Hồi 1 - 1997: Chương 12
Chương 12: Sao tôi có thể để Tiểu Duẫn của tôi khóc được chứ.
Edit: Charon_1332
____
Mãi đến hôm tổ chức liên hoan tôi mới sực nhớ ra. Nói thật thì tôi không muốn đi, tôi không thích ở chung với nhiều người, điều ấy khiến tôi thấy phiền. Sau đó tôi lại nghĩ lại, nếu như không đi thì chắc chắn cục trưởng sẽ nói với tôi mấy lời vô ích làm lãng phí thời gian của tôi, thế nên tôi quyết định đi.
Tôi vốn định để Tiểu Duẫn ở nhà một mình nhưng khi tôi nói với em chuyện này, trông em có vẻ muốn đi ra ngoài một chút nên tôi đã dẫn em theo.
Buổi liên hoan được tổ chức ở một quán ăn cũ cách đường Thanh Loan khá xa. Tôi đến đó bằng xe máy, Tiểu Duẫn thì ngồi đằng sau xe ôm chặt lấy eo tôi, tôi có thể cảm nhận được những ngón tay thon nhỏ của em đang chạm vào bụng dưới của tôi. Gió rất lớn lên lúc xuống xe, tôi có chỉnh lại tóc cho em. Hôm nay Tiểu Duẫn mặc quần áo và để tóc ngắn, trông giống như một bé trai vậy. Nhưng em đúng là con trai thật.
Tôi dẫn Tiểu Duẫn vào quán ăn rồi đi đến chỗ đám đồng nghiệp. Tôi nhìn một lượt, ngoài cục trưởng ra thì mọi người đều đã đến đông đủ hết cả, ngoài ra còn có một người phụ nữ tôi chưa gặp bao giờ, cô đang ôm một đứa trẻ. Đứa nhóc kia còn khá nhỏ, tầm bốn năm tuổi gì đó. Tôi dẫn Tiểu Duẫn ngồi xuống bên cạnh Triệu Lan.
Triệu Lan trông thấy Tiểu Duẫn thì sững sờ một lúc rồi mỉm cười với em, ở trước mặt nhiều người như thế khiến Tiểu Duẫn thấy hơi xấu hổ, ngượng ngùng cúi đầu.
Bấy giờ tôi thấy người phụ nữ lạ mặt kia nói: “ A Kiệt…..” Đoạn sau thì tôi không nghe rõ nhưng tôi biết cô đang nói chuyện với Lưu Kiệt Thanh.
Tôi đoán đối phương là người nhà của Lưu Kiệt Thanh, hắn chỉ liếc nhìn người phụ nữ kia một cái, không nói gì. Cả bàn không ai nói gì hết, Tiểu Duẫn ngoan ngoãn ngồi cạnh tôi, để hai tay lên đầu gối, chẳng biết Triệu Lan lấy đâu ra mấy viên kẹo đưa cho em, em từ chối mấy lần rồi vẫn nhận lấy rồi cong hai ngón tay cái với Triệu Lan. Triệu Lan không hiểu gì quay ra hỏi tôi, tôi bảo cô rằng em ấy đang cảm ơn cô đấy. Triệu Lan cười cười, vẫy tay với Tiểu Duẫn.
Tôn Bân và Lý Minh Cương ngồi ở bên cạnh nhìn, đây là lần đầu tiên bọn họ gặp Tiểu Duẫn, tôi giới thiệu em với họ, bảo rằng đây là vợ tôi.
Tôn Bân ồ lên, bối rối gọi một tiếng anh dâu. Tôi nói cho cậu nhóc biết vợ tôi không nghe được, không cần nói chuyện với em. Nghe thế Tôn Bân lập tức im lặng, ánh mắt cậu nhóc nhìn tôi cũng dần thay đổi, có hơi lạ lùng, giống như tôi là một người tốt bụng chuyên đi làm việc tử tế vậy, khiến tôi chẳng tài nào hiểu được.
Một lát sau, máy nhắn tin của Tôn Bân vang lên, nhóc đi đến bốt điện thoại công cộng ở ngoài gọi điện thoại rồi quay về báo với mọi người rằng cục trưởng có việc bận nên không tới được, bảo chúng ta cứ ăn đi.
Thế là phục vụ bắt đầu lên món. Đồ ăn hơi cay, Tiểu Duẫn không ăn được cay nên bị sặc mấy lần, Triệu Lan lấy một lon nước có ga rồi rót cho em một ly.
Đứa bé kia khóc ré lên, nó chỉ vào ly nước trong tay Tiểu Duẫn rồi gào lên: “Con muốn uống, con muốn uống.”
Giọng của nó rất to, như muốn xuyên thủng màng nhĩ đến nơi, ánh đèn lờ mờ rọi vào cái miệng đang há to và hai hàm răng của nó cùng một ít bụi bay trong không khí.
Người phụ nữ hoảng hốt vội vàng đánh lên tay đứa nhóc một cái, đánh xong thì xoa xoa: “Hư, cái đó lạnh, con còn đang đau họng nên không uống được cái đó được đâu!”
Cô nói xong, đứa nhóc càng khóc to hơn, âm thanh ấy khiến tôi thấy vô cùng chán ghét, khiến tôi chỉ muốn ném nó ra ngoài hoặc rời khỏi đây nay tức khắc.
Người phụ nữ dỗ một lúc mà đứa nhóc vẫn khóc lóc ỉ ôi mãi, thế là cô bèn nói: “Xin lỗi, xin lỗi mọi người, hay là mọi người đừng uống nước ngọt nữa, con tôi nó thấy nó lại đòi.”
Lời này ám chỉ Tiểu Duẫn, tôi liếc nhìn em, thấy em đang nhấp một ngụm nước ngọt, bờ môi của em khẽ nhếch lên, cái lưỡi hồn hồng thè ra khẽ liếm lên thành li.
Mặt Tôn Bân xám xịt hỏi: “Vì sao chứ?”
Lưu Kiệt Thanh lập tức đáp lại: “Tôi.”
Tôn Bân không nói gì nữa mà chỉ ngồi uống rượu.
Bây giờ tôi mới chắc chắn người phụ nữ kia là vợ Lưu Kiệt Thanh, con đứa nhỏ kia là con hắn.
Tiểu Duẫn không nghe thấy những âm thanh ồn ào ấy, cũng không biết chuyện gì đang xảy ra.
Em vẫn ngồi uống nước ngọt, đứa trẻ kia chỉ vào Tiểu Duẫn rồi khóc ầm lên. Tự dưng tôi lại không muốn Tiểu Duẫn mang thai nữa, không muốn một chút nào.
Chẳng bao lâu sau, Tiểu Duẫn buông ly nước xuống, cái bàn bỗng rung lên. Lưu Kiệt Thanh đập bàn rồi đứng dậy, đi đến chỗ của bọn tôi cầm ly nước kia đi.
Tiểu Duẫn sợ hãi nhìn ly nước ngọt của mình bị một người đàn ông giận dữ lấy đi mất, em không biết mình đã làm sai cái gì, hoang mang nhìn tôi. Tôi liếc nhìn Lưu Kiệt Thanh, hắn không nói gì mà chỉ giơ đũa gắp thức ăn ăn. Đứa trẻ kia cũng trở nên im lặng còn người phụ nữ thì cứ lẩm bẩm: “Con xem đi, xem đi, trước khi đến mẹ đã dặn con phải nghe lời mà con lại không nghe, làm bố con bực rồi kìa, sau này bố sẽ không cần hai mẹ con mình nữa….”
Trong lúc cô đang dỗ dành con trai, tôi bèn liếc nhìn Lưu Kiệt Thanh, tôi thấy sự mệt mỏi trên mặt hắn, có lẽ hai vụ án kia đã làm khổ của hắn rất nhiều.
Sau tất cả, tôi thấy rất hối hận, đáng lẽ tôi không nên dẫn Tiểu Duẫn tới đây. Tôi không nói gì mà dắt Tiểu Duẫn đứng dậy, đi về phía cửa tiệm. Trước khi đi tôi còn trả tiền ly nước ngọt kia và mua thêm một lon nữa cho Tiểu Duẫn.
Sau khi về đến nhà, Tiểu Duẫn cứ khóc mãi, em liên tục hỏi tôi, vội vàng dùng hai tay làm thủ ngữ với tôi, muốn biết rằng liệu em có làm sai gì không, có khiến tôi mất mặt không?
Tôi nói không nhưng em không tin lời tôi mà lại khóc tiếp.
Tôi hôn em rồi vỗ lưng cho em, lâu thật lâu sau cuối cùng em cũng chịu ngủ thiếp đi.
Tiểu Duẫn khóc xong thì cũng bình tĩnh lại, nước mắt trào ra từ hốc mặt em tựa như một dòng sông nhỏ. Tôi lấy khăn lau tay và mặt cho em, sau đó chẳng còn việc gì để làm nữa bèn châm thuốc, đi ra ban công.
Dù trời đã tối nhưng vẫn rất nóng, gió thổi cũng chẳng mát là bao. Tôi đứng vậy một lúc, hút thuốc rồi nhả khỏi, làn khói lượn quanh lục phủ ngũ tạng của tôi một vòng rồi bị tôi phun ra ngoài. Đứng lâu khiến tôi thấy hơi mệt mỏi nên muốn dựa vào cái gì đó, thế là bèn quay người dựa vào thành lan can.
Hút xong tôi lại muốn hút tiếp nhưng khi tôi sờ túi thì lại chẳng thấy bao thuốc đâu, tôi bỗng thấy vô cùng tức giận, tôi không biết mình bị gì nhưng hình như lâu lắm rồi tôi chưa giận dữ như vậy. Tôi đập nát hết mấy chậu cây ngoài ban công, đập xong, tôi thở hổn hển lại đứng im tại chỗ, tôi thấy hai cánh tay của mình đang run lên, ngay cả ngón tay của tôi cũng đang run rẩy.
Để ngừng sự run rẩy bất ổn* này lại, tôi đã phải mất rất lâu mới lấy lại được bình tĩnh. Trong lúc ấy, tôi lại hút thêm một điếu nữa.
* 神经质 - là một đặc điểm tính cách gắn liền với những cảm xúc tiêu cực.
Tôi nghĩ đến rất nhiều thứ, nghĩ đến vẻ mặt Tiểu Duẫn lúc em khóc nước mắt nước mũi tèm nhem. .
Sao tôi lại có thể để em buồn? Sao tôi có thể để Tiểu Duẫn của tôi khóc được?
Bấy giờ, tôi nhìn mảnh vỡ của mấy chậu cây và đất vương trên sàn.
Chúng như bị cắt ra thành từng mảnh vậy.
Nhìn thấy chúng, tôi dần bình tĩnh lại. Tôi không muốn hút thuốc nữa, tôi bắt đầu suy nghĩ, vì tôi đã quyết định, tôi phải làm gì đó với kẻ đã động đến vợ tôi. Dù lâu lắm rồi tôi chưa làm chuyện này, nhưng bây giờ thì tôi phải làm nó thôi.
________
Beta: 29/7/2024
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip