Hồi 1- 1994: Chương 13
Chương 13: Tội ác, vận mệnh và con đường.
Edit: Charon_1332
________
Tôi bắt đầu để tâm đến vụ án hơn.
Trong vòng nửa tháng, thái độ làm việc của tôi khác hoàn toàn lúc trước, đến cả cục trưởng cũng bắt đầu để mắt tới tôi, thậm chí ông còn nhắc đến chuyện đó trong cuộc họp nữa. Tôi thấy phiền gần chết nhưng lại chẳng thể nói gì.
Có một lần, tôi định đến nhà máy may Bạch Vân và thôn Tiểu Cảng. Đợt đó vì không đủ chỗ nên tôi không, định bây giờ đi tìm hiểu tình hình thì vẫn chưa muộn nhưng Lưu Kiệt Thanh lại không muốn tôi đi, hắn bảo nếu muốn đi thì phải đi với đội thế nên tôi không đi nữa.
Lúc trước tôi không biết vì sao hắn lại có thái độ thù địch với tôi nhưng hiện tại thì tôi biết rồi, hắn không muốn tôi chiếm sự chú ý của hắn, dù sao tôi cũng từng chỉ huy mọi người phá thành công một vụ án chặt xác, nhờ đâu tôi lại khiến chuyến đi đến trấn Nam của hắn thành công cốc thì sao.
Hắn coi tôi như kẻ thù.
Có lẽ hắn nên thấy may mắn vì điều này, vì nó giúp hắn được tự do thêm mấy ngày.
Và đó cũng là sự tự do cuối cùng của hắn.
____________
Tôi bám theo Lưu Kiệt Thanh. Hôm nay là ngày mà tôi đã chọn riêng cho hắn, là hôm trước ngày nghỉ mỗi tuần.
Tôi đi theo hắn đến một nơi, đó chính là con phố mà có nhiều gái đứng đường. Tôi nhận ra chỗ này, lần trước lúc uống say tôi đã mua cho Tiểu Duẫn một đôi tất đỏ ở đây. Tôi đứng nơi góc đường, xung quanh tôi không có ánh sáng, tối om như mực, tôi cảm thấy có một hơi thở mát lạnh ở ngay sát tôi, nó giống như tay của người chết vậy.
Tôi thấy Lưu Kiệt Thanh bắt chuyện với một cô gái đứng đường sau đó nhìn họ đi vào nhà nghỉ, tôi liếc nhìn thời gian: 8 giờ 45 phút.
Hắn là một kẻ phản bội gia đình.
Chính suy nghĩ này đã khiến tôi quyết định giết Lưu Kiệt Thanh. Thực tế thì lúc trước tôi không định giết hắn mà chỉ muốn chặt tay hắn thôi.
Tôi đứng trong ngõ nhỏ chờ Lưu Kiệt Thanh, đây là đoạn đường hắn phải đi qua để về nhà. Vì không có chuyện gì làm nên tôi đành dựa vào tường, vừa hút thuốc vừa nghĩ đến cảnh Tiểu Duẫn bế con của chúng tôi.
Mấy hôm trước, người phụ nữ ở nhà bên vừa mới sinh xong, là một bé gái. Đó là chuyện vui nên cô và chồng mừng lắm còn mời bọn tôi qua nhà ăn tối. Tiểu Duẫn rất thích em bé, lúc ôm bé cứ cười mãi, vừa rụt rè vừa cẩn thận, hai mắt em cong cong, cứ nhớ đến khuôn mặt tươi cười của Tiểu Duẫn là tôi lại thấy rất vui.
Đúng lúc đó thì Lưu Kiệt Thanh xuất hiện, nét cười trên mặt tôi vẫn chưa biến mất. Tôi không lên tiếng, lặng lẽ nhìn hắn với nụ cười trên môi, đợi đến khi Lưu Kiệt Thanh đi đến trước mặt mình thì mới cất tiếng gọi hắn lại.
Lưu Kiệt Thanh bị tôi dọa sợ, hắn nhìn tôi, hình như không nhận ra tôi là ai. Hắn hỏi tôi là ai, tôi không nói gì mà đi đến trước mặt hắn, để hắn thấy rõ mặt tôi.
Khoảng lặng qua đi, hắn bỗng trở nên mất kiên nhẫn hỏi tôi làm gì ở đây, hỏi tôi có chuyện gì, vừa nói hắn vừa chỉnh lại cổ áo của mình. Bọn tôi đứng đối diện nhau nên đây là lần đầu tiên tôi nhìn kỹ hắn.
Lưu Kiệt Thanh còn rất trẻ, tôi lớn hơn hắn 3 hay bốn tuổi gì đấy, tôi không nhớ nữa. Lúc tôi nhìn hắn mới phát hiện ra hắn trông rất bình thường, kết hợp cùng mái tóc ngắn cũn trông rõ già.
Tôi bảo: “Đội trường Lưu, tôi có chuyện riêng muốn thỉnh giáo anh, tôi muốn hỏi anh từ lần trước rồi.”
Nói xong thì tôi cũng hút xong điếu thuốc, tôi ném nó xuống đất rồi nghiền nát nó bằng đế giày.
Hình như Lưu Kiệt Thanh bị hai chữ “thỉnh giáo” của tôi lấy lòng, mặt hắn kiêu ngạo hẳn ra rồi vẫy vẫy tay bảo tôi cút, còn bảo hắn không có gì để nói với tôi cả.
Tôi mỉm cười rồi nói:
“Mày muốn chết đúng không?”
________
Tôi không giết Lưu Kiệt Thanh ngay mà chỉ khiến hắn ngất đi, để tôi có thể chở hắn đi như chở hàng.
Tôi đưa hắn đến căn nhà nhỏ trên núi, đây là nơi tôi từng giết bố mình. Tôi sẽ gây ra tội ác thứ tư trong đời mình ngay tại đó.
Vì đường hơi xa nên tôi thuê một chiếc xe con chở Lưu Kiệt Thanh đi. Đường núi gồ ghề xóc nảy, cuối cùng còn phải băng qua một cánh rừng, chỗ đó không có đường nên không thể lái xe được, tôi đành kéo Lưu Kiệt Thanh lên từng bước một.
Đường tối thui tối mò khiến người ta sợ hãi. Tôi bước từng bước, mỗi bước chân tôi đều nghe thấy tiếng tim đập bên tai mình giống như tôi đang dẫm lên trái tim của mình vậy.
Đi được nửa đường thì Lưu Kiệt Thanh tỉnh lại, hắn cực kì sợ hãi, không ngừng giãy dụa như điên trong túi. Tôi không quan tâm, cũng không ngăn hắn lại, tôi vừa đi vừa lắng nghe tiếng gào thét và xin tha của hắn.
Một cảm giác vui sướng độc ác dâng lên trong lòng tôi.
Đợi đến khi hắn ngừng gào thi tôi dừng lại, bực bội đá hắn hai cái. Sau khi nghe thấy tiếng gào lần nữa, tôi lại vui trở lại, cũng thấy rất hài lòng. Thật ra tôi không biết mình đang cười, là do tiếng cười bên tai quá lớn khiến tôi thấy phiền, bấy giờ mới nhận ra hóa ra là mình đang cười, tôi quay người nhìn xung quanh, đèn treo đầu quay một vòng, tôi không nhìn thấy gì cả, sau khi đêm đen bị ánh sáng xua tan trong chốc lát thì lại bao trùm trở lại.
Tôi ngẩng đầu, chỉ thấy cây và nhiều màu đen hơn. Bóng đêm ấy quấn lấy tôi như thủy triều, tôi cũng không hề bài xích nó, trong rừng cây đầy rẫy sự cô độc này, chúng nó là bạn của tôi, là đồng loại của tôi.
Chúng tôi sống một mình trong bóng tối, chúng tôi chỉ có thể như thế này mãi mãi và cũng chỉ có duy nhất một chốn về.
Đây là tội ác, là vận mệnh và con đường của tôi.
Tôi đứng yên tại chỗ một lúc lâu, nhìn chằm chằm vào nơi xa xăm mà chẳng thấy gì. Tôi bỗng sực nhớ ra lần trước lúc làm chuyện này, tôi đã kéo xác của hai người lận.
Tôi đã nghĩ rất lâu. Trong lúc này giọng nói của Lưu Kiệt Thanh dần yếu đi, tôi đoán là hắn lại chìm vào hôn mê rồi.
Thật yên tĩnh, tôi thích sự yên tĩnh.
_______
Lúc tôi xuống núi thì đã là 11 giờ 31 phút.
Quần áo tôi dơ hầy, giày thì dính đầy bùn, Tôi vốn định ra hồ để tắm rửa nhưng lại đổi ý. Tôi đến phòng khách sạn mà mình đã đặt trước thay quần áo và giày, sau đó trả xe rồi đi xe máy về nhà.
Trong nhà cũng vô cùng yên tĩnh. Khi mở cửa ra, tôi như lạc vào một thế giới khác. Những cảm giác hốt hoảng dần biến mất, chỉ cảm thấy thật yên tâm.
Tôi vui hơn cả lúc bắt được Lưu Kiệt Thanh, vì tôi biết rằng bây giờ tôi đã làm xong chuyện mà mình nên làm trước khi về nhà với vợ.
Thậm chí tôi còn muốn tranh công lãnh thưởng nữa.
Trong phòng chỉ bật một cái đèn nhỏ, Tiểu Duẫn đang ngủ trên giường, trông mới nhỏ bé làm sao. Lúc tôi đi qua vô tình va phải tủ đầu giường, em lập tức mở mắt ra.
Em muốn tôi ôm em nhưng tôi vẫn chưa tắm, tôi thấy cổ và trán mình ướt đẫm mồ hôi. Bẩn quá, tôi không thể ôm em trong tình trạng thế này được.
Tôi tắm ù một cái rồi quay lại dỗ Tiểu Duẫn ngủ. Tôi bế em lên đùi, em vuốt vẻ mặt, mũi, trán và mái tóc còn ướt nước của tôi. Tôi hơi cúi đầu, để em chạm vào tôi tiếp.
Tôi bỗng nhớ đến bài hát mà trước kia tôi luôn hát cho em nghe, đó dùng để ru em ngủ. Khi ấy em còn rất nhỏ nên mỗi khi thấy lồng ngực tôi rung lên khi tôi nói chuyện là lại kề sát tai lên môi tôi đầy tội nghiệp, như muốn nghe giọng của tôi vậy.
Tôi hôn lên tay em, áp trán mình lên trán em rồi khẽ hát lên khúc hát “Hoa lê lại nở”.
“Cành lê trắng đung đưa theo gió
Những cánh hoa lê bay đầy trời
Cánh hoa vương lên mái tóc mẹ rơi trên guồng quay tơ.
Chốn quê nhà trao cho tôi niềm hạnh phúc
Suốt đời khó quên
Suốt đời suốt kiếp tôi cũng không thể quên….”
______
Beta: 31/7/2024
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip