Chương 12
Chương 12
Ngày thứ hai khi lâm triều, Triệu Cảnh Linh liền tuyên bố đem truy phong mẫu thân của mình thành "Tuyên Lâm thái phi", di vật được chôn trong hoàng lăng cùng với tiên đế. Lời này vừa nói ra, văn võ bá quan đều nhất thời ngạc nhiên. Ai không biết mẫu thân của vị hoàng đế này chỉ là một vũ cơ dị tộc thấp kém, thậm chí còn chưa được phong vị. Hiện giờ lại được truy phong thành thái phi, thậm chí còn được chôn cất trong hoàng lăng, không khỏi có chút làm trò cười cho thiên hạ.
Không chờ có người phản đối, Triệu Thù liền cất cao giọng nói: "Bệ hạ thánh minh."
Văn võ bá quan cũng ngầm hiểu, chủ ý này của tiểu hoàng đế đã được sự chấp thuận của Nhiếp Chính vương. Có Nhiếp Chính vương chống lưng, ai còn dám nói ra nói vào? Các vị quan lại cũng đều học bộ dáng của Triệu Thù, trái lương tâm mà hộ to "Hoàng thượng thánh minh".
Cách thời gian bị thương gần một tháng, vết thương của Triệu Thù đã gần khỏi hẳn. Trong một tháng này, Triệu Cảnh Linh cùng Triệu Thù hàng đêm đều ngủ chung chăn gối thế nhưng lại chưa từng có hành động thân mật.
Đêm nay, Triệu Thù tới Càn ninh cung tìm Triệu Cảnh Linh, lại nghe thấy thái giám báo rằng bệ hạ đã đi Lưu Phương trì tắm gội.
Triệu Thù đạp dưới ánh trăng đi đến Lưu Phương trì.
Trong điện ánh sáng chiếu mờ nhạt, hơi nước mờ mịt, tạo nên vẻ vừa mông lung lại ảo diệu. Triệu Cảnh Linh ở trong hồ nước lớn lười biếng mà chà lau thân thể. Trong điện không người, chỉ có hộ vệ bên ngoài canh giữ, hắn không thích khi đang tắm mà có cung nhân ở bên người.
Đột nhiên hắn nghe được cửa điện kẽo kẹt mở ra, hắn có chút cảnh giác mà hô: "Là ai!" Hắn vừa dứt lời, liền nhìn đến Triệu Thù từ phía sau bình phong chậm rãi đi tới. Triệu Cảnh Linh thở phảo nhẹ nhõm, rồi lại có chút oán trách nói: "Hoàng thúc ngài làm ta sợ muốn chết, thế nào lại tới đây." Triệu Cảnh Linh đem mái tóc đen dài vuốt ta trước ngực, che dấu một mảng phong cảnh diễm lệ. Hắn nghĩ chính mình trần trụi trước mắt Triệu Thù đang ăn mặc chỉnh tề liền trở nên ngại ngùng.
"Bỗng nhiên muốn gặp em." Triệu Thù thấp giọng nói.
Mặt Triệu Cảnh Linh đỏ lên, liếc mắt nhìn Triệu Thù một cái, nhỏ giọng nỉ non nói: "Ngài lại muốn trêu trọc ta."
Triệu Thù thấy mái tóc dài Triệu Cảnh Linh mới ướt một nữa, liền biết đối phương còn chưa gội xong. Hắn đi đến phía sau Triệu Cảnh Linh quỳ một gối xuống đất, vuốt mái tóc dài thấp giọng nói: "để ta giúp em gội đầu nhé."
Triệu Cảnh Linh gật gật đầu, nhẹ giọng nói: "được."
Triệu Thù nhẹ múc nước trong hồ chậm rãi đổ lên mái tóc của Triệu Cảnh Linh, thẳng đến khi mỗi sợi tóc đều dính nước. Hắn từ bên cạnh lấy quá bồ kết bôi lên mái tóc, nhẹ nhàng giúp Cảnh Linh mát xa da đầu
Triệu Cảnh Linh nhắm mắt lại, phát ra một tiếng rên rỉ thoải mái. Ánh mắt Triệu Thù bất giác trở nên nguy hiểm......
Sau khi tẩy xong tóc, Triệu Cảnh Linh ngẫm nghĩ trong chốc lát, mới có chút thẹn thùng mà đối Triệu Thù nhẹ giọng nói: "Hoàng thúc ngươi quay mặt đi, ta muốn mặc quần áo."
Triệu Thù cúi đầu hôn hôn lên vành tai của Triệu Cảnh Linh, nói giọng khàn khàn: "Đừng mặc vội." Nói xong, hắn đem một kiện quần áo từ trên giá kéo xuống, vung tay đem áo choàng kia trải xuống mặt đất. Hắn một tay xuyên qua dưới nách Triệu Cảnh Linh, một tay đặt lên hai đùi, không cần quá dùng sức liền đem người trực tiếp ôm lên.
Triệu Cảnh Linh hoảng loạn mà nhìn Triệu Thù, cau mày có chút khó hiểu nói: "Hoàng thúc ngươi làm gì vậy."
Triệu Thù đem Triệu Cảnh Linh đang không một mảnh vải che nhẹ nhàng đặt lên chiếc áo choàng dưới mặt đất, sau đó cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ. Cấm dục lâu rồi, Triệu Thù khó có thể khống chế được chính mình.
"Ân...... Không cần ở chỗ này......" Triệu Cảnh Linh dùng thanh âm mềm mại phản kháng.
"Cảnh Linh không muốn sao." Triệu Thù hỏi.
Bị Triệu Thù nắm dương vật trên tay an ủi, khoái cảm này đã lâu chưa cảm nhận được, Triệu Cảnh Linh rất khó nói ra lời trái lương tâm, hắn thanh âm khàn khàn nói: "Muốn......"
Triệu Thù hơi hơi mỉm cười, từ trong tay áo móc ra một hộp thuốc mỡ, tiện đà đem quần áo trên người đều cởi xuống tới ném sang một bên. Hắn bôi chút thuốc mỡ vào phía sau, đỡ ngọc trụ của Triệu Cảnh Linh chậm rãi ngồi xuống.
"Ha a......" Triệu Cảnh Linh phát ra tiếng rên rỉ ngọt ngào.
"Bên ngoài còn có thủ vệ, Cảnh Linh cần phải nhỏ giọng chút." Triệu Thù thần sắc như ngày thường, tựa hồ đang nói chuyện triều sự chứ không phải việc giường chiếu.
Triệu Cảnh Linh có chút ủy khuất mà trừng mắt nhìn mắt Triệu Thù, oán trách nói: "Hoàng thúc hiện giờ sao lại học hư rồi."
Triệu Thù cười, cũng không phản bác, chỉ nghiêm túc mà dùng hậu huyệt phun ra nuốt vào khối ngọc trụ tinh xảo kia. Thực mau, Triệu Cảnh Linh liền lâm vào trong dục vọng, chỉ còn sót lại một tia ý thức hắn cắn môi khó nhịn tiếng kêu . Nhưng vẫn khẽ phát ra vài tiếng rên rĩ nhỏ.
Ở bên ngoài điện đám thủ vệ đang hết sức thực hiện phận sự, mà phía trong điện thúc cháu hai người lại đang làm chuyện mà cả thiên hạ không tán đồng, Triệu Cảnh Linh cảm thấy hắn cùng Triệu Thù là một đôi không giống thúc cháu nhất ở Đại Việt này......
Ngày tháng sẽ ở lúc con người không chú ý mà trôi qua, Triệu Cảnh Linh đếm từng ngày, phát hiện chính mình làm hoàng đế thế nhưng cũng có đã gần hai năm. Chính mình tựa hồ cũng cao hơn chút, thế nhưng chỉ mới tới cằm Triệu Thù ...... Mà cách ngày mười ba tháng giêng cũng càng ngày càng gần. Mười ba Tháng giêng, là ngày Triệu Cảnh Linh hạ cổ lên người Triệu Thù.
Triệu Cảnh Linh không biết hai tháng này hắn trải qua như thế nào, hắn như là tù nhân chờ đợi ngày tuyên án, chờ đợi ngày đó đến. Hắn bất an lại lo âu, rồi lại cố gắng che dấu không để nỗi bất an cùng lo âu biểu hiện ra ngoài. Cùng Triệu Thù ở chung một chỗ, hắn vẫn là tiểu hoàng đế ngoan ngoãn nghe lời. Nhưng mà chỉ có chính hắn biết, hắn rốt cuộc đối với người bên gối đã làm cái gì......
Ngày mười ba Tháng giêng đã tới, Triệu Thù vẫn không biểu hiện gì dị thường, không hề có dấu hiệu trúng cổ. Triệu Cảnh Linh trong nháy mắt cũng không biết nói chính mình là cảm thấy mất mát hay là may mắn. Có lẽ tác dụng của cổ trùng kia, chỉ là lời nói giả dối hư ảo thôi...... Triệu Cảnh Linh lại thống hận bản thân mình khi tự suy nghĩ đó là điều "May mắn".
Hắn nhìn bức tường cung cao trót vót, bỗng bật cười. Triệu Cảnh Linh, ngươi vì ngày này ẩn nhẫn mưu đồ hai năm, cùng thúc thúc của chính mình làm loại chuyện không thể dung thứ, giống như nam sủng bị khống chế...... Vậy mà vẫn không làm ngươi tỉnh ngộ sao! Ngươi nhìn ngươi, hiện tại thế nhưng thiếu chút nữa bị nam nhân kia mê hoặc tâm trí, biến thành bộ dáng ôn nhu mềm yếu này! Triệu Cảnh Linh thần sắc lập tức trở nên lạnh nhạt dị thường, một kế không thành công , hắn chưa chắc sẽ không lại nghĩ ra một kế khác.
Hoàng thúc của ta vẫn chưa soán vị tất cả cần phải suy tính kỹ càng.
Mấy ngày gần đây Triệu Thù cảm thấy thân thể tựa hồ có chút kém, mới đầu cũng không có để ý, chỉ là một ngày khi cùng Tống phó tướng so chiêu bị đối phương đánh bại. Nếu là võ nghệ của hắn yếu kém, hắn cũng sẽ không oán cái gì. Chỉ là sự thật cũng không phải như vậy, hắn có thể rõ ràng mà cảm giác được đan điền của chính mình trở nên trống rỗng, không có khí chống đỡ.
Triệu Thù cảm thấy cần đến để thái y bắt mạch cho chính mình. Nhưng hắn không muốn kinh động quá nhiều người, chỉ gọi người truyền lời kêu Trương thái y tới gặp.
"Mạch tượng này của Vương gia, thật sự rất kỳ quái ......" Trương thái y khám mạch xong, cau mày nói.
"Thái y cứ nói đừng ngại." Triệu Thù thấp giọng nói.
"Thân thể Vương gia hiện tại, mạch đập thật sự rất yếu ớt...... Hạ quan bất tài, cũng không thể xác định này rốt cuộc bệnh gì. Chỉ có thể nói này mạch tượng, có ba phần giống trúng độc, bảy phần lại không giống......" Trương thái y có chút khó xử nói.
Triệu Thù sắc mặt nghiêm trọng. Trương thái y thấy thế có chút thật cẩn thận mà nói: "Vương gia không bằng kêu Tề thái y lại đây nhìn một cái đi. Tề thái y thời trẻ là danh y trong giang hồ, kiến thức rộng rãi, không chừng có thể biết được đây là bệnh gì."
"Ngươi đi gọi Tề thái y đến đây đi." Triệu Thù thấp giọng nói.
"Hạ quan tuân mệnh." Trương thái y như trút được gánh nặng mà nói.
Không bao lâu, Tề thái y liền đi tới trong điện Triệu Thù.
Tề thái y chuyên chú mà khám mạch, biểu tình càng ngày càng trầm trọng.
"Như thế nào?" Triệu Thù hỏi.
"Thứ hạ quan nói thẳng, Vương gia ngài đây là đã trúng cổ độc." Tề thái y thấp giọng nói.
"Cổ độc?" Triệu Thù có chút kinh ngạc.
"Hồi bẩm Vương gia, hạ quan mười năm trước từng hành y ở Tây Cương. Nơi đó có rất nhiều loại vu cổ, trong đó có người trúng ' phệ hồn cổ ' có mạch tượng cùng Vương gia giống nhau như đúc." Tề thái y giải thích nói.
Triệu Thù vẫn cứ có chút khó mà tin được, không duyên cớ, hắn thế nhưng trúng trung cổ? "Tề thái y chắc chắn đây là cổ?" Triệu Thù lại lần nữa hỏi.
"Hạ quan dám lấy cái đầu trên cổ đảm bảo." Tề thái y kiên nghị mà nói.
Triệu Thù trầm mặc một lát, khó khăn hỏi: "Cổ này, trúng phải sẽ như thế nào."
"Cổ có rất nhiều loại, Vương gia trúng phệ hồn cổ, nếu hạ quan có nhớ không lầm, cổ này đã trong người ngài mấy năm......" Tề thái y đột nhiên im lặng, thần sắc cũng trở nên phức tạp lên.
"Thái y cứ nói thẳng." Triệu Thù nói.
"Trúng cổ này sẽ......Mất mạng." Tề thái y sợ hãi nói.
"Nhưng có giải pháp."
"Giải pháp...... Đó là lấy máu đầu tim của người hạ cổ để dụ con trùng cổ kia bò ra. Đây là phương pháp giải cổ duy nhất." Tề thái y nói.
"Bổn vương đã biết, ngươi lui ra đi......" Triệu Thù có chút mệt mỏi mà nói.
"Tuân mệnh."
Tề thái y đi rồi, Triệu Thù dựa vào cửa, lập tức như già nua vài tuổi.
Tây Cương, cổ trùng, mất mạng...... Kỳ thật thời điểm Tề thái y nói một nửa, hắn cũng đã ẩn ẩn đoán được là có chuyện gì. Hạ cổ không giống hạ độc, hạ độc chỉ cần thông qua đồ ăn liền có thể. Người hạ cổ phải luôn ở gần, thậm chí phải ở cạnh người nọ dưới mọi tình huống, mới có khả năng hạ cổ thành công.
Hắn ngày thường tính cảnh giác cực cao, có thể ở tại thời điểm hắn không hề phòng bị hạ cổ, cũng chỉ có người nọ thôi...... mẫu thân Triệu Cảnh Linh lại là từ Tây Cương tới, hắn biết chút cổ chi thuật, tựa hồ cũng trở nên chẳng có gì lạ.
Chỉ là hắn chưa bao giờ nghĩ đến quá, Triệu Cảnh Linh lại muốn đưa hắn vào chỗ chết...... Hắn vốn tưởng rằng tâm ý tương thông, nguyên lai bất quá là hắn một bên tình nguyện. Đúng rồi, người bình thường bị thúc thúc cưỡng bách làm ra chuyện như vậy sao còn nguyện ý ở bên cạnh đối phương. Có lẽ Cảnh Linh từ khi bắt đầu, liền đối với hắn hận thấu xương. Mấy năm nay hai người bọn họ tình thâm tất cả đều là giả dối.
Nhưng mà hắn lại có thể làm cái gì, chẳng lẽ muốn đi chất vấn đối phương, vì sao phải tàn nhẫn ra tay như thế. Hắn sẽ không làm như vậy...... Cho dù phải giả vờ, hắn cũng không nghĩ sẽ đem chân tướng vạc trần. Hắn có thể làm như cái gì cũng không biết, có thể lừa gạt chính mình một ngày, thì coi như qua một ngày đi.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip