Thịnh Tiểu Dương thầm hứa với chính mình đây là lần cuối cùng.
Có biển cả và thiên nhiên chứng giám, cậu nín thở đặt xuống khóe môi Chương Tự một nụ hôn dài, nóng bỏng.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip