Chương 55
55. Nhóc con xinh đẹp
Hương thơm của hoa quế vàng đã bay xa, nhiệt độ cũng theo đó mà giảm hẳn. Mấy ngày nay Tô Thành mưa triền miên, vậy mà Thịnh Tiểu Dương vẫn mặc áo cộc tay tung tăng ngoài phố. Chương Tự đã đến tuổi bắt đầu biết dưỡng sinh, thấy cảnh đó anh chẳng chịu nổi, đành kéo người vào trung tâm thương mại.
Anh mua liền mấy bộ quần áo thu đông mẫu mới, lại giữ đúng tinh thần "đã đến rồi thì phải mua cho đáng", Chương Tự còn dẫn Thịnh Tiểu Dương qua khu đồ lót để chọn thêm vài món.
Anh tự tay chọn theo kích cỡ của mình, khiến Thịnh Tiểu Dương đỏ cả mặt, cậu vội kéo anh sang một bên.
Chương Tự cố tình hỏi: "Làm sao thế?"
Thịnh Tiểu Dương định viết ra giấy, nhưng bút hết mực, đành dùng ngôn ngữ ký hiệu nói:
— To quá.
Chương Tự giả vờ không hiểu: "Cái gì to cơ?"
— Kích cỡ!
"Ồ." Anh gật đầu rất tự nhiên: "Vậy chọn cái nhỏ hơn."
Mỗi tối Chương Tự đều cặm cụi học ngôn ngữ ký hiệu, nay đã đạt đến trình độ siêu cấp.
Thịnh Tiểu Dương cạn lời, đầu đầy dấu chấm lửng.
Chương Tự vẫn chưa chịu buông tha cho cậu, còn nói: "Em thích hoa văn gì thì tự chọn đi."
Thịnh Tiểu Dương chỉ mong thoát khỏi chỗ đó càng sớm càng tốt, bèn tiện tay lấy đại một cái, chuẩn bị tính tiền, ai ngờ lại bị ngón tay dài của Chương Tự móc đi mất.
Về đến nhà, mở túi ra mới thấy đó là quần lót màu lam, hai bên mông mỗi bên một hình, bên trái là con chuột, bên phải là con mèo, hai con đối mặt nhau qua đường chỉ may.
Thịnh Tiểu Dương: "......"
Dạo gần đây, Thịnh Tiểu Dương đang bị mắc kẹt trong tình thế tiến thoái lưỡng nan, đến mức cậu chẳng nhận ra sự thay đổi tinh tế của Chương Tự. Đêm nào cậu cũng lo lắng về cái vali kia, bên trong chứa những khúc gỗ mà cậu không dám cho Chương Tự thấy. Cùng sống dưới một mái nhà mà cứ như đang làm chuyện mờ ám, cứ lo được lo mất, lúc nào cũng nơm nớp bất an.
Chương Tự sớm đã nhìn ra nhưng tạm thời chưa vạch trần cậu.
(truyện chỉ được đăng tại app chữ W màu cam: BBTiu4, những nơi khác đều là ancap!)
Giờ là mùa vắng khách du lịch, tiệm mì khá ít khách, Thịnh Tiểu Dương rảnh rỗi lại xem tivi, mỏi mắt thì quay ra nhìn cái lồng chim dưới mái hiên, gõ nhẹ lên song sắt, trò chuyện với con chim nhỏ bên trong.
Đầu bếp Tống nói đó là loài vẹt mẫu đơn*.
*Vẹt Mẫu Đơn là một loài vẹt nhỏ có nguồn gốc từ châu Phi, nổi tiếng với bộ lông sặc sỡ và tính cách tình cảm, chung thủy với bạn đời. Chúng có kích thước khoảng 13-17 cm, nặng 40-60 gram và thường được nuôi theo cặp do tính gắn bó cao. Vẹt Mẫu Đơn khá ồn ào, nghịch ngợm và thông minh, là vật nuôi được nhiều người trẻ yêu thích nhờ ngoại hình bắt mắt
Thịnh Tiểu Dương hỏi:
— Nó biết nói không ạ?
"Không biết, chẳng ai dạy nó cả." Đầu bếp Tống bĩu môi: "Suốt ngày chỉ biết kêu ríu ra ríu rít. Chương Tự còn bảo muốn mua thêm một con nữa cho nó có bạn chơi. Chú không đồng ý, ồn chết đi được."
Thịnh Tiểu Dương cười cười:
— Không mà.
Đầu bếp Tống vỗ đùi một cái: "Ha!"
Hôm nay Chương Tự ra ngoài, nói là đi chọn gỗ. Giám đốc Hoàng giới thiệu cho anh một đơn hàng lớn, đối tác là người có quyền thế và tiền bạc, hai tháng nữa sẽ tổ chức mừng thọ cho bậc trưởng bối trong nhà.
Chương Tự mất ba ngày để vẽ phác thảo, sau đó anh đưa cho Thịnh Tiểu Dương xem.
Trong bản vẽ, rừng cây cổ thụ vây quanh, đình đài san sát, núi đá đan xen, viền ngoài điểm xuyết vài khóm trúc. Một cụ già ngồi trước bàn thư pháp, gương mặt hiền hòa, bên cạnh là đào tiên, cành liễu, mây trắng, khung cảnh tràn đầy sự vui vẻ và cát tường.
Khi ấy Chương Tự hỏi: "Đẹp không?"
Thịnh Tiểu Dương chẳng hiểu hết ý nghĩa của những cảnh trong bức tranh, nhưng thẩm mỹ của cậu rất tốt, chẳng tiếc lời khen. Từ tận đáy lòng cậu thật sự thấy Chương Tự rất hoàn hảo, việc gì anh cũng giỏi, khiến cậu ngưỡng mộ không thôi.
— Anh sẽ khắc bức này à?
"Ừ, Chạm khắc phù điêu* trên gỗ hoàng dương để làm bình phong trang trí."
*kỹ thuật chạm khắc nổi trên bề mặt.
Thịnh Tiểu Dương mỉm cười, khẽ "ồ" một tiếng.
Ánh mắt trong veo, sự ngưỡng mộ nhẹ nhàng và chút tình ý mơ hồ trong mắt cậu — tất cả đều khiến Chương Tự lâng lâng như đang say.
Cuộc sống hóa ra vẫn còn nhiều điều để mong chờ.
Sau khi nhận ra lòng mình, Chương Tự lại bắt đầu do dự về tâm ý của Thịnh Tiểu Dương. Anh đoán rằng cậu cũng có đôi chút tình cảm với mình, nhưng thái độ của Thịnh Tiểu Dương lúc xa lúc gần, khiến người ta chẳng thể nắm bắt nổi.
Anh sợ bản thân quá tự luyến, tự ảo tưởng mà nhìn lầm tín hiệu, nên chỉ dám thăm dò. Thử rồi mà chẳng có kết quả gì, tiến không được mà lùi cũng chẳng xong, mà anh cũng chẳng dám ép cậu quá, sợ cậu bỏ chạy mất.
Một lần lỡ lời trước mặt Tưởng Gia Tuệ là anh lập tức bị anh ta trêu chọc: "Biết đâu người ta chỉ xem anh như anh trai thôi."
Chương Tự liếc anh ta một cái, sau đó nhàn nhạt hỏi: "Cậu xem anh là anh trai rồi à?"
Tưởng Gia Tuệ cười hề hề: "Tất nhiên rồi, em là em họ của anh mà."
Nói rồi anh ta bắt chéo chân, chỉ vào mắt mình: "Nhưng ánh mắt em nhìn anh có giống cậu ấy nhìn anh không?"
Chương Tự ngẫm lại, đúng là không giống.
Không muốn nói thêm về chuyện đó nữa, anh bèn hỏi sang chuyện khác: "Cậu với Đào Dã dạo này thế nào rồi?"
"Vẫn chẳng có gì cả." Tưởng Gia Tuệ nói vu vơ, đầu óc lơ đãng, buột miệng thốt ra: "Anh ấy nhập viện rồi."
Chương Tự sững lại: "Cậu đánh à?"
"Đệt..." Tưởng Gia Tuệ nghẹn họng, anh ta dở khóc dở cười, cuối cùng chỉ biết thở dài, giọng hơi chua chát: "Anh ấy phát bệnh rồi."
Chương Tự nhún vai: "Gặp cậu là phát bệnh, cũng hợp lý mà." Nói đến đây, anh bỗng dừng lại, nghiêm giọng nhắc nhở: "Đừng chọc tức người ta nữa."
Tưởng Gia Tuệ bực bội: "Anh ấy còn muốn em làm gì nữa? Em đã lột sạch quần áo, dâng đến tận cửa cho rồi mà còn..."
Chương Tự lạnh lùng ngắt lời: "Gia Tuệ, chú ý cách nói chuyện."
Tưởng Gia Tuệ lập tức ngậm miệng lại, anh ta nhắm mắt, chỉ đại ra ngoài cửa sổ: "Thả em xuống bên đường đi."
"Không đến chỗ anh nữa à?"
Tưởng Gia Tuệ khoanh tay, kéo mũ áo trùm kín đầu, lười biếng cuộn người vào ghế sau: "Không đi."
Chương Tự cũng chẳng ép.
Dưới mông bị cộm thứ gì đó, Tưởng Gia Tuệ lôi ra xem, là một túi bút đủ hình dạng, đủ kiểu dáng, hoa hòe loè loẹt. Anh ta nhướng mày hỏi: "Gì đây?"
"Bút, nhìn không ra à?"
"Cho Thịnh Tiểu Dương?"
Chương Tự nhướng mày, xem như thừa nhận.
Tưởng Gia Tuệ đếm sơ sơ, nhắm chừng khoảng hai mươi cây, anh ta lắc đầu nói: "Thế này cũng nhiều quá rồi, còn màu mè như vậy làm gì?"
"Bút là cái miệng thứ hai của em ấy, đẹp chút cũng đáng."
Tưởng Gia Tuệ bật cười khoái chí: "Vậy mỗi lần hôn nhau xong là anh phải mút cây bút của cậu ấy nữa à? Ha ha ha! Ông chú trai tân cuối cùng cũng nở hoa rồi!"
Chương Tự đạp phanh, mặt không biểu cảm, ra hiệu mời anh ta "biến càng xa càng tốt".
(truyện chỉ được đăng tại app chữ W màu cam: BBTiu4, những nơi khác đều là ancap!)
Về tới Nhất Gian Lưu Thủy, Chương Tự thấy Thịnh Tiểu Dương đang cho Thịt Kho ăn. Chú chó bị thương ở chân, dạo này lại ỷ vào đó mà giả vờ, cứ như là miệng cũng bị què luôn, bữa nào cũng phải chờ chủ đút.
Mà Thịnh Tiểu Dương lại chiều nó vô cùng.
Chương Tự bước vào, Thịt Kho chẳng sủa lấy một tiếng, Thịnh Tiểu Dương cũng không phát hiện ra. Anh đứng sau lưng cậu rất lâu, thấy cậu vẫn không quay lại, trong lòng có hơi không vui.
Bất lực, anh giơ tay bật công tắc đèn.
Đèn trên trần nhà lóe sáng, Thịnh Tiểu Dương giật mình quay đầu lại, cậu ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng long lanh, chớp chớp nhìn anh.
Chương Tự cũng khom người xuống nhìn thẳng vào mắt cậu.
Anh chỉ Thịt Kho: "Nó không ăn thì thôi, nhịn hai bữa là ngoan liền."
Thịnh Tiểu Dương cong mắt cười, cậu đặt miếng thịt khô xuống, làm ngôn ngữ ký hiệu:
— Không tốt đâu, đói quá lại bệnh, đến lúc ấy anh phải tốn tiền chữa.
Chương Tự nghĩ một hồi thấy cũng có lý, nhưng vẫn hờ hững đáp: "Tôi nhiều tiền lắm, xài hoài chẳng hết."
Thịnh Tiểu Dương nghe mà vừa ngưỡng mộ vừa ao ước, cậu hy vọng có ngày mình cũng nói được câu ngầu như thế.
Cậu ngồi xổm lâu nên chân tê rần, người ngả ra sau, Chương Tự nhanh tay đưa tay đỡ lấy, cánh tay vòng qua kéo cậu vào lòng.
Khoảng cách giữa hai người bỗng chốc tan biến, hơi thở mềm mại quấn lấy nhau.
Tim Thịnh Tiểu Dương đập rộn ràng, trong mắt lấp lánh như có ánh sao.
"Cẩn thận." Chương Tự nghiêm giọng dặn.
Họ gần nhau quá. Thịnh Tiểu Dương cố gắng nhìn môi anh, nhưng vẫn không rõ anh nói gì.
Trong lòng Chương Tự như có thủy triều trào dâng, nhưng ngoài mặt vẫn rất điềm tĩnh. Anh cúi đầu, cẩn trọng nắm tay Thịnh Tiểu Dương, đặt lên cổ mình, ngay vị trí yết hầu.
"Tiểu Dương."
Đầu ngón tay Thịnh Tiểu Dương run nhẹ, tựa như thỏ con bị dọa.
Sự rung chuyển ở yết hầu truyền qua đầu ngón tay mát lạnh, chạy dọc mạch máu, thấm vào xương tủy. Ánh sáng mãnh liệt từ sâu trong linh hồn như muốn bùng nổ, đốt cháy lý trí.
"Đây là giọng nói của tôi." Chương Tự táo bạo nói: "Tôi đang gọi tên em."
Mặt Thịnh Tiểu Dương đỏ lên, ánh mắt nóng bừng, hoang mang không biết phải làm gì, hoảng hốt đẩy mạnh Chương Tự ra.
"..." Chương Tự ngã xuống đất, chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Đến khi anh kịp phản ứng lại thì Thịnh Tiểu Dương đã chạy mất.
Thịt Kho lê cái chân què, hăng hái nhào tới, cắn lấy ống quần ba.
Chương Tự vẫn ngồi tại chỗ, anh thả lỏng cơ thể, bắt chéo chân, ôm chú chó lên, xoa đầu nó, nói mà như than thở với chính mình: "Nhóc cắn nữa là ba chẳng còn cái quần nào lành đâu, coi chừng sứt cả răng đấy."
Rồi anh trầm giọng tự hỏi: "Mình có quá đáng không nhỉ? Dù sao cũng là lần đầu... chưa có kinh nghiệm."
Thịt Kho "gâu" một tiếng.
Nếu lúc đó Tưởng Gia Tuệ có mặt, chắc chắn sẽ chửi anh là đồ háo sắc.
Chương Tự thở dài, anh vuốt ve lông chó, hỏi: "Ăn no chưa đấy?" Rồi anh nhặt miếng thịt khô lên, tiếp tục đút cho nó: "Chứ ba đói lắm rồi."
Thịt Kho sợ ba giành đồ ăn, vội ngậm đồ ăn chạy đi, để lại anh ngồi một mình ở đó.
Chương Tự ôm trọn khoảng không trống rỗng trong tay. Chạy hết rồi... tất cả đều chạy hết rồi.
(truyện chỉ được đăng tại app chữ W màu cam: BBTiu4, những nơi khác đều là ancap!)
Thịnh Tiểu Dương đầu óc rối bời, chạy một mạch ra xa, đến khi ngẩng đầu lên mới phát hiện mình sắp ra khỏi đường Giang Bình.
Trời đã ngả chiều, mùi cơm chiều lan khắp ngõ ngách, nhà nào cũng tỏa ra khói bếp ấm cúng. Còn cậu thì chẳng có tâm trạng nào để cảm nhận chúng. Cậu tựa vào bức tường bên đường, người mệt rũ rượi.
Thật vô dụng quá. Muốn đẩy anh ra mà không đẩy nổi, muốn giữ lại cũng chẳng giữ được. Do dự, dằn vặt, rồi tự gặm nhấm chính mình đến kiệt sức.
Thịnh Tiểu Dương luôn là kẻ mù mờ trong chính câu chuyện của mình. Những gì cậu từng trải qua khiến cậu theo bản năng kháng cự mọi thứ sắp đến. Cậu tự nhủ rằng mình không xứng, rằng hạnh phúc trên đời này chẳng dành cho mình.
Nếu có ai vạch trần chúng thì mọi thứ sẽ càng tệ hơn. Thịnh Tiểu Dương luôn nghĩ đến khả năng xấu nhất.
Điện thoại rung lên, là tin nhắn của đầu bếp Tống: [Cháu ở đâu đấy? Tiệm mở cửa rồi, tuy chưa đông khách nhưng cũng đừng trốn làm nha!]
Thịnh Tiểu Dương rất yêu công việc, thế là cậu vội vã quay đầu chạy về.
Vừa rẽ vào đầu ngõ, cậu bỗng thấy trước mắt tối sầm, một bóng đen trùm lên người, đặc quánh như mây dông trước cơn mưa lớn.
Bản năng cảnh giác khiến tim Thịnh Tiểu Dương thắt lại. Lông tơ ở sau gáy dựng đứng, bàn tay siết chặt, suýt chút nữa là đánh trả.
Một bàn tay thô nặng ập tới bịt chặt miệng và mũi cậu, kéo lê cậu vào con hẻm tối bên cạnh. Hành động thô bạo, tàn nhẫn, không cho cậu kịp giãy giụa.
Đồng tử Thịnh Tiểu Dương co rút lại, ánh mắt vừa kinh hoàng vừa giận dữ dồn thẳng về phía trước.
Kẻ kia da dẻ nhão nhoẹt, mặt toàn mỡ, miệng nhếch lên tạo thành nụ cười gượng gạo mà quái dị: "Lâu rồi không gặp, nhóc con xinh đẹp."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip