Chương 7: Nhìn chính phẩm sao ? (phần 1)

Hôm sinh nhật Hạ Dương, Hứa Thừa Yến thức dậy rất sớm.

Nam nhân bên cạnh còn đang ngủ say, Hứa Thừa Yến đứng dậy, động tác nhẹ nhàng, trên người còn mặc áo ngủ xuống giường đi ra ngoài ban công, nhìn mặt trời vừa lên.

Trong một góc trên ban công có bày mấy chậu hoa, Hứa Thừa Yến tưới nước, lúc trở lại phòng ngủ, nhìn đến nam nhân trên giường đã dậy.

Nam nhân ngồi ở mép giường, cầm di động cúi đầu đang soạn tin nhắn, giống như đang xử lý công việc.

Nam nhân nửa người trên vẫn trần trụi, chăn rơi xuống ở bên hông, lộ ra bờ vai rộng lớn, phía sau lưng còn có thể nhìn thấy vài vết cào màu đỏ thật dài trên đó.

Hứa Thừa Yến nhìn phía sau lưng nam nhân còn lưu dấu vết, một đôi mắt đào hoa nhịn không được cong lên.

Tất cả đều là dấu vết tối hôm qua cậu lưu lại.

Hứa Thừa Yến đi qua, ngồi ở bên cạnh nam nhân, bất ngờ dựa sát vào, duỗi tay ôm eo nam nhân.

"Hạ Dương, chúc anh sinh nhật vui vẻ."

Hứa Thừa Yến dựa vào vai nam nhân, ngửi mùi hương quen thuộc trên người nam nhân, rất có cảm giác an toàn.

Nam nhân nghiêng đầu, thấp giọng hỏi: "Không cần đến lớp?"

"Hôm nay không có tiết học, có thể bồi anh cả ngày." Hứa Thừa Yến ngẩng đầu, một đôi mắt sáng lấp lánh.

Lại đột nhiên nghĩ đến cái gì, Hứa Thừa Yến vội vàng buông tay ra, "Anh chờ em một chút."

Hứa Thừa Yến đứng dậy, đi đến một bên ngăn tủ, mở ngăn kéo, từ bên trong lấy ra một hộp quà được gói khéo léo.

Hứa Thừa Yến cầm hộp quà, quay lại về mép giường, vội vàng đưa qua.

"Quà sinh nhật tặng anh."

Hạ Dương nhận lấy hộp quà, mở ra, liền thấy bên trong là một đôi nút tay áo đá quý màu xanh lam.

"Lần trước không phải anh mới mua một bộ tây trang sao? Vừa vặn có thể đeo cùng." Hứa Thừa Yến cười.

Kiểu dáng cặp nút tay áo này là cậu đã tỉ mỉ chọn thật lâu, tích góp thật lâu, để cậu có thể tặng anh món quà tốt nhất.

Cậu chỉ là một thầy giáo dạy dương cầm bình thường, mà Hạ Dương lại là đỉnh cấp lão đại trong vòng thượng lưu, khoảng cách chênh lệch giữa bọn họ rất rất lớn.

Cậu chỉ có thể tận lực, đem đồ vật tốt nhất của chính mình đưa cho Hạ Dương.

Có đôi khi cậu thậm chí cảm thấy, chính mình có thể gặp anh ấy, cũng đã là một sự việc hết sức may mắn.

Cậu cùng anh hoàn toàn là hai cái thế giới, lại ở một ngày của 5 năm trước đó đột nhiên gặp mặt, sau đó càng nhày càng gần nhau hơn.

Hạ Dương giống như một vị thần cao cao tại thượng, xa xôi không thể với tới.

Bất quá hiện tại, vị thần ấy đã thuộc về một mình cậu.

Hứa Thừa Yến nhìn sườn mặt nam nhân, một đôi mắt đào hoa hàm chứa ý cười.

Mà Hạ Dương nhìn hộp quà trong lòng bàn tay, lúc lơ đãng nghiêng đầu, chợt đối diện với tầm mắt thanh niên.

Hai người cách nhau thật sự gần, Hạ Dương còn có thể nhìn rõ đôi mắt đào hoa kia, bên trong lấp lánh phản chiếu hình ảnh của chính mình.

Hô hấp cơ hồ giao triền ở bên nhau, Hạ Dương nhìn cặp mắt đào hoa kia, đột nhiên duỗi tay, chậm rãi cởi bỏ đai lưng áo ngủ trên người thanh niên.

Áo ngủ mở rộng, Hạ Dương dùng đai lưng vừa cởi bỏ phủ lên đôi mắt đào hoa, che đi tầm nhìn, đem thanh niên đè ở trên giường, một bàn tay từ phía dưới áo ngủ duỗi vào trong.

Hứa Thừa Yến thuận theo duỗi tay ôm lấy bả vai nam nhân, đầu ngón tay lại một lần nửa ở phía sau lưng nam nhân lưu lại vết cào.

Thời điểm kết thúc tình sự, Hứa Thừa Yến ghé vào ngực nam nhân bình phục hô hấp, vệt ửng hồng trên mặt còn chưa kịp rút đi.

Hạ Dương cởi bỏ dây lưng che đôi mắt thanh niên, ngay sau đó đứng dậy đi vào phòng tắm.

Hứa Thừa Yến còn chưa kịp lấy lại tinh thần sau cuộc hoan ái, ghé vào trên giường nhắm hai mắt lại, bất tri bất giác ngủ thiếp đi.

Chờ đến khi Hứa Thừa Yến tỉnh lại lần nữa, đã là giữa trưa.

Trong phòng ngủ trống rỗng, Hạ Dương không có ở trong phòng.

Hứa Thừa Yến trướcn đi vào phòng tắm tắm rửa, mặc áo choàng tắm dài đi vào phòng để quần áo, từ tủ quần áo lấy ra một cái sơ mi.

Mà thời điểm Hứa Thừa Yến vừa cởi áo choàng tắm, nghe được tiếng bước chân tới gần.

Hứa Thừa Yến không có quay đầu lại, chỉ tiếp tục thay quần áo, lúc mặc áo sơ mi, từ trong gương đối diện tầm mắt nam nhân.

Hạ Dương đi tới, nhìn đến sơ mi trắng trên người thanh niên, lại đi qua một bên, từ trong ngăn tủ lấy ra một cái áo khoác tối màu đưa qua.

"Mặc thêm cái này."

Hứa Thừa Yến thuận theo tiếp nhận áo khoác, mặc vào.

Áo khoác màu xán nhạt, là của một thương hiệu tương đối nổi tiếng, là Hạ Dương mua cho cậu.

Nói đúng ra, tủ quần áo cơ hồ tám phần đều là Hạ Dương mua về.

Cậu không phải không mua được quần áo, thật ra Hạ Dương thực thích mua quần áo cho cậu, giúp cậu phối hợp quần áo.

Mà Hạ Dương mua đồ lại có một thói quen nhỏ, chỉ câcn là thích kiểu dáng hoặc thích set quần áo, liền sẽ đem tất cả mua về.

Giống như cái áo khoác cậu đang mặc này, tủ quần áo đều đã có bảy tám cái kiểu dáng không sai biệt lắm, tất cả đều là cùng một nhãn hiệu.

Ngoại trừ mua quần áo, anh ấy còn thích giúp cậu phối quần áo.

Chỉ cần là khi không cần vội đi làm, anh ấy đều sẽ giúp cậu chọn quần áo.

Hứa Thừa Yến đối diện với gương sửa sang lại phần cổ áo, lại nghĩ đến hôm nay ra biển, liền hỏi: "Hạ Dương, mặc cái này có phải có chút nóng không?"

"Buổi tối nhiệt độ sẽ hạ, mặc cái này vừa vặn thích hợp." Hạ Dương đứng ở phía sau Hứa Thừa Yến, cách gương đánh giá thanh niên, lại có cảm giác có chút không hài lòng, khẽ nhíu mày, thấp giọng nói: "Còn thiếu một thứ."

Hứa Thừa Yến cúi đầu nhìn nhìn chính mình, theo bản năng nói: " Còn thiếu cái gì?"

Hạ Dương không nói gì, chỉ đi qua một bên, kéo ra quầy vật phẩm trang sức, từ bên trong cầm một cái mắt kính tơ vàng khung phẳng ra.

Hứa Thừa Yến có chút bất đắc dĩ, đành phải mang mắt kính lên.

Cậu không bị cận thị, bất quá Hạ Dương tựa hồ thực thích nhìn cậu mang mắt kính, trong nhà đủ loại mắt kính để đầy hai cái ngăn kéo, đều là Hạ Dương mua về.

Hứa Thừa Yến đẩy đẩy mắt kính, cười hỏi: "Bây giờ nhìn thế nào?"

"Ừm." Hạ Dương lên tiếng, từ sau lưng ôm người trong lòng ngực, bất tri bất vươn tay, sờ đến chiếc đồng hồ cậu đang đeo trên cổ tay.

Hứa Thừa Yến cũng chú ý tới động tác của nam nhân, nở nụ cười, "Quà của anh em vẫn luôn mang."

Cái đồng hồ này là qua sinh nhật trước kia Hạ Dương tặng cậu.

Cậu sẽ luôn mang.

Tiệc sinh nhật bắt đầu lúc chạng vạng tối.

Tuy rằng nói là tiệc sinh nhật, bất quá cũng không có khoa trương như vậy, chỉ là bạn bè cùng nhau tụ hội, cùng nhau ăn một bữa cơm gì đó.

Hạ Dương bao toàn bộ du thuyền, lúc hai người đi lên du thuyền, khách mời cũng đã tới khá đông đủ.
Hạ Dương vừa xuất hiện, đã bị nhóm mấy vị công tử vây quanh.

"Hạ thiếu tới rồi!"

"Đại thọ tinh của chúng ta tới rồi!"

Giang Lâm cũng đã sớm lên du thuyền, nhìn thấy Hạ Dương, vội vàng chạy qua, "Anh!"

Giang Lâm lại nhìn đến Hứa Thừa Yến bên cạnh Hạ Dương, cười hô: "Anh dâu."

Một đám người đi lên boong tàu, câu được câu không tán gẫu với nhau.

Hạ Dương hôm nay là nhân vật chính, bị khách mời vây xung quanh.

Lại bởi vì đều là người quen, nhóm công tử nhà giàu cũng không khách khí, sôi nổi ồn ào nói phải chuốc rượu Hạ Dương.

Hứa Thừa Yến không uống rượu, cũng chỉ an an tĩnh tĩnh ngồi ở bên cạnh Hạ Dương, tay cầm ly rượu vang đỏ, bồi ở một bên.

Hạ Dương dựa vào trên sô pha, không chút để ý cầm ly rượu, chậm rãi uống.

Mà bốn phía đám công tử kia thay nhau rót rượu, lại một bên tán gẫu.

"Hôm nay đã chuẩn bị tặng Hạ thiếu một món quà đặc biệt!"

"Đúng đúng đúng! Kinh hỉ!"

"Bảo đảm Hạ thiếu tuyệt đối vừa lòng!" Trì Dật cười, uống một ngụm rượu, ý vị thâm trường liếc mắt nhìn Hứa Thừa Yến một cái.

Hạ Dương thuận miệng hỏi: "Cái gì mà kinh hỉ?"

Mấy cái công tử nhà giàu kia liếc nhau mấy cái, tựa hồ là đạt thành điểm ăn ý, cũng không chịu nói.

"Dù sao đến lúc đó Hạ thiếu sẽ biết!"

Hạ Dương cười như không cười, cũng không tiếp tục hỏi nữa.

Không lâu sau, một cái thiếu gia nhận được tin nhắn, tức khắc đứng dậy nói: "Tới tới! Quà tặng tới rồi! Ai đi đón một chút?"

"Tôi đi đón!"

"Tôi cũng đi! Đều đã lâu không được thấy!"

Mấy người thần thần bí bí, sôi nổi hướng tới bên ngoài đi đến.

Còn có một bộ phận khách mời không rõ chuyện gì, cũng bởi vì tò mò, đi tới lan can nhìn xuống phía dưới,muốn đi xem phần "Kinh hỉ" kia rốt cuộc là cái gì.

Hứa Thừa Yến cũng bị gợi lên tò mò, ngẩng đầu nhìn qua, bất quá tạm thời còn chưa nhìn thấy "Kinh hỉ", liền thu hồi tầm mắt.

Trì Dật cùng Giang Lâm vẫn ngồi ở trên sô pha, không đi đón "Kinh hỉ".

Trì Dật uống rượu, tầm mắt tới tới lui lui đánh giá Hạ Dương cùng Hứa Thừa Yến, lại cợt nhả nói: "Hạ thiếu không đi xem một chút kinh hỉ sao?"

"Không đi." Hạ Dương nhàn nhạt nói, tựa hồ đối với phần kinh hỉ này không có hứng thú.

Trì Dật lại nhìn phía Hứa Thừa Yến bên cạnh, cười nói: "Yến Yến thì sao? Không muốn đến xem sao?"

"Tôi cũng không đi." Hứa Thừa Yến lễ phép cự tuyệt.

Nhưng Giang Lâm lại có có chút tò mò: "Cái gì mà kinh hỉ a? Làm gì mà thần bí như vậy?"

"Nhị thiếu hẳn là có thể đoán được." Trì Dật nheo mắt lại.

"A?" Giang Lâm nhất thời cũng không biết phản ứng lại như thế nào.

Mà đúng lúc này, từ lối vào truyền đến một trận âm thanh náo nhiệt.

**Chương này khá dài nên mình ngắt ra làm 2 phần nha. Phần sau với thêm vài chương nữa tội thụ lắm huhu.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: #1x1