Chương 60. Tính cách của Lăng Thần.
Edit: LT
"Trong túi đeo lưng của ta có 20 bịch dinh dưỡng, chỉ cần ngươi mang theo hắn, bây giờ ta liền cho ngươi." Hạ Thiên Tịch hất cằm chỉ Tinh Dạ, hướng về nam sinh nói.
"Thật?" Ánh mắt nam sinh trong nháy mắt phát sáng, nói, "Ngươi cho ta hai mươi bịch ta có thể cõng hắn chạy." Nam sinh vừa nói lập tức chạy đến bên người Tinh Dạ, nói thật thì Tinh Dạ có thể kiên trì đến bây giờ cũng đã cực hạn lớn nhất của hắn rồi, Hạ Thiên Tịch nhìn sắc mặt của vô cùng nhợt nhạt hắn, nhớ tơi trong túi đeo lưng của mình còn có một ít bịch dinh dưỡng, dù sao hắn cũng không uống những bịch dinh dưỡng đó, sao lại không cho người khác chứ.
Ở trong Tử Vong rừng rậm bởi vì có được không ít linh quả, cho nên căn bản mỗi ngày Hạ Thiên Tịch đều dựa vào linh quả cùng những thịt nướng mà Tinh Dạ làm để sống, đối với bịch dinh dưỡng của trường học phát hắn cũng chỉ uống có mấy bịch.
Tinh Dạ cũng đã không giữ vững nổi nữa, chân cong một cái suýt nữa là ngã xuống, nam sinh cao lớn nhanh chân bước đến bên người Tinh Dạ đưa tay ra đỡ thân thể lảo đảo suýt ngã của hắn, nhảy tới trước một bước rồi ngồi xuống trầm giọng nói, "Nhanh lên một chút, nằm lên lưng ta đi."
Tinh Dạ dùng một đôi mắt nai con còn đang sợ hãi nhìn nam sinh, ánh mắt nhìn quần áo bẩn thỉu trên người nam sinh kháng cự rõ ràng, hắn là một người có tính sạch sẽ nghiêm trọng.
"Tinh Dạ, ngươi muốn bị đào thải sao? Trở lại Trường quân đội Đệ Nhất liền có thể tắm." Biết được ý tưởng trong nội tâm của Tinh Dạ, Hạ Thiên Tịch lập tức nói.
Quả nhiên, chân mày của Tinh Dạ hơi giãn ra, nhưng vẫn còn có hơi hơi nhíu, hắn không thể chịu đựng được những những đồ vật tương đối bẩn thỉu, nhưng bây giờ cũng chỉ cắn môi mà nhịn xuống.
Tinh Dạ nằm trên lưng nam sinh, nam sinh cõng lên Tinh Dạ chạy đến bên người Hạ Thiên Tịch nói, "Ta tên là Thẩm Hạo, bây giờ có thể đem bịch dinh dưỡng đưa cho ta không?"
Hạ Thiên Tịch đồ bên trong túi đeo lưng, đối với đồ dùng sinh hoạt cần dùng hắn đều để ở trong túi đeo lưng, nếu hắn ở trước mặt nhiều ngươi như vậy vô căn cứ từ không gian lấy ra nhất định làm cho mọi người đưa đến hoài nghi.
Thẩm Hạo kiểm tra một chút bịch dinh dưỡng trong túi đeo lưng của Hạ Thiên Tịch, đúng là 20 bịch, ánh mắt Thẩm Hạo sáng lên, mở ra hai bịch trực tiếp để vào trong miệng uống, sau đó khoác lên túi đeo lưng của Hạ Thiên Tịch nhếch môi cười nói, "Cám ơn."
Hạ Thiên Tịch lắc đầu một cái rồi không nói thêm gì nữa.
"Tịch Tịch, tôi cũng cõng em đi!" Lăng Thần nhìn đối thoại của Hạ Thiên Tịch cùng Thẩm Hạo không khỏi chua chát, không được tự nhiên nói, thân là chồngcủa phu nhân nhà mình, sao lại có thể kém hơn so với người đàn ông khác?
"Ngươi cõng được?" Hạ Thiên Tịch cười cười hỏi Lăng Thần.
"Tịch Tịch, không cho phép em nghi ngờ gì về thể lực của tôi." Khuôn mặt Lăng Thần trong nháy mắt đen, thân là chồng, không có một người đàn ông nào thích phu nhân của mình không tin thể lực của mình, như vậy đối với thân là tuyệt đối làm nhục với một người chồng như hắn.
Khóe miệng Hạ Thiên Tịch giật giật một cái, hắn dám khẳng định lời nói của Lăng Thần còn có một tầng ý khác.
Bấy quá đến phút cuối cùng Hạ Thiên Tịch cũng coi như là có một chút lương tâm, không có thực sự để cho Lăng Thần cõng mình, nói, "Không cần, chính ta có thể chạy."
"Ừ, Tịch Tịch của tôi đương nhiên có thể chạy." Vẻ mặt Lăng Thần cưng chiều, trong giọng nói có mang theo một chút tự hào, nhìn thể lực của Tịch Tịch cũng không tệ, vậy thì sau này trên giường khẳng định cũng có thể cho hắn tận hứng! (Thanh: Khụ khụ, vấn đề này ... anh Thần tổ lái.)
Hạ Thiên Tịch bỗng nhiên cảm thấy sống lưng lạnh lẽo, thân thể có chút lạnh.
Kỳ quái, rõ ràng hắn đã mệt muốn hộc móc, toàn thân mồ hôi cũng có thể tắm, sao lại có thể lạnh cơ chứ?
Mà giờ khắc này, những huấn luyện viên đang quan sát những học viên chạy phía sau bọn họ cũng không nhịn được mà chuy chát nói, "Lan Địch Trung Tá, việc này là phạm luật đi!"
Ai bảo trong đội ngũ của bọn họ không có người có thể lực tốt như vậy chứ?
"Uy uy, Phí Đắc, các ngươi cũng không thể hâm mộ cùng ghen tị nha, Lan Địch Trung Tá lúc bắt đầu cũng không có nói là không thể mang chạy cùng cõng chạy a!" Vẻ mặt Tạp Địch Ân đầy đắc ý, ai bảo trong đội ngũ của hắn lập tức xuất hiện bốn hạt giông tốt nga! Dĩ nhiên làm cho hắn vô cùng đắc ý. (Đang nói đến Hạ Thiên Tịch, Lăng Thần, Tinh Dạ cùng Thẩm Hạo.)
Mọi người thấy thần sắc đắc ý của Tạp Địch ân, thật muốn xông lên đánh hắn một trận, thật sự là TMD thiếu đánh.
"Ừ, bọn họ cũng không tính là vi phạm luật lệ." Trên khuôn mặt nghiêm túc của Lan Địch Trung Tá có nhàn nhạt vui vẻ, có vẻ năm nay có nhiều hạt giống tốt hơn năm trước.
"Đó là đương nhiên, có bản lãnh các ngươi cũng yêu cầu trong đội ngũ của mình xuất hiện hạt giống tốt như vậy a! Hừ hừ..." Vẻ mặt Tạp Địch Ân đầy đắc ý lại ngạo kiều hừ hừ.
Mọi người thấy hắn thật sự là quá thiếu đánh, mấy huấn luyện viên nháy mắt ra hiệu lập tức nhào tới ấn Tạp Địch Ân xuống đất rồi bắt đầu làm thịt hắn. (Thanh: Không được nghĩ bậy, không được nghĩ bậy @@)
"Mẹ nó, không được đánh lén ... ngao ... lão tử không để yên cho các ngươi ..."
"..."
Thời điểm cách trường quân đội Đệ Nhất càng gần, ước chừng còn khoảng gần một giờ chặng đường nữa, Lăng Thần không thể nói là không chống đỡ được nữa, nhưng mà thể lực của hắn rõ ràng giảm xuống rất nhanh, tiếng thở mặc đù đều đều, nhưng mà thanh âm đã rất lớn, Hạ Thiên Tịch rốt cuộc coi như là tìm thấy lương tâm mà không dựa vào Lăng Thần nữa, xoay mặt ngạo kiều nói, "Ta có thể tự chạy."
Lăng Thần híp lại đôi mắt phượng, bên trong con ngươi ngân sắc là thần sắc cưng chiều, hắn thích tính cách ngạo kiều của phu nhân.
Trải qua sáu tiếng đồng hồ, đoàn người rải rác không đồng nhất đội ngũ rốt cuộc chạy tới được trường quân đội Đệ Nhất, may mà lan Địch Trung Tá cũng coi như là có nhân tính, một giờ cuối cùng cho bọn họ dừng chạy bộ, đi bộ trở về, cho nên bọn họ trong một giờ đi đến được Trường quân đội Đệ Nhất mặc dù không có mệt mỏi nằm xuống, nhưng đã có rất nhiều người mệt đến mức trực tiếp ngồi xuống đất không muốn đứng lên rồi.
Mà lần này dọc đường tổng cộng có 113 học viên lui ra, đội ngũ của Hạ Thiên Tịch vốn là 23 người, nửa đường rời đi là 3 nữ sinh và 1 nam sinh nên bây giờ chỉ còn 19 người.
"Này, các tiểu gia hỏa, các ngươi thật là đáng yêu, có thể chống đỡ trở lại làm cho ta ngoài ý muốn, cho nên ta cho các ngươi phần thưởng." Tạp Địch Ân mặt đầy ý cười híp mắt đi đến trước đội ngũ của hắn, nhìn mọi người nói, "Được rồi, tin tức của các ngươi đều ở bên trong quang não, bây giờ đi về phía trước tìm nhà trọ mới của các ngươi, ngày mai ta sẽ nói cho các ngươi, phần thưởng của các ngươi là gì."
Được tự do mọi người lập tức mặt đầy hưng phấn mà kiểm tra quang não của mình, hướng đến nhà trọ của mình chạy đi, bây giờ bọn hắn chỉ muốn thống khoái mà tắm, sau đó hung hăng ngủ một giấc.
"Tịch Tịch, nhà trọ của em ở đâu?" Lăng Thần lập tức giống như một tấm da trâu dính tới. (ý chỉ dính người).
Hạ Thiên Tịch cau mày một cái, "Dừng lại, sau này ngươi không được phép gọi ta là Tịch Tịch."
Còn Tịch Tịch, sao không gọi là Đông Đông ( chủ nhân) luôn đi? Nghe thật là buồn nôn. Làm cho người khác nổi da gà.
Trước kia hắn không phản đối bởi vì ở trong Tử Vong rừng rậm hắn không muốn phát sinh mâu thuẫn với Lăng Thần, nhưng mà bây giờ không giống nhau, đã đến Trường quân đội Đệ Nhất, Hạ Thiên Tịch chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi Lăng Thần.
"Không gọi Tịch Tịch thì gọi là gì?" Lăng Thần trực tiếp nhướng mày hỏi.
"Hạ Thiên Tịch." Dĩ nhiên, tốt nhất bọn họ liền không gặp mặt lần nữa, sau đó cái gì cũng không gọi.
"Không được." Lăng Thần không chút suy nghĩ lập tức cự tuyệt, là phu nhân nhà mình, gọi là Hạ Thiên Tịch làm cho quan hệ cyả hai người không phải là quá xa lạ đi!
Lăng Thần không thích Hạ Thiên Tịch đối với hắn hời hợt, rõ ràng hai người bọn họ hẳn là thân mật nhất trên thế giới, tại sao lại có thể hời hợt như vậy.
"Không được cũng phải được." Hạ Thiên Tịch mím môi nói, "Tóm lại, ngươi không thể gọi ta là Tịch Tịch nữa."
Buồn nôn muốn chết, hai người bọn họ cũng không phải là có quan hệ gì đó? Đừng làm cho bọn họ giống như là thân thiết lắm.
"Vậy tôi trực tiếp gọi em là phu nhân." Lăng Thần nheo lại mắt phượng kiên định nói, bên trong mắt phượng lấp lánh ánh sáng vô cùng giảo hoạt, bỗng nhiên hắn gợi lên khóe môi nhìn Hạ Thiên Tịch chậm rãi nói, "Phu nhân, so với Tịch Tịch, thật ra thì tôi càng muốn gọi em là phu nhân."
Như vậy, liền tuyên bố Hạ Thiên Tịch là của hắn, xem sau này ai dám can đảm nhớ nhung phu nhân của hắn! Trong lòng Lăng Thần lóe lên một tia lạnh lùng.
Phốc ——
Hạ Thiên Tịch trực tiếp hộc máu.
Cái này chính là gì? Cái này gọi là trên có chính sách dưới có đối sách!
Hạ Thiên Tịch co quắp khóe miệng dùng đôi mắt có vẻ vô cùng phong tình mà trợn Lăng Thần, bên trong đôi mắt đen nhánh đơn giản là tâm tình không nói ra được, có bực tức, cũng có bất đắc dĩ, nhiều hơn chính là không còn gì để nói cùng tạc mao...
Nhìn khuôn mặt muốn tạc mao lại ẩn nhẫn của Hạ Thiên Tịch, một đôi mắt đào hoa vốn là nhỏ dài, vốn cũng không lớn nhưng lại bị hắn dùng sức trừng thật lớn, ánh mắt đen nháy mờ mịt như sương mù, mà cố tình bên trong con ngươi lại như là hoa đào nở rộ, cực kỳ hấp dẫn người.
Ánh mắt Lăng Thần trở nên sâu thẩm lên rất nhiều, khóe môi tà tứ mang theo nụ cười, chậm chạp lại mập mời nói, "Phu nhân, em nếu cứ như vậy trực tiếp câu dẫn tôi, tôi sẽ không nhịn được nga!"
Hô hấp hơi nóng từ đối diện truyền đến, thanh âm trầm thấp ở dưới bóng đêm như mang theo một loại mị lực đầu độc lòng người.
Hạ Thiên Tịch run rẩy một cái, sao hắn lại có thể quên mặt, tên Lăng Thần này thật ra chính là một tên yêu nghiệt a.
Bất quá gần đây Lăng Thần đều vô điều kiện mà cưng chiều hắn, cho nên hắn quên mất tính cách thật sự của hắn, người này ...Tuyệt đói là một người da mặt cực kỳ dày nói một không nói hai, tuyệt đối không phù hợp với hình dáng và khí chất của hắn, mà cố tình không có ai biết.
Sắc mặt Hạ Thiên Tịch nháy mắt đủ mọi màu sắc, chỉ đành cắn răng nuốt máu trong cổ họng xuống oán hận nói, "Không được phép gọi là phu nhân." Sau đó hắn cũng không có quay đầu lại mà lập tức đi, hắn cảm giác được nếu hắn còn ở đây nhất định sẽ bị Lăng Thần chọc tức mà hộc máu.
"Vậy gọi là gì? Thiên Thiên? Tịch Tịch? Bảo bối?"
Bùm ——
Hạ Thiên Tịch thật sự muốn quỳ.
"Tịch Tịch." Hạ Thiên Tịch cắn răng nghiến lợi nói.
_____________________
Thanh: Hôm nay thật sự quá năng suất, 1 ngày 3 chap, muôn năm.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip