Chương 122: Ta đánh ngươi

Edit: Kean

Cao Chí Bác bước qua liền phanh đóng cửa lại, thuận tiện khoá trái cửa.

Mẹ Hà cùng bà nội Hà sốt ruột kêu to "Con trai (cháu trai), con không sao chứ. Mở cửa! Cao Chí Bác, con mở cửa!"

Ba Hà ba ba cũng sốt ruột chạy tới đứng ở ngoài cửa nói "Mở cửa!"

Cao Chí Bác cách cánh cửa nói "Chú, dì, hai người yên tâm, cháu sẽ không làm gì hắn đâu, cháu chỉ là cùng hắn nói chuyện, yên tâm."

Cả nhà nghẹn họng vẻ mặt nhìn nhau trân trối, nó vừa mới trước mặt chúng ta, một chân đem con chúng ta đá bay, hiện tại lại nói chúng ta biết ngươi không làm cái gì với nó, chỉ là cùng nó nói chuyện, ngươi cảm thấy lời ngươi nói bọn ta tin sao?

Mẹ Hà quay đầu nhìn về phía mẹ Cao, tức giận nói "Cao phu nhân, xin mời bà lập tức kêu con bà mở cửa."

Mẹ Cao cũng có chút ngốc, vội vàng gõ cửa nói "Bác Nhi, con mở cửa."

"Mẹ, mẹ yên tâm, con sẽ không làm gì hắn. Chú, dì, hai người nều muốn tốt cho hắn, liền cho ta năm phút. Nếu không muốn, cháu hiện tại liền lập tức mở cửa."

Người Hà gia vẻ mặt do dự, cuối cùng vẫn là lựa chọn tin tưởng lời Cao Chí Bác nói, cho hắn năm phút.

Mẹ Hà nói với Cao "Nếu con ta lát nữa có chuyện gì, ta sẽ không bỏ qua tổn thương của nó."

Mẹ Cao xấu hổ cười cười, trong lòng mắng to Cao Chí Bác, con muốn đánh người cũng không thể đánh trong nhà trước mặt cha mẹ nó a, con bị ngốc sao. Kỳ thật Cao Chí Bác cũng không nghĩ trước mặt người Hà gia đá bay Hà Đại Tráng, chủ yếu là thời điểm nhìn thấy Hà Đại Tráng chạy tới, phản ứng đầu tiên chính là nhấc chân đá, đây là bản năng, không thể trách hắn.

Hà Đại Tráng ngồi dưới đất ôm bụng, ho khan một cái.

Cao Chí Bác đứng ở trước mặt Hà Đại Tráng, lạnh lùng nhìn hắn hỏi "Ngươi còn nhớ rõ, lần trước ta đã đã cảnh cáo ngươi cái gì sao?"

m thanh Hà Đại Tráng ho khan thanh lập tức liền ngừng, đôi mắt trừng lớn không thể tưởng tượng nhìn Cao Chí Bác "Sao ngươi lại tới đây!"

Cao Chí Bác nhìn chằm chằm Hà Đại Tráng, khóe miệng gợi lên một trận cười "Ta hỏi ngươi, nhớ rõ lần trước ta đã đã cảnh cáo ngươi cái gì sao?"

Ánh mắt Hà Đại Tráng có chút né tránh, nhưng vẫn không chịu thua trừng Cao Chí Bác "Ngươi cho rằng ngươi là ai, lời ngươi nói ta đều phải nhớ kỹ sao!"

Cao Chí Bác cười ra tiếng "Được! Hiện tại ta đây khiến cho ngươi nhớ lại, ta đã nói cho ngươi cái gì."

Nói xong lúc Hà Đại Tráng không kịp có phản ứng, bắt lấy hắn đầu ấn ở trên giường. Bắt lấy bờ vai của hắn, răng rắc một tiếng, đánh hắn.

Trong nháy mắt vang lên tiếng Hà Đại Tráng kêu thảm thiết, nhưng bởi vì mặt bị chôn ở trong chăn, tiếng kêu thảm thiết căn bản là người trong phòng nghe không được nhiều, càng miễn bàn tới người bên ngoài phòng.

Hà Đại Tráng đau đến mắng to "Ta ― ngươi! Buông ta ra!"

Cao Chí Bác khóe miệng gợi lên một trận cười, nắm đầu tóc Hà Đại Tráng "Mắng ta, lông cũng không có mà mắng ta, đánh không lại liền mắng người. Ai dạy ngươi !"

Nói xong lấy chén nước ở một bên bóp miệng rồi đổ vào "Ta tẩy cho ngươi, làm miệng của ngươi sạch sẽ một chút."

Hà Đại Tráng giãy giụa, không uống nhiều nước, nhưng sặc không nhẹ. Khụ khụ một cái.

Cao Chí Bác đem đem nước đổ vào miệng hắn, lại đem hắn ấn ở trong chăn, đá hắn nói " Ngươi cả một đường sống để đánh trả còn không có. Còn muốn ở bên ngoài làm loạn? Muốn chết sao?"

Hà Đại Tráng đau đến ho khan, tức giận đến rống lên "Không cần...... Không cần ngươi quản... Khụ khụ khụ......"

"Không cần ta quản? Ngươi cho rằng ta muốn quản đứa phá gia như ngươi? Nếu không phải mẹ ngươi tới cửa tới tìm bọn ta, ngươi cho rằng ta ăn no rảnh rỗi lo chuyện của ngươi? Mẹ nó một ngày ngươi không có việc làm thì đi tìm việc nhỏ làm! Ngươi muốn mạnh lên, tìm cách hợp pháp mà làm, mẹ nó đừng ra ngoài tìm mấy kẻ hư hỏng mà lêu lỏng. Ta nói cho ngươi, ta ghét nhất là những tên côn đồ không đững đắn, nếu như ngươi cũng muốn đi thep bọn họ phá, thì mẹ nó nhân lúc còn sớm cút khỏi măt ta đi. Bằng không nếu thấy ngươi nhảy nhót bên cạnh Dương Dương, ta sẽ đem ngươi đánh tin hay không."

Hà Đại Tráng rống to "Ta cùng người nào ở bên nhau cần đến ngươi đồng ý sao, ngươi là gì của ta, chuyện của ta ngươi đừng quản!" Cao Chí Bác đánh một quyền vào mặt Hà Đại Tráng " Mẹ nó ngươi đừng có không biết xấu hổ, nếu không phải ý của Dương Dương, ngươi cho rằng ta nguyện ý quản việc mà ngươi phá? Dương Dương xem ngươi là bạn, ngươi đừng làm cho hắn thất vọng."

Chỉ một câu nói, Hà Đại Tráng liền thành thật.

Cao Chí Bác thả hắn, đứng ở mép giường nói "Trở về đi học cho tốt, muốn cái gì, thì phải dựa vào đôi tay của chính mình, mà không phải dựa vào người khác. Cùng mấy kẻ phá phách đi học bản lĩnh, bản lĩnh cái gì."

Nói xong Cao Chí Bác đem cách tay đã đá trật của nắn lại, đá chân hắn nói "Đứng lên, cùng ta đi ra ngoài."

Hà Đại Tráng bò dậy, nhìn Cao Chí Bác hai mắt đỏ bừng, nói "Sớm muộn cũng có một ngày ta đánh thắng ngươi."

Cao Chí Bác cười "Ta sẽ chờ, chẳng qua, ta hy vọng ngươi không dùng những phương thức hạ đẳng đó."

Hà Đại Tráng nghiến răng nghiến lợi nhìn Cao Chí Bác, bay thẳng đi đến cánh cửa.

Cao Chí Bác nhìn chằm chằm bóng dáng Hà Đại Tráng, bất đắc dĩ thở dài.

Vừa rồi nghe được những lời mẹ Hà nói, những cái đó hắn có chỗ không hiểu giờ lại được khai thông.

Kỳ thật nói Hà Đại Tráng thích Hạ Dư Huy, Cao Chí Bác cảm thấy hắn cứ nói thích, thật không đúng lắm. Thứ nhất Hạ Dư Huy là người đàu tiên hắn muốn, nhưng lại không được, cho nên hắn mới có thể chấp nhất như vậy.

Khả năng hắn thấy được bóng dáng chính mình còn nhỏ, mà Hạ Dư Huy là đứa em trai đã qua đời của hắn.

Mà bản thân mình, chỗ nào cũng hơn hắn, cũng làm hắn không cam lòng, hiếu thắng, cho nên mới sa đà.

Mặc kệ chuyện này đối với Hạ Dư Huy tốt, hay là đối với Cao Chí Bác tốt. Ở trong lòng Hà Đại Tráng, là hiếu thắng, là muốn khống chế. Nhưng mà chưa được như ý muốn của hắn, cho nên mới có thể cảm thấy không cam lòng, mới có thể nhớ mãi không quên.

Người Hà gia đứng ở cạnh cửa, không ngừng nhìn đồng hồ treo tường, cảm thấy năm phút vì cái gì đến chậm như vậy.

Trong phòng một chút thanh âm cũng không có, làm cho bọn họ càng sốt ruột.

' răng rắc ' cửa mở.

mẹ Hà nhìn Hà Đại Tráng đứng ở cạnh cửa, lập tức ôm hỏi "Con trai, con trai, có bị thương chỗ nào không? Cho mẹ xem đi."

Hà Đại Tráng bị mẹ Hà gắt gao bắt lấy, vừa rồi bị Cao Chí Bác bẻ tay lập tức đau đến run, còn may mùa đông mặc nhiều quần áo, mẹ Hà lại kích động bắt lấy hắn không ngừng xem, không có phát hiện.

Hà Đại Tráng lắc đầu "Không có."

bà nội Hà cũng chạy nhanh lại xem "Vừa rồi có đá sao lại không có. Đưa bà nội nhìn xem."

Hà Đại Tráng né tránh tay bà nội Hà, cắn răng nhịn xuốni. "Bà nội, cháu không có việc gì." Ba Hà đứng ở một bên nhìn Hà Đại Tráng, không hé răng, bất quá đôi mắt cũng ở hướng trên người hắn xem.

Cao Chí Bác từ bên trong đi ra, cười đối người Hà gia nói "Hắn đã đồng ý với con, tới trường học tập tốt, mọi người không cần lo lắng."

Mẹ Hà vẻ mặt ngạc nhiên, cô rõ ràng nhớ Hà Đại Tráng thường vây quanh bên người Hạ Dư Huy, cũng nên nghe lời nó nhất, vì cái gì hiện tại biến thành Cao Chí Bác?

Bất quá cái này ý tưởng chỉ ở trong đầu dừng lại một giây, đã bị mẹ Hà ném đi ra ngoài.

Kéo Hà Đại Tráng hưng phấn la "Thật vậy sao? Đại Tráng, chính nó nói vậy sao?"

Hà Đại Tráng dạ một tiếng "Mẹ, con sai rồi, về sau sẽ đi học."

Mẹ Hà cảm động ôm Hà Đại Tráng khóc, nhìn Cao Chí Bác nói cảm ơn.

Hà Đại Tráng nhìn Hạ Dư Huy một bên, giật giật miệng, cuối cùng chưa nói cái gì.

Bà nội Hà cũng ôm Hà Đại Tráng rơi nước mắt.

Ba Hà tuy rằng chưa nói cái gì, nhưng trên mặt biểu tình thở dài nhẹ nhõm một hơi.

"Cảm ơn mọi người." Hắn nhìn mẹ Cao và Cao Chí Bác nói.

Mẹ Cao cười "Đừng khách khí, vừa rồi Bác Nhi cũng có chỗ không đúng, còn hi vọng các ngươi tha thứ."

Ba Hà cười một tiếng "Nó da dày, đá một cái, không có việc gì."

Mẹ Cao xấu hổ cười cười "Nếu không có việc gì, chúng ta liền đi trước, về sau có việc thì sẽ liên hệ."

Ba Hà nói "Ở lại ăn cơm chiều."

"Không cần, ngươi cũng biết, nhà của chúng ta còn có người già, trở về để chăm sóc bà"

"Vậy được rồi, hôm nào tới chơi"

"Ngại quá. Chúng tôi đi trước."

"Được, ta chở mọi người."

"Làm phiền rồi."

"Nên vậy."

Thời điểm về tới nhà, Hạ Dư Huy kéo Cao Chí Bác hỏi "Anh, anh làm thế nào để Hà Đại Tráng nói như vậy?"

Mẹ Cao cũng hơi nghi ngờ, nhưng vẫn nhìn Cao Chí Bác nói "Con nói đứa nhỏ này, trước mặt ba mẹ đem Đại Tráng đá bay, còn nói không có việc gì, nếu như thực sự có chuyện, mẹ xem con giải quyết thế nào."

Hạ Dư Huy cũng nói "Đúng vậy anh, anh vừa rồi làm em sợ muốn chết. Anh đá hắn làm gì."

Cao Chí Bác ho khan một tiếng, lúng túng che giấu nói "Tiện chân."

Mẹ Cao tức giận đánh Cao Chí Bác một cái "Con vậy mà lại tiện chân, con biết mẹ cùng Dương Dương ở bên ngoài lo lắng cho con thế nào sao, con trai thúi!"

Cao Chí Bác cười cười, sờ đầu Hạ Dư Huy "Con có chừng mực, lực đánh nhẹ mà."

Mẹ Cao lập tức kêu to "Kia còn gọi nhẹ? Con còn đem nó đá bay đi, kia còn nhẹ?"

"Con dùng kỉ xảo, hắn không bị thương. Cùng lắm thì lưu vài dấu vết, qua hai ngày liền biến mất."

Nếu Cao Chí Bác nói như vậy, mẹ Cao cũng không truy cứu không tha, hỏi "Vậy các con ở trong phòng nói cái gì? Con không có đánh Đại Tráng?"

Mặt Cao Chí Bác không biểu cảm nói "Không có." Hắn không có đánh Hà Đại Tráng, chỉ là nắm bả vai, không tính là đánh.

Mẹ Cao bán tín bán nghi nhìn Cao Chí Bác, phát hiện không thể từ trên mặt nó tìm ra chút dấu vết nào, đành phải tiếp tục hỏi "Vậy con với nó nói cái gì, chỉ một chút thời gian như vậy khiến cho nó ngoan ngoãn nghe lời?"

"Chưa nói cái gì, chỉ là khiến hắn đi học cho tốt, không cùng những người lưu manh quậy với nhau."

"Chỉ như vậy?"

"Chỉ như vậy."

"Không khác?"

"Không khác"

Mẹ Cao rõ ràng không tin, nhìn Cao Chí Bác.

Cao Chí Bác mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, biểu cảm không chút thay đổi.

Mẹ Cao bất đắc dĩ thở dài "Được ròi, nếu sự việc được giải quyết thì tốt, mẹ đi nấu cơm."

Chờ mẹ Cao đi rồi, Hạ Dư Huy mới hỏi Cao Chí Bác "Anh... Anh nói với hắn cái gì? Hắn như thế nào liền nghe anh lời nói? Hắn trước kia không phải nhất quyết không nghe anh sao?"

Cao Chí Bác ôm Hạ Dư Huy, đem cằm đặt ở hắn đỉnh đầu, lười nhác nói "Nhưng hiện tại hắn nghe"

"Vì cái gì hiện tại lại nghe?"

"Bởi vì anh cùng hắn chơi thủ đoạn, đánh đố ai thắng liền phải nghe người kia. Kết quả hắn thua, cho nên chỉ có thể nghe anh."

"Thật sự?"

"Thật sự."

"Em mới không tin."

"Ha hả......"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip