Chương 11
Chương 11
Lễ hội săn bắn Mùa thu đã tới, khu vực săn bắn của hoàng gia đông đúc khoe tài. Nhóm võ tướng đều mặc vào trang phục săn bắn vũ khí đầy đủ để đi săn. Nhưng mà Triệu Cảnh Linh lại không hứng thú, sức lực cửa hắn thậm chí không kéo nỗi dây cung, tới chỗ này cũng thuần túy là đi ngang qua sân khấu thôi. Hắn cưỡi ngựa, vào cánh rừng tùy ý đi dạo. Triệu Thù đi theo bên cạnh hắn, ngẫu nhiên bắn mấy con thỏ hoang, cũng không đuổi theo khác con mồi, cùng Triệu Cảnh Linh ngắm phong cảnh như đi dạo.
Triệu Cảnh Linh đi dạo xung quanh, dần dần đi tới một chỗ yên tĩnh. Triệu Thù mơ hồ cảm thấy nơi này có một hơi không bình thường, nhưng lại không thể nói cụ thể là chỗ nào không thích hợp.
Sự thật chứng minh, cảm giác của Triệu Thù cũng không phải không có nguyên do......
Ba mũi tên nhọn thẳng tắp mà hướng tới phía sau lưng Triệu Cảnh Linh xẻ gió mà bay đến, trong nháy mắt kia, trong đầu Triệu Thù cái gì cũng chưa kịp nghĩ. Thân thể theo bản năng bay lên dùng chính thân mình chặn ba mũi tên, mũi tên sắc bén đâm vào thịt, Triệu Thù cơ hồ muốn phun một ngụm máu. Nhưng hắn vẫn là ở ngay tức khắc từ túi mang theo rút ra mũi tên, xoay người kéo cung, cũng liền ở trong chớp mắt, tên kia thích khách cách đó không xa liền bị một mũi tên xuyên qua yết hầu.
Hết thảy đều tới quá nhanh, Triệu Cảnh Linh cơ hồ chưa phản ứng được đã xảy ra chuyện gì. Hắn ngẩn người mà quay đầu lại, nhìn cổ thi thể trên mặt đất sắc mặt tái nhợt.
"Không có việc gì Cảnh Linh...... Không có việc gì......" Triệu Thù ôm Triệu Cảnh Linh nói với giọng khàn khàn, thanh âm càng ngày càng nhỏ. Hắn dần dần mất đi sức lực, đầu óc hôn mê, ngã xuống mã đi.
"Hoàng thúc —— người đâu, hộ giá!" Triệu Cảnh Linh hét lớn. Hắn hoảng loạn mà xoay người xuống ngựa, gắt gao mà cầm tay Triệu Thù . Hoàng thúc của hắn...... Mới vừa rồi vì hắn chắn cho hắn mà trúng 3 mũi tên.
Một giọt lệ từ khóe mắt Triệu Cảnh Linh trượt xuống dưới. Cũng chính là trong nháy mắt này, Triệu Cảnh Linh cảm thấy có lẽ hắn hoàng thúc đối hắn có ba phần thật lòng...... Nếu đối phương thật sự kế vị, kết cục của chính mình nói không chừng cũng sẽ không quá thê lương, không biết chừng còn có thể mai danh ẩn tích ở trong thâm cung làm nam sủng.
Thái y nói may mắn ba chi mũi không trúng vào phần nguy hiểm. Nhưng tuy nói như thế, thương thế cũng không thể nói là nhẹ, cần cẩn thận tu dưỡng mới được.
Vào ban đêm khi Triệu Cảnh Linh đi vào An Dương điện, kêu cung nữ ra ngoài, liền ngồi ở trước giường Triệu Thù. Triệu Thù còn chưa có tỉnh, Triệu Cảnh Linh ngồi một lát, cởi giày trèo lên giường. Hắn đem màn buông xuống, chui vào trong chăn.
Sau nửa canh giờ, Triệu Thù mới từ từ tỉnh lại. Hắn mở mắt ra, phát hiện Triệu Cảnh Linh ngủ ở bên cạnh hắn. Nói là ngủ, kỳ thật Triệu Cảnh Linh chỉ là nhắm hai mắt nằm cạnh hắn. Nghe được bên cạnh có động tĩnh, hắn liền tránh mắt.
Triệu Thù mới tỉnh dạy đôi môi khô khốc, trong lúc nhất thời cũng không biết nên nói chút cái gì. Nhưng trong lòng hắn là kiên định, chỉ cần nhìn Triệu Cảnh Linh bình an, liền yên lòng. Hắn vươn cánh tay có chút cứng đờ, xoa xoa sườn mặt Triệu Cảnh Linh. Triệu Cảnh Linh nhìn Triệu Thù, một tiếng "Hoàng thúc" kêu lên như có biết bao nhiêu cảm xúc bên trong. Hắn thật cẩn thận mà chui vào trong lòng ngực, vòng tay ôm lấy eo Triệu Thù .
"Hoàng thúc ngươi làm ta sợ muốn ch·ết......" Triệu Cảnh Linh thanh âm có chút ủy khuất, làm người thương tiếc.
Triệu Thù nằm nghiêng, nhẹ nhàng vỗ về phía sau lưng Triệu Cảnh Linh, tựa hồ trấn an người trong lòng ngực. "Không sợ." Triệu Thù hôn hôn trán Triệu Cảnh Linh, nói giọng khàn khàn. Không biết, còn tưởng rằng Triệu Cảnh Linh mới là người túng tên.
"Khởi bẩm Hoàng thượng, nô tài đến đổi dược cho Vương gia." Ngoài điện truyền đến giọng của Tô công công.
Triệu Cảnh Linh từ trong lòng ngực Triệu Thù chui ra , xuống giường mở cửa nói: "Đem đồ vật cho trẫm, trẫm tự mình làm."
"Vâng." Tô công công cung tất kính mà đem khay chứa thuốc cùng vải trắng đưa cho Triệu Cảnh Linh.
Triệu Cảnh Linh cầm khay đi đến mép giường, nhẹ giọng nói: "Hoàng thúc, Cảnh Linh đổi dược cho ngươi."
Triệu Thù cười cười, xem như ngầm đồng ý.
Chờ đến khi tháo băng gạc lên, Triệu Cảnh Linh mới biết được thương của đối phương rốt cuộc có bao nhiêu sâu. Vai trái có ba cái lỗ máu dữ tợn mà đáng sợ, miệng vết thương huyết nhục mơ hồ, cơ hồ có thể thấy xương . Triệu Cảnh Linh cầm dược tay có chút run rẩy, hắn cắn môi, nỗ lực cầm tấm vải băng bố vết thương. Hắn hít sâu một hơi, cầm lấy vải bố trắng quấn một vòng một vòng cẩn thận mà đem miệng vết thương bó kỹ lại, cuối cùng buộc một cái nơ nho nhỏ.
Triệu Cảnh Linh từ phía sau ôm lấy phần eo rắn chắc của Triệu Thù, đem mặt dán trên phần trên trần trụi, con mắt hồng hồng nhẹ giọng nói: "Đau không."
Triệu Thù cầm lấy đôi tay mảnh khảnh của Triệu Cảnh Linh, nói giọng khàn khàn: "Trên chiến trường ta đã bị thương rất nhiều, so với nó vết thương này không tính là gì."
"Sau này không được lại bị thương, hoàng thúc đáp ứng Cảnh Linh đi." Triệu Cảnh Linh run giọng nói. Liền chính hắn cũng không biết, lời này nói ra rốt cuộc là thật lòng hay giả. Có lẽ chín phần chân tình thêm một phân diễn kịch, mới nhất động lòng người.
"Ta sẽ cẩn thận." Triệu Thù thấp giọng nói.
Thích khách thân phận nhanh chóng được tra rõ, người nọ là tử sĩ của Văn Thứ vương Triệu Cảnh Kỳ. Triệu Cảnh Kỳ, cũng chính là Ngũ hoàng tử, năm xưa kaf cánh tay phải của Nhị hoàng tử. Nhị hoàng tử, tứ hoàng tử bị phán tử tội, giết gà dọa khỉ. Còn lại các hoàng tử cũng bị phong Vương gia, trói buộc ở các vùng xa xôi
Triệu Cảnh Kỳ đối vị trí của Triệu Cảnh Linh hận thấu xương, sớm vào một năm trước liền xếp tử sĩ vào cấm vệ quân, chỉ chờ một thời cơ đem Triệu Cảnh Linh trừ bỏ cho sảng khoái.
Triệu Cảnh Kỳ bị phẫn nộ che mắt hai mắt, vậy thì cũng nên đi gặp hắn tứ hoàng huynh của hắn đi.
Nửa tháng sau, vết thương của Triệu Thù liền gần khỏi. Hắn vẫn còn trẻ, thân thể cường tràn nên vết thương cũng nhanh khỏi. Nhưng mà hắn phát hiện đã nhiều ngày Triệu Cảnh Linh tâm tình tựa hồ không tốt lắm, có chút bộ dáng tối tăm. Ban đêm trước khi ngủ, Triệu Thù đem Triệu Cảnh Linh ôm đến trong lòng ngực, có chút quan tâm nói: "Gần nhất làm sao vậy? Tâm tình không mấy vui vẻ."
Triệu Cảnh Linh lắc lắc đầu, không nói chuyện.
Triệu Thù cũng không có cưỡng cầu, thấp giọng nói: "Nếu là không tiện nói với ta, ta cũng không hỏi. Chỉ là em không cần nghẹn cái gì cũng để trong lòng hại mình buồn khổ." Triệu Thù nói xong liền nằm xuống ngủ.
Cũng không biết trải qua bao lâu, Triệu Thù đã sắp ngủ rồi, lại nghe đến Triệu Cảnh Linh nhẹ nhàng mở miệng.
"Ngày mai, đó là ngày giỗ của mẫu thân." Triệu Cảnh Linh nhẹ giọng nói.
Đây là lần đầu tiên Triệu Thù nghe Triệu Cảnh Linh nhắc tới mẫu thân, hắn nhẹ nhàng mà nắm lấy tay Triệu Cảnh Linh, cũng không có nói lời nói, chỉ yên lặng lắng nghe
"Mẫu thân ở lúc ta 4 tuổi liền qua đời. Khi đó ta còn không biết nàng bị làm sao, chỉ cho rằng nàng là ngủ rồi.Mãi sau khi nghe thái giám tới nhặt xác nói, mới biết được mẫu thân ' đã chết '. Đó là ta lần đầu tiên biết ' chết ' là như thế nào, đại khái chính là không còn về được nữa. Nàng để lại cho ta không nhiều đồ vật, mùa xuân năm ấy nàng cho ta đeo một cái khóa trường mệnh. Ta nhớ rõ nó cũng không phải vàng, có lẽ là bằng đồng đi. Mẫu thân không có gì địa vị, cái đó đối với nàng là thứ tốt nhất có thể cho ta. Ta vẫn luôn mang nó, thẳng đến khi ta bảy tuổi bị tứ hoàng tử chọc ghẹo, đem khóa trường mệnh của ta ném đi. Đồ vật mẫu thân để lại cho ta, lại mất đi một thứ. Năm nay ta 17 tuổi, mẫu thân cũng đi được mười ba năm. Ta thậm chí đã nhớ không rõ nàng trông như thế nào......" Triệu Cảnh Linh nói đến sau lại, thanh âm nghẹn lại.
"Sau này có ta." Triệu Thù hôn lên giữa mày của Triệu Cảnh Linh, thấp giọng nói.
Triệu Cảnh Linh hướng nhích lại gần trong lòng ngực Triệu Thù, nhẹ giọng nói: "Hiện giờ ta không còn bị các hoàng huynh khi dễ, nhưng mẫu thân ta ngay cả mộ ở đâu ta cũng không biết, có lẽ đã bị người bọc ném tới bãi tha ma...... Mỗi năm tế bái nàng, ta đều chỉ có thể ở một góc trong cung không người góc đốt chút tiền giấy."
Triệu Thù trầm mặc một lát, như là ở suy nghĩ một chút, cuối cùng thấp giọng nói: "Em hãy đem nàng truy phong thành thái phi, ở trong hoàng lăng lập cái mộ chôn di vật. Như vậy liền coi như nàng cũng không quá thảm, nàng trên trời có linh thiêng cũng coi như là có được sự an ủi.Nàng sau khi rời đi có được tôn nghiêm."
Triệu Cảnh Linh giật mình, trong bóng đêm biểu tình của hắn có chút mơ hồ không thể thấy, chỉ nghe được hắn nói: "Thật sự...... Có thể làm như vậy?" Mẫu thân chỉ là một vũ cơ dị tộc, nếu truy phong, sẽ bị mọi người lên án......
"Em là Hoàng đế Đại Việt quốc, em nói có thể, thì liền có thể." Triệu Thù nói.
"Hoàng thúc......" Triệu Cảnh Linh có chút không muốn xa rời nói.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip