CHƯƠNG 6
Sau khi vừa xuống xe lửa, Phác Hữu Trấn ôm lồng đựng bánh gạo rán nóng hổi trong lòng rồi liền hướng về đường nhà mình mà đi. Được nửa đường thì cũng là lúc tuyết bắt đầu rơi. Tạm dừng bước chân ở cửa nhà, cậu ngửa đầu nhìn lên song cửa sổ nhà mình, nơi đó đang hắt ra những tia sáng màu vàng ấm áp. Cậu đi qua một cái cửa sổ, không tự chủ được mà liền ngắm mình không đó một chút, đưa tay chỉnh lại tóc mái đang loạn xạ vì chạy bộ, choàng lại chiếc khăn màu cà phê trên cổ một cách cẩn thận.
Được rồi, đẹp trai rồi.
Cậu nhanh chân bước lên bậc cầu thang.
"Em về rồi này."
Khương Nghĩa Kiện bay vọt tới cửa nhà, trực tiếp bỏ quên đống giá đỗ vốn còn đang nằm trên tay hắn.
"Em đã trở về."
Giống như bị phanh gấp lại, cả hai liền dừng lại, cách nhau một khoảng.
"Anh muốn nấu ăn sao?"
"Mới bỏ chút giá đỗ ra để em nấu canh."
Có thể là do vài ngày liền không gặp mặt nhau, bởi vì Phác Hữu Trấn thấy hình như Khương Nghĩa Kiện đẹp trai lên thì phải. Anh mặc một bộ quần áo mới, một chiếc áo bomber dựng cổ màu trắng đen, vừa may để lộ ra đường xương hàm sắc nhọn, ánh mắt khi cười rộ lên như có sức hút khiến người khác say mê. Cả hai đều ngại ngùng mà hơi cúi đầu xuống.
Haha, nguy rồi.
Phác Hữu Trấn thầm than một tiếng may mắn, vừa hay cậu không phải là một em gái nữ sinh nào đó, chứ không liền đắm chìm trong mối tình giữa người và quỷ với Khương Nghĩa Kiện mất.
Hai người cũng chỉ là mới bảy ngày không gặp nhau thôi mà.
Phác Hữu Trấn mấy ngày trước mới quay về Busan, lễ mừng năm mới mà còn không quay về để hiếu thuận với cha mẹ thì đúng là đáng đánh, hơn nữa cậu cũng mới chứng kiến cảnh mẹ con ly biệt nhau. Lần này quay về nhà là ngoan ngoãn quá độ, khiến cho Phác ba bà liên tiếp ba ngày liền hỏi có phải hay không cậu phạm phải lỗi lầm gì lớn.
Khi đó trong đầu Phác Hữu Trấn liền nghĩ ngợi,
Ừm, có bạn thân tốt, tuy rằng không phải là người, nhưng cũng không phải chuyện gì xấu cả, nhỉ?
Lễ mừng năm mới hôm đó, cậu còn cố ý gọi điện cho Khương Nghĩa Kiện.
"Anh, có thấy em chứ?"
Khương Nghĩa Kiện mở video call lên, sau đó liền nhìn thấy một khuôn mặt nhỏ nhắn màu bánh mật dí sát lấy màn hình điện thoại. Tiểu Phác bé nhỏ không hiểu lắm về mấy cái này vậy nên cứ dí sát ở ngay trước mặt mình. Nhìn cái má núng nính của người kia dí sát vào màn hình, Khương Nghĩa Kiện bỗng thấy ngón tay mình ngưa ngứa.
"Anh, chờ em một chút."
Mặt Phác Hữu Trấn hiện rõ nét nghiêm túc, lại loáng thoáng chút lúng túng khi xoay màn hình lại, cậu giơ cây pháo bông trong tay lên.
"Bởi vì em gái không được đốt pháo nên mới có thể cho anh xem đó!"
Thời điểm cây pháo bông châm lửa, tiếng lách tách của cây pháo bông đang liều mạng cháy hòa cùng với tiếng cười khúc khích của Phác Hữu Trấn, những tia lửa vụn chói mắt tõe ra cùng với làn khói đang tỏa ra không theo bất cứ một quy luật nào cả, tất cả phản chiếu lại trong đôi mắt của Phác Hữu Trấn, quả nhiên là rất đẹp.
"Năm mới vui vẻ."
Khương Nghĩa Kiện nói nhỏ.
"Anh nói gì cơ?"
Phác Hữu Trấn vừa hỏi vừa láo nháo trái phải kéo đứa em gái đang điên cuồng khua cái cây gậy phép đồ chơi trong tay để camera sau có thể quay được đến.
"Mua cho em nguyên một tập để đốt xong giờ anh gào đến khản giọng cũng không thèm nghe luôn". Phác Hữu Trấn cắn răng cằn nhằn.
"Năm mới vui vẻ!"
Hiện lên trong màn ảnh chính là đuôi mắt đang cong lên vì cười của Khương Nghĩa Kiện.
Cậu không nhịn được mà cũng cười rộ theo.
Đêm đó tiểu quỷ vừa nằm trên ghế salon vừa tự mình lẩm bẩm.
"Thật tốt, thật tốt."
-
Phác Hữu Trấn để đống bánh gạo đang ôm trong lòng xuống bàn, xắn xắn tay áo để chuẩn bị dọn dẹp phòng.
Khương Nghĩa Kiện tiện tay túm lấy mũ ở áo khoác cậu rồi cứ thế kéo cả người kia về phía mình.
"Đầu tiên đi thay áo khoác trước đã, thế nào mà tóc lại ẩm thế này? Tuyết rơi sao?"
Bị kéo bất ngờ khiến Phác Hữu Trấn thiếu chút nữa ngã nhào, nhờ ai kia đỡ thắt lưng nên mới đứng vững được, người nọ thuận thế ôm lấy cậu từ phía sau mà đưa tay kéo khóa áo khoác xuống, Phác Hữu Trấn vội vàng rút tay ra khỏi áo khoác. Rất hiển nhiên, cậu đối với tiếp xúc thân mật kiểu này có chút mới lạ, nên chỉ biết né tránh.
"Ừm, mưa tuyết nhỏ."
Khương Nghĩa Kiện tựa hồ cũng ý thức được động tác của mình có chút ái muội, giả vờ không chú ý mà vỗ vỗ đầu cậu, sau đó vội xoay người đi giúp cậu treo áo khoác.
Phác Hữu Trấn trốn tọt vào trong phòng bếp để tiêu hóa đống cảm xúc ngổn ngang của mình, bầu không khí trở nên vừa vi diệu vừa ngại ngùng, cậu cố tìm một cái gì đó để bàn đến coi như chôn vùi những gì vừa mới xảy ra.
"Anh, ngày mai em có trận đấu popping."
"Anh vẫn nhớ."
"Đáng tiếc lại tổ chức vào buổi sáng, không thì anh cũng có thể đi xem rồi."
"Chú ý an toàn."
"Yên tâm đi, em khỏe lắm."
Quả nhiên, nhắc đến Tào Tháo là Tào Tháo tới.
Ngày kế tới, Phác Hữu Trấn là được Phác Chí Huấn tha về nhà.
Vừa bước vào cửa, Phác Hữu Trấn liền đánh mắt ra hiệu về phía Khương Nghĩa Kiện, sau đó dùng khẩu hình miệng để nói cho anh biết.
"Em không sao."
Phác Chí Huấn là đối thủ của Phác Hữu Trấn ở một cuộc thi popping đợt trước. Hai người gặp lại nhau ở phòng tập rồi dần dần bình thường với nhau, người trẻ cùng tuổi thường dễ nói chuyện với nhau hơn, cũng có thể gọi hai người là bạn bè.
Khương Nghĩa Kiện nhìn Phác Hữu Trấn được người ta dìu về mà bồn chồn nên cứ đi qua đi lại, cũng không biết nên giúp như thế nào, chỉ có thể trơ mắt nhìn Phác Chí Huấn ù ù cạc cạc lần mò tìm hộp đựng thuốc.
Nhìn qua Phác Chí Huấn cũng không ổn lắm, hai bên mày cứ cau lại. Thật vất vả mới tìm được hộp đựng thuốc, từ trong đó lấy ra được tuýt thuốc mỡ giảm đau, một tay vén áo Phác Hữu Trấn, tay còn lại bôi thuốc phía bên hông.
"Ôi chao ôi chao ôi chao, đau quá là đau nha."
"Giờ mới biết đau sao? Lúc đấy còn cậy mình mạnh mà."
"Tao đã vậy rồi mà mày vẫn còn nỡ mắng a."
"Mày là nên mắng mới đúng."
"Này, A!!"
Phác Hữu Trấn còn muốn tiếp tục cãi, không ngờ người kia lại dùng tay véo bên hông mình một cái.
"Mày là muốn ám sát tao sao?"
"Đừng có được voi đòi Hai Bà Trưng nha, người ta là đang thể hiện kĩ năng xoa bóp mà, cả cái Masan ai cũng khen đó nha."
Phác Hữu Trấn cũng cạn lời luôn, bởi vì kỹ thuật của Phác Chí Huấn đúng là không nói ngoa. Vừa mới bắt đầu còn cảm thấy sai sai, lúc này thì lúc dồn lực lúc lại nhẹ nhàng xoa bóp, cảm giác đau đớn cũng không còn rõ ràng như trước nữa.
Phác Chí Huấn hết sức tập trung xoa bóp hết ba mươi phút.
Khương Nghĩa Kiện cũng hết sức chú ý nhìn theo tận ba mươi phút.
Anh nghĩ, hừm, nếu không phải lo hù người đến chết, thì ta đã cho ngươi coi thế nào là nối xương thần công nức danh Busan rồi.
"Không được bê đồ nặng, không được vận động mạnh, đi ngủ. Nhớ chưa?"
"Dạ dạ dạ, xin nghiêm túc chấp hành lời dặn của bác sĩ."
Phác Chí Huấn đeo balo lên xong lại quay đầu lại nhìn.
"Mày ở một mình được không đó?"
"Ok ok"
"Aiya, năn nỉ đi nào, để bổn thiếu gia miễn cưỡng ở lại trông coi nhà ngươi một ngày."
"Không được nha Park đại ca nha, mày cứ yên tâm đi, tao đảm bảo sẽ sớm khỏe như hổ sau đó cùng battle với mày."
"Hừm."
Phác Chí Huấn nhìn như có vẻ là không vừa ý, sau đó liền đóng cửa rời đi.
Điều nằm ngoài dự đoán của Phác Hữu Trấn chính là, Phác Chí Huấn đã đi được nửa ngày rồi, vậy mà cái anh trai tiểu quỷ kia của mình cũng không thấy hỏi han ân cần mình được câu nào cả. Cậu nhìn Khương Nghĩa Kiện đang ngồi dưới đất ôm gối ngủ mà xem tivi, sau đó rầu rĩ rên rỉ vì đau.
"Anh."
Giống y một đứa trẻ con, dùng giọng mũi để gọi người, thập phần ủy khuất.
"Ngày hôm qua anh đã nói gì?"
"Em sai rồi ạ."
Phác Hữu Trấn đem mặt chôn trong cái gối mà phụng phịu nói lời xin lỗi, giọng điệu vừa nhẹ nhàng vừa mềm mềm vừa phát ra một cái, Khương Nghĩa Kiện cho dù có đang ôm một bụng đầy trách cứ cũng ném một phát cái vèo ra sau gáy.
Liền bật phát dậy đứng lên xoa đầu em trai nhỏ.
"Vẫn còn đau lắm hả?"
"Thật ra cũng không sao rồi."
"Sofa ngồi cứng, có muốn lên giường nằm không?"
Phác Hữu Trấn gật đầu, chậm rãi ngồi dậy, cậu đã chuẩn bị tinh thần đưa tay ra để Khương Nghĩa Kiện dìu mình đứng dậy, ai ngờ anh lại đột nhiên ngồi xổm xuống, hai cái tay từ chính diện mà ôm lấy cậu.
Phác Hữu Trấn vẫn còn đang ngây người, Khương Nghĩa Kiện đã đứng dậy, bế cậu lên.
Cứ như vậy mặt đối mặt.
Cậu tựa cằm trên vai Khương Nghĩa Kiện, gót chân đung đưa như đang trôi treo giữa khoảng không, đầu ngón chân nhẹ nhàng lướt trên mặt đất, và toàn bộ cơ thể cậu dường như đang dần cảm thụ nhiệt độ từ cơ thể người kia.
Còn người kia cứ như không mà thản nhiên nói,
"Em nặng quá đấy, vốn tưởng có thể bế được kiểu công chúa, thành ra hiện tại chỉ có thể bế như này."
Thời điểm Khương Nghĩa Kiện ôm cậu về phía phòng ngủ, Phác Hữu Trấn để ý thấy bên ngoài cửa sổ ở phòng khách, bỗng nhiên lại nổi lên một trận bão tuyết.
Chóp mũi ngứa ngứa một chút, lại bỗng nghĩ mùi trên người anh rất thơm.
Phác Hữu Trấn là muốn nói những lời này.
Rồi lại tỉnh tỉnh mê mê nghĩ tiếp, vẫn là không nên nói những lời này.
Rõ ràng như có thứ gì đó đang âm thầm lặng lẽ mọc rễ nảy mầm trong không khí.
Rõ ràng là thứ gì đó kích thích, ngọt ngào khiến cho không một ai có thể kiềm chế, có thể chối từ.
Rốt cuộc là cái gì chứ?
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip