Chương 57

57. "Em ấy thích mình sao?"

Ánh mắt gã đàn ông chợt trở nên dữ tợn, gã liếc nhìn Chương Tự, không dám manh động. Thịnh Tiểu Dương chỉ cần nhìn sắc mặt gã là cũng biết gã định làm gì. Lòng dạ con người thật sự rất dễ đoán.

Cậu đặt tay lên cánh tay Chương Tự, lòng bàn tay lạnh buốt, cậu quay sang nhìn anh:

— Đi thôi, chuyện này không liên quan đến anh.

Chương Tự chỉ nở một nụ cười dịu dàng, anh thân mật choàng tay qua vai Thịnh Tiểu Dương, kéo người về phía sau, che chắn cho cậu. Anh dùng ngôn ngữ ký hiệu hỏi:

— Ra ngoài lâu vậy làm gì?

Thịnh Tiểu Dương uể oải đáp:

— Em quên mua bánh bao mất rồi.

— Đi mua lại nhé? Tôi đi cùng.

— Không cần đâu.

Thịnh Tiểu Dương nhăn mũi, giọng nghèn nghẹn, mắt bắt đầu cay cay:

— Gió to quá.

Chương Tự dịu giọng nói: "Vậy chúng ta về nhà."

Bọn họ trông rất thân mật, nhưng thật ra anh không chạm vào cậu, chỉ đặt hờ tay lên hông cậu, cùng nhau sánh bước trở về.

Gã đàn ông kia hét lớn: "Mày có biết nó là hạng người gì không? Biết nó từng đi đâu chưa?! Miếng giẻ rách kia mà cũng có người thèm à!"

Dù xung quanh không có nhiều người, nhưng nghe tiếng hét ấy, ai nấy cũng đều quay đầu lại hóng chuyện, dần dần tụ lại thành một vòng tròn.

Chương Tự nghiêng đầu liếc gã một cái. Ánh mắt sắc như gươm khiến người ta không khỏi run rẩy. Xương hàm căng chặt, sống mũi cao thẳng, ánh nhìn ấy là một lời cảnh cáo rất rõ ràng: Câm miệng.

Gã đàn ông hèn nhát kia biết đâu là điểm dừng, nhưng gã cũng nhận ra mũi tên vừa rồi đã đâm trúng tim Chương Tự.

(truyện chỉ được đăng tại app chữ W màu cam: BBTiu4, những nơi khác đều là ancap!)

Nhà khá bừa bộn, bức tượng cao ngang người mới chỉ khắc được sơ bộ, vụn gỗ vương vãi đầy đất, dao khắc nằm ngổn ngang. Thịnh Tiểu Dương vào nhà là lập tức cầm chổi dọn dẹp.

Chương Tự nắm lấy cổ tay cậu: "Em không cần làm mấy việc này, để tôi dọn."

Thịnh Tiểu Dương lòng rối như tơ, sợ anh hỏi chuyện nên chủ động kiếm chuyện nói:

— Tay anh đỡ hơn chưa?

Chương Tự thuận miệng trả lời: "Chưa, vẫn đau."

Thịnh Tiểu Dương nghe thế, lòng bỗng nghẹn lại.

Chương Tự hỏi tiếp: "Còn muốn hỏi gì nữa không?"

Cậu ngẫm nghĩ một chút rồi hỏi:

— Kính của anh đâu?

"Trong ổ chó." Anh nói: "Thịt Kho cắn gãy gọng kính rồi."

Thịnh Tiểu Dương: ......

Trên bàn có một ly sữa, vừa được hâm nóng xong, nhiệt độ vừa vặn. Chương Tự bưng đến cho cậu.

Thịnh Tiểu Dương giơ tay định nhận lấy nhưng Chương Tự nghiêng tay tránh đi, mép ly chạm nhẹ vào môi dưới của cậu: "Uống đi."

Thịnh Tiểu Dương nhấp một ngụm nhỏ, yết hầu nhẹ nhàng chuyển động theo động tác của cậu. Cậu cố tỏ ra bình tĩnh, không dám quá lúng túng.

Ánh mắt Chương Tự vẫn không rời khỏi người cậu: "Uống hết."

Thịnh Tiểu Dương vội vàng uống sữa, môi dính một vòng sữa trắng.

Chương Tự cười khen: "Bé cưng ngoan lắm."

Thịnh Tiểu Dương sững người, cậu mở to mắt, tưởng mình nghe nhầm. Trước khi cậu kịp bình tĩnh lại, Chương Tự đã nói tiếp: "Em hỏi xong rồi, giờ đến lượt tôi."

Thịnh Tiểu Dương khựng lại.

Chương Tự cúi xuống, anh hơi cong đầu gối, giữ khoảng cách nhất định với cậu, bề ngoài thì ôn hòa, nhưng khí thế lại từng bước ép sát cậu.

"Người đó là ai?"

Hàng mi Thịnh Tiểu Dương run nhẹ, ánh mắt né tránh không dám trả lời.

Cách trốn tránh ấy vừa dứt khoát vừa hữu hiệu.

Thật ra Chương Tự đang kìm nén cơn giận. Nhưng may mắn là anh vẫn kiềm chế được, anh dùng tay nâng cằm cậu lên, kiên nhẫn hỏi lại lần nữa: "Người đó là ai?"

Đôi mắt ươn ướt của Thịnh Tiểu Dương như phủ một lớp sương mờ, khuôn mặt Chương Tự dần trở nên nhòe đi. Cậu chớp mắt, nước mắt rơi xuống, nhỏ lên ngón tay anh.

Chương Tự sững lại. Trong khoảnh khắc ấy, mọi cơn tức giận đều tan biến. Anh định nói thôi vậy. Nhưng Thịnh Tiểu Dương thấy nét mặt anh như thế liền cắn răng, dứt khoát dùng ngôn ngữ ký hiệu nói:

— Năm em mười sáu tuổi, bố dượng em bán em cho gã với giá năm nghìn tệ.

— Vừa rồi chắc anh cũng nghe thấy rồi nhỉ?

— Bây giờ em trị giá mười nghìn.

Cậu ngẩng đầu, ánh mắt phẳng lặng:

— Chỉ vậy thôi. Anh còn muốn biết gì nữa không?

"Em..."

— À, còn một chuyện nữa.

Thịnh Tiểu Dương bình thản bổ sung:

— Em từng vào trại cai nghiện đồng tính. Ở đó bẩn lắm, nên em cũng... khá bẩn.

Tim Chương Tự như rơi xuống vực sâu. Cái khí thế lạnh lùng, uy nghi kia tan biến trong phút chốc.

Anh có thể nói gì nữa đây?

Anh không có mặt trong đoạn quá khứ ấy. Nhưng trong lòng lại hèn mọn mà khao khát mình có quyền được biết.

Cuối cùng, anh chỉ có thể nhỏ giọng nói: "Tôi không có ý gì khác đâu."

Mấy ngày sau đó, Thịnh Tiểu Dương sáng nào cũng ra khỏi nhà từ sớm, còn về lúc nào thì chẳng ai biết. Chương Tự thử để ý, mỗi lần đợi đến khi đèn trên phòng của cậu tắt, chỉ cần mười phút sau, cửa tầng một thế nào cũng phát ra hai tiếng kẽo kẹt đều đặn. Cứ như đang trêu ngươi anh vậy. Lần nào cũng vậy. Và lần nào anh cũng khó chịu.

Đầu đông, thời tiết khô khiến cổ họng ngứa rát, Chương Tự bị ho, cả ngày chỉ co ro trong xưởng, chẳng muốn đi đâu. Tấm bình phong mới khắc được một nửa. Tối nay bên đối tác có buổi tiệc rượu, nhưng tay anh đau, dạ dày cũng khó chịu, thật sự chẳng muốn uống, song lại không thể từ chối.

Đầu bếp Tống bưng khay đồ ăn lại, một tô mì nghi ngút khói và một bát canh gì đó: "Nhanh lên, ăn khi còn nóng đi."

Chương Tự hỏi: "Cái này là gì vậy?"

Vừa mở nắp ra, hương ngọt của lê chín phả tới, dịu dàng như một nụ hôn mềm, khiến anh bỗng khựng lại.

Anh ngạc nhiên hỏi: "Chú nấu à?"

"Làm sao mà chú biết nấu thứ này. Tiểu Dương làm đó, thằng bé hầm cả buổi sáng, mì cũng là do thằng bé nấu. Hôm nay không có thịt, chỉ có hai cọng rau thôi." Đầu bếp Tống cười hề hề: "Dạo này tay nghề của thằng bé tiến bộ nhanh lắm, sắp thay chú đứng bếp được rồi!"

Họ đã chiến tranh lạnh suốt một tuần. Nếu trái tim Chương Tự mọc thêm chân, lúc này chắc nó cũng bắt đầu nhảy múa loạn xạ rồi.

Thấy anh không động đũa, đầu bếp Tống tưởng anh không thích: "Cậu bị cảm rồi à? Bị cảm thì phải ăn thanh đạm một chút. Tiểu Dương có lòng như vậy, đừng có không biết điều nhé!"

Chương Tự cầm bát canh lên thong thả múc một thìa, anh húp một ngụm, nghe đầu bếp Tống hùng hồn nói mấy lời muốn thổi anh qua tận Thái Bình Dương anh không khỏi bật cười, vừa tức vừa bất lực nói: "Cháu không biết điều? Chú đi hỏi xem, ai mới là người không biết điều."

Đầu bếp Tống ngơ ngác: "Ai cơ? Tiểu Dương à?"

Chương Tự nhướng mày nhìn ông.

"Ồ..." Đầu bếp Tống tò mò hỏi: "Dạo này hai đứa cãi nhau à? Chú thấy nó hay ngẩn ngơ, tâm trạng cũng chẳng vui."

Chương Tự nghẹn lời, anh im lặng một lúc rồi nhẹ nhàng "ừm" một tiếng.

"Thế thằng bé có ăn uống đàng hoàng không?"

"Mỗi bữa ăn ba bát, thế có đủ gọi là đàng hoàng chưa?" Chương Tự cười nhạt.

Đầu bếp Tống không hỏi thêm nữa, trong tiệm vẫn còn nhiều việc nên ông đi luôn: "Ăn xong cứ để bát ở đó, lát chú dọn."

(truyện chỉ được đăng tại app chữ W màu cam: BBTiu4, những nơi khác đều là ancap!)

Vết thương của Thịt Kho đã lành, nó lại càng nghịch hơn trước. Trong lúc ăn, Chương Tự vừa nhìn nó vừa nghĩ ngợi.

Nhìn nó một lúc lâu, rồi anh cầm lấy thanh gỗ bên cạnh, huýt một tiếng sáo, gọi: "Thịt Kho."

Chú chó lập tức phấn khích đáp lại

"Gâu! Gâu!"

Chương Tự ném thanh gỗ về phía bàn trà. Thịt Kho lao đến, nó nhảy lên giữa không trung ngoạm lấy khúc gỗ, rồi tiếp đất vững vàng. Nhưng bàn trà, ly tách thì rơi loảng xoảng, nước bắn tung tóe. Thịt Kho ướt nhẹp, lại còn ra vẻ tự hào.

Chương Tự nhướng mày, anh mỉm cười, huýt thêm một tiếng nữa với âm điệu khác. Thịt Kho lập tức nhận lệnh, nó phi vút lên lầu, để lại một hàng dấu chân ướt nhẹp.

Ăn xong, Chương Tự vươn vai lười biếng đứng dậy, làm bộ như cầm cây lau nhà, sau đó cũng thong thả đi lên lầu. Bẩn thì phải dọn thôi.

Anh vừa giả vờ lau vừa bước chậm rãi theo dấu chân chó. Ngoài mấy vệt nước ra thì cầu thang cũng chẳng bẩn mấy. Ở ngã rẽ ở tầng hai, anh dừng lại vài phút, ngẩng đầu lên nhìn.

Thịt Kho đang ngồi trước cửa gác xép, nó vừa cười vừa cắn đuôi.

Chương Tự gật đầu.

Thịt Kho lập tức vênh váo bước tới gần cửa gác mái.

Chương Tự hơi nhướng mày, chậm rãi theo sau nó.

Phòng của Thịnh Tiểu Dương sạch sẽ đến lạ, như thể chưa từng có ai ở, hoặc là lúc nào cũng sẵn sàng ở trong trạng thái rời đi. Anh đảo mắt quanh phòng, ánh mắt dừng lại ở khung cửa sổ hé mở, anh cau mày thở dài một hơi.

Bước theo những dấu chân ướt hình hoa mai trên sàn gỗ, anh vừa lau vừa tiến sâu vào trong, cho đến khi dừng lại trước cái vali màu đen của Thịnh Tiểu Dương.

Anh từng thắc mắc không biết trong đó giấu cái gì. Giờ sắp được thấy tận mắt, tim anh bỗng đập nhanh hơn.

Nhưng ngay khoảnh khắc then chốt, anh bỗng khựng lại lùi về sau nửa bước.

Từ phía sau, Thịt Kho bỗng lao ra, đầu đập thẳng vào vali.

Chương Tự: ......

Chú chó này đúng là trung thành, vết thương mới lành mà đã sẵn sàng vì chủ mà xông pha, vừa đáng tin vừa đáng lo. Chương Tự giật mình, nhưng anh phản ứng cực nhanh, kịp thời kéo nhẹ đuôi nó để giảm lực va vào.

Thịt Kho là chú chó thông minh, nó không đâm đầu vào thật, mà chỉ nhảy tới, giơ chân trước lên hất ngã vali, rồi nhẹ nhàng đáp đất. Nó quẫy đuôi, quay sang nhìn Chương Tự như khoe chiến công.

Chương Tự điềm tĩnh giơ điện thoại lên chụp lại cảnh tượng vừa rồi giữ làm bằng chứng — xông vào phòng người khác, phải chia rõ trách nhiệm mới được.

Tội nghiệp chú chó nhỏ, nó chẳng biết mình đang đội một cái nồi to đen sì mà chẳng nhận được lời khen nào từ chủ.

Không biết Thịnh Tiểu Dương nhặt cái vali này từ đâu ra, kiểu dáng cũ kỹ như đồ cổ, chốt khóa không phải khóa kéo mà là khóa cài, chỉ cần va chạm nhẹ một chút là bung ra. Cậu còn cẩn thận buộc thêm một vòng dây bên ngoài để cố định. Nhưng dây cũng đứt mất rồi.

Những khối gỗ trong vali văng tung tóe khắp nền nhà. Chương Tự ngẩn người nhìn, tim đập thình thịch như máy bay bay vọt thẳng lên trời. Máu trong người anh lúc này chẳng khác gì dung nham, chỉ chờ mệnh lệnh từ não là sẽ trào ra ngay.

Anh thậm chí còn không chắc những khối gỗ dở dang, méo mó kia có phải do mình làm không. Anh cúi xuống nhưng bị mất thăng bằng suýt ngã, cuối cùng cứ thế ngồi phịch xuống sàn, hai chân choãi ra.

Anh tiện tay nhặt một khúc gỗ lên, nhìn hình dáng thì có vẻ là con chim. Ngón tay cái của Chương Tự miết nhẹ lên những đường vân khô ráp, nứt nẻ trên mặt gỗ, anh chợt nhớ ra — hồi đầu xuân, anh từng có một khúc gỗ trầm hương mới, tiện tay lấy ra thử dao, rồi lại bận việc khác mà quên mất. Sau đó dọn dẹp xưởng, có lẽ đã bị gom đem bỏ rồi.

Không ngờ lại có người lén nhặt về.

Những thứ anh chẳng hề quan tâm lại được người khác nâng niu cất giữ, giờ phút này trong lòng anh như có luồng ánh sáng chiếu xuống. Cuộc sống nhạt nhẽo như nước lọc bỗng được viên ngọc trai dịu dàng đánh úp, tặng anh một vì sao lấp lánh.

Không chỉ vậy, còn có những tác phẩm anh cố ý dùng để thử cậu, như bông hồng làm bằng gỗ kia, cũng được cậu chăm chút kỹ lưỡng.

Mắt Chương Tự khô rát, dần trở nên cay xè, cảm giác ấy lan ra toàn thân, hai tai bắt đầu ù đi. Anh như nghe thấy ảo giác, tiếng chim xanh hót trong trẻo, lẫn trong đó là hơi thở mong manh của Thịnh Tiểu Dương: "Em ấy thích mình sao?"

Nhưng giữa những cử chỉ nửa gần nửa xa của Thịnh Tiểu Dương, Chương Tự lại sinh ra một nỗi bất định mơ hồ.

"Gâu!"

Bỗng nhiên, Thịt Kho sủa hai tiếng làm anh giật bắn người, mồ hôi túa ra. Anh tưởng Thịnh Tiểu Dương về sớm, bắt gặp cảnh mình đang lén lút nhìn trộm, định nghĩ cách giải thích nhưng xung quanh yên tĩnh, ngoài Thịt Kho ra thì không có ai khác.

Anh tỉnh táo lại, bực bội liếc chú chó một cái. Không biết từ khi nào mà nó đã cạy được ngăn kéo bàn làm việc, hí hửng quay đầu lại gọi anh tới xem.

Chương Tự vốn chỉ định nhìn cái vali, tiến thêm bước nữa thì rất quá đáng, nên định thôi.

"Không cần đâu." Anh nói với nó, đồng thời giơ tay đóng ngăn kéo. Nhưng trong khoảnh khắc đó, ánh mắt anh chạm phải thứ gì đó khiến tay anh khựng lại giữa không trung. Anh xoay cổ tay, xoa đầu chú chó: "Giỏi lắm, nhóc ra ngoài canh cửa đi."

Chú chó ngoan ngoãn lui ra.

Ngăn kéo khá trống, ngoài một cái USB còn có hộp đựng kính được gói cẩn thận. Chương Tự chỉ chần chừ một giây rồi vươn tay cầm lấy.

Gọng kính mảnh được làm bằng vàng, dưới ánh đèn vàng nhạt phản chiếu một vầng sáng mờ mịt, ấm áp. Phong cách đơn giản và dịu dàng này rõ ràng không giống đồ của Thịnh Tiểu Dương.

Là để tặng ai sao? Chương Tự thầm nghĩ. Em ấy còn có người bạn hợp gu đến vậy à?

Sự chua xót và chút vui mừng đánh nhau trong lòng anh, hai mắt sáng rực như mầm non gặp cơn mưa. Anh chẳng đắn đo quá nửa phút, lập tức tự tiện đeo kính lên sống mũi.

Trong lòng tự an ủi: "Chỉ là thử thôi mà."

Dây đeo kính đính đá khẽ đung đưa, nhẹ nhàng dao động như chính lòng của Chương Tự, tuy lâng lâng vui sướng nhưng lại thấp thỏm bất an.

Anh bước đến trước gương, hơi cúi người, tỉ mỉ ngắm nghía. Trong gương, nét mặt anh trông điềm tĩnh, trầm lắng, nhưng trong lòng lại như có con chim nhỏ nhảy nhót, nghĩ ngợi đủ điều. Cuối cùng, anh đẩy nhẹ gọng kính, ánh mắt bỗng trở nên kiên định, dường như đã hạ quyết tâm.

Đúng lúc này, điện thoại reo lên. Trên màn hình hiển thị "Người phụ trách thi công".

Đầu dây bên kia mở miệng thẳng thắn nói: "Ông chủ Chương, nhà anh sửa xong rồi, ngày mai đồ nội thất sẽ được chuyển vào, anh có tiện qua xem một chút không? Nhân tiện kiểm tra luôn."

Chương Tự trầm ngâm giây lát rồi đáp: "Được."

Người kia lại nói: "Còn thiếu mỗi cái giường ở phòng ngủ chính, hay là để tôi chọn giúp anh cái với phong cách tổng thể nhé?"

"Không cần." Chương Tự nhàn nhạt đáp: "Tôi tự chọn."

"Được thôi."

Cúp máy, Chương Tự mở WeChat, tìm đến tên "Tô Diểu Diểu". Anh gõ nhanh, lời lẽ ngắn gọn, dứt khoát: [Giữa tháng sau, anh xin phép cho Tiểu Dương nghỉ nửa tháng.]

Với giọng điệu kia thì đó chẳng phải đơn xin phép, mà giống như lời thông báo hơn, như thể cấp dưới đang tuyên bố với cấp trên rằng mình muốn phản trời nghịch đất.

Chương Tự nhìn tin nhắn ấy, ngẫm nghĩ thấy khá vừa lòng, đầu ngón tay lơ lửng trên nút "Gửi" chưa kịp nhấn thì điện thoại lại reo, một cuộc gọi khác bỗng chen ngang.

"......"

Anh bắt máy, giọng ôn hòa: "Alô, giám đốc Thôi."

Đầu dây bên kia cười sảng khoái nói: "Ông chủ Chương, cậu đến đâu rồi? Tôi đã chuẩn bị rượu ngon rồi đó, buổi tiệc bắt đầu đúng giờ nhé."

"Sao ngài lại đích thân gọi điện thoại ?" Giọng Chương Tự nghe như vì được ưu ái mà ngỡ ngàng.

Giám đốc Thôi cười lớn: "Tôi xem cậu như bạn mà, vòng vo làm gì cơ chứ."

Vị này chính là bên A của dự án hiện tại, không chỉ chịu chi mà còn có nhiều nguồn lực dồi dào. Chương Tự đang định mở rộng xưởng điêu khắc, mạng lưới quan hệ của giám đốc Thôi là thứ không thể thiếu.

Anh liếc nhìn đồng hồ rồi thở dài tháo kính xuống, điều chỉnh lại tâm trạng, nở nụ cười, nói: "Tôi đi ngay đây, bảo đảm sẽ đến đúng giờ."

Lời tác giả:

Lần ngắm bình minh hôm đó, ông chủ Chương nhà ta thật sự ngủ quên mất rồi

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip