Chương 6: Giấu đồ ăn vặt
Edit: NguyenHoa
Chương 6: Giấu đồ ăn vặt
Tới buổi chiều, tổ chương trình thay đổi phong cách so với buổi sáng, tuyên bố một loạt hoạt động cực kỳ mệt mỏi đối với bọn họ.
Đầu tiên, bọn họ thi đấu với đống hoa mai, sau đó để bọn họ chơi chèo thuyền vượt thác, đừng nói bốn người đàn ông Tạ Vãn Tinh, ngay cả hai vị khách nữ cũng không có đãi ngộ đặc biệt.
Nhưng ngoài dự kiến của Tạ Vãn Tinh, là người mẫu Viên Hi Nhi, trông yếu ớt, không thích cười, thực ra lại giỏi về kỹ năng vận động.
Trong vòng cuối cùng của cuộc thi, đó là cuộc thi ai leo lên núi trước để lấy cờ, nhưng cô dễ dàng loại bỏ mấy người đàn ông, lợi dụng lúc Phó Văn Thiện mất tập trung, lập tức ném anh ra phía sau, lao lên đỉnh núi và lấy cờ hiệu đầu tiên.
Dây thần kinh vận động của Tạ Vãn Tinh không được tốt, lúc trước y đã suýt rơi xuống nước khi đang chơi chèo thuyền vượt thác.
Khi đến vòng leo núi cuối cùng, y và Tiêu Gia là hai người duy nhất còn lại ở cuối.
Y thở hổn hển hỏi Tiêu Gia: "Người mẫu các nàng không phải rất gầy sao? Như thế nào Viên Hi Nhi lại hành động không theo lẽ thường như vậy?"
Tiêu Gia cũng vô cùng mệt mỏi.
Ngày hôm qua cô ấy và Viên Hi Nhi ở chung cũng không tệ lắm, biết không ít chuyện từ cuộc nói chuyện phím.
"Đó là chuyên nghiệp", cô ấy nói xong một câu liền thở hổn hển, “Trước khi ra mắt, cô ấy đã ở trong đội lặn, vậy cô ấy có thể không mạnh về thể thao sao?”
Tạ Vãn Tinh im lặng, mắt thấy những người khác đã leo lên đỉnh núi, y cuối cùng cũng nhận ra sự thật.
Trong nhóm sáu người này, chỉ có hai tân binh là y và Tiêu Gia.
Người khác đều là vương giả.
·
Trải qua một hồi lăn lộn như vậy, lúc buổi tối, điểm của Tạ Vãn Tinh trực tiếp đứng cuối bảng, thậm chí điểm của Tiêu Gia còn cao hơn y một chút.
Bởi vì Tiêu Gia tình cờ phát hiện ra một vật phẩm thưởng khi cô đang trôi trên mặt nước, nên đã thêm năm điểm và xếp thứ năm với sự chênh lệch là một điểm.
Tạ Vãn Tinh đứng thứ sáu.
Đương nhiên, y là người không có cơm tối.
Buổi trưa, y còn thương hoa tiếc ngọc cùng Tiêu Gia đổi cơm trưa, giờ buổi tối đến lượt y ôm hai cái bánh bao trắng lớn, nhìn người khác tụ tập ăn thịt nướng.
Tạ Vãn Tinh xé một miếng bánh bao, ăn mà không biết mùi vị gì, nhìn miếng thịt ba chỉ nóng hổi trên bàn, mặt không chút cảm xúc.
Náo nhiệt là của người khác, mà cái gì y cũng không có.
Tiêu Gia có lẽ là nhận được sự giúp đỡ của y, nên luôn nghĩ đến việc lén cho y thứ gì đó để ăn, nhưng Hàn Cửu Cửu phát hiện ra và kiên quyết ngăn cấm.
"Đây là một tiết mục đúng đắn, nói trừng phạt liền nhất định sẽ trừng phạt, không làm sai." Hàn Cửu Cửu tay cầm ly Coca, ăn đến miệng đầy dầu, "Lần sau nếu bị phát hiện, liền sẽ thêm hạng mục trừng phạt."
Tạ Vãn Tinh cũng xua tay với cô.
Việc giữa trưa, hoàn toàn là bởi vì Tiêu Gia thật sự hạ đường huyết, cho nên tổ tiết mục mới nhắm mắt làm ngơ. Dù y trông gầy hơn một chút, nhưng tốt xấu gì vẫn là một người đàn ông trưởng thành, khỏe mạnh nên không cần bất kỳ sự chăm sóc đặc biệt.
Tiêu Gia không còn cách nào khác, đành im lặng quay lại, là diễn viên nên phải giữ dáng, dù nhìn một bàn đầy thịt nướng mà thèm chảy nước miếng, cô vẫn chỉ ăn một lượng nhỏ.
Viên Hi Nhi bên cạnh là người mẫu, lẽ ra so với cô nên ăn ít, nhưng vừa quay đầu lại, liền thấy Viên Hi Nhi quấn một miếng thịt ba chỉ cùng rau diếp, chấm vào một miếng nước sốt lớn, nhét vào trong miệng.
Tiêu Gia ngạc nhiên hỏi: "Cô không cần giữ dáng sao?"
Viên Hi Nhi mặt không đổi sắc: "Ăn xong lại giảm."
·
Có thể là bởi vì sau một buổi chiều vận động cường độ cao, mọi người đều mệt mỏi, sau khi ăn cơm tối xong, Hàn Cửu Cửu mới dẫn mọi người ra phòng khách chơi vài ván poker, sau đó để mọi người đi ngủ.
Nhưng trước khi mọi người lên cầu thang, Hàn Cửu Cửu dặn dò: "Điện thoại di động của các bạn phải liên liên lạc được và vặn âm lượng tối đa. Nửa đêm sẽ có nhiệm vụ đặc biệt cho các bạn. Nếu đến muộn, hình phạt sẽ rất khủng khiếp."
Thần kinh của mọi người đột nhiên trở nên cảnh giác.
Nhưng Hàn Cửu Cửu nói xong lời này liền chuồn mất, không cho bọn họ cơ hội hỏi thăm.
Sáu người nhìn nhau trong phòng khách.
Chu Anh cười khan nói: "Nhiệm vụ lúc nửa đêm, không phải là quay phim kinh dị sao?"
Tạ Vãn Tinh suy nghĩ một lúc, "Tôi nhớ có một lần, trong các kì trước, lúc đó là nửa đêm, các vị khách mời được gọi đến để tìm một đống câu đố ghép hình trên núi vào nửa đêm. Sau khi tìm kiếm, họ phải ghép các câu đố lại với nhau, nếu không sẽ bị đày đến sa mạc vào ngày hôm sau."
Sau khi Tạ Vãn Tinh nói xong, phòng khách yên tĩnh một lúc.
Mọi người bỏ chạy tán loạn về phòng, tranh thủ chợp mắt thêm vài phút trước khi bị tổ chương trình đánh thức.
Nói đùa, nếu nửa đêm thật sự bị gọi đi lang thang trong núi, không có thể lực chắc chắn sẽ không làm được.
·
Tạ Vãn Tinh và Phó Văn Thiện cũng trở lại phòng.
Sau một ngày một đêm “chung sống hòa thuận”, giờ đây cả hai đã có thể bình yên nằm chung một giường với nhau thay vì tìm cách đạp đổ đối phương.
Nhưng Tạ Vãn Tinh nằm gần nửa giờ, vẫn không thể ngủ được.
Không phải y mất ngủ, chỉ là đói bụng.
Dù sao y cũng là một người đàn ông cao lớn, hai chiếc bánh bao trắng cho bữa tối chỉ lớn hơn nửa lòng bàn tay của y một chút, là hoàn toàn không đủ.
Y đã vận động vất vả cả buổi chiều, buổi tối lại không được ăn nhiều, khi chuẩn bị ngủ, dạ dày liền kêu dữ dội.
Tạ Vãn Tinh cố gắng giả vờ rằng y đang ngủ, nhưng tiếng bụng ọc ọc ngày càng lớn, điều này thực sự khiến y cảm thấy rất xấu hổ.
Y chỉ có thể giận dữ, mở to mắt trong bóng tối, nhìn chằm chằm lên trần nhà.
"Tối nay, anh không no?"
Khi giọng nói của Phó Văn Thiện vang lên, Tạ Vãn Tinh đã sửng sốt.
Nhưng ngay sau đó y lại trợn tròn mắt im lặng, đây không phải là nói nhảm sao?
Y không nói gì.
Sau vài giây, Phó Văn Thiện ngồi dậy, bật chiếc đèn ngủ nhỏ, rồi bước xuống.
Ngay từ đầu Tạ Vãn Tinh còn không biết anh đang làm gì, cho đến khi Phó Văn Thiện mở vali ra, mò tìm một lúc lâu, lấy ra một vài thứ rồi ném chúng lên giường, vừa lúc nằm cạnh gối của Tạ Vãn Tinh.
Tạ Vãn Tinh quay đầu nhìn sang bên cạnh, phát hiện đó là một ít ức gà làm sẵn, vừa vặn là loại mà y thường dùng để thỏa mãn cơn đói khi giảm cân.
Phó Văn Thiện cũng ngồi xuống giường một lần nữa, dưới ngọn đèn ngủ mờ ảo, anh quay đầu liếc nhìn Tạ Vãn Tinh, căn phòng không sáng, nhưng Tạ Vãn Tinh lại phát hiện ra đôi mắt của anh rất đẹp, không phải kiểu mắt hoa đào dịu dàng mà là đôi mắt sắc bén, nguy hiểm như dã thú, lãnh đạm nhưng lại có sức hút.
Tạ Vãn Tinh không ngốc, tất nhiên y biết rằng là Phó Văn Thiện đưa nó cho y.
Nhưng y cũng rất ngạc nhiên, vì hiệu quả của tổ chương trình, nên không cho phép khách mời mang đồ ăn nhẹ và đồ uống khi chưa được phép vào, hành lý của họ phải được kiểm tra.
“Làm sao anh mang vào được?” Tạ Vãn Tinh hỏi hắn.
"Người đại diện giấu."
Phó Văn Thiện nói rất đúng lý hợp tình.
Người đại diện Giang Hàm cũng là tâm phúc của lão phu nhân, sợ vị thiếu gia này ở trong tổ chương trình thật sự thiếu ăn thiếu mặc nên tìm mọi cách giấu một gói đồ ăn vặt cho cậu.
Nhưng Phó Văn Thiện không hiểu điều này, năm đó anh cùng anh trai đi huấn luyện quân đội, có khi hai ngày không ăn cơm, nào có dễ kiều khí như vậy.
Không nghĩ tới, anh không dùng đồ ăn mà Giang Hàm đã chuẩn bị, nhưng Tạ Vãn Tinh lại được lợi.
Thấy đôi mắt Tạ Vãn Tinh dán chặt vào những miếng ức gà đó, nhưng không đưa tay ra, Phó Văn Thiện gần như có thể nhìn thấy sự rối rắm trong lòng y.
Tôi muốn ăn nhưng cảm thấy mình không thể không có cốt khí như vậy.
Phó Văn Thiện không khỏi giật giật khóe miệng, cố ý nói: "Anh ăn hay không? Tôi đem cất."
Tạ Vãn Tinh dứt khoát đưa tay ra, ôm đồ ăn vặt vào lòng.
"Ăn."
Cốt khí là nhỏ, đói chết là lớn.
Tạ Vãn Tinh từ ổ chăn chui ra, xé mở mấy túi đồ ăn vặt đó ra, cắn một miếng, cảm thấy mỹ mãn mà hoang hô.
Phó Văn Thiện dựa vào đầu giường, như thể đang nhìn vào điện thoại, nhưng thực tế là khoé mắt anh đang nhìn Tạ Vãn Tinh.
Anh cảm thấy Tạ Vãn Tinh đôi khi sẽ lộ ra một mặt trẻ con.
Ví dụ như bây giờ, Tạ Vãn Tinh đang ôm ức gà, gặm tới gặm lui, như một con hamster nhỏ, trên môi còn dính một chút nước, ăn một cách chăm chú nghiêm túc.
...và khá đáng yêu.
Tạ Vãn Tinh cắn miếng thịt, cuối cùng cảm thấy dạ dày trống rỗng tốt hơn một chút.
"Cảm ơn," y nói với Phó Văn Thiện, "Tôi nợ anh một ân tình."
Mặc dù tính cách của Phó Văn Thiện không tốt lắm, nhưng tốt xấu gì cũng có điểm thích giúp đỡ người khác.
Tạ Vãn Tinh quyết định lặng lẽ tăng đánh giá của mình đối với người này, thêm một phần trăm.
Phó Văn Thiện phớt lờ y, tự mình chui vào chăn.
"Ăn xong ngủ đi, đêm nay còn có nhiệm vụ."
Tạ Vãn Tinh bĩu môi, cảm thấy điểm ấn tượng nhỏ mà y vừa tăng đã biến mất.
Nhưng y cũng nhanh chóng đứng dậy đánh răng lần nữa, sau đó lại chui vào trong chăn, tranh thủ thời gian đi ngủ.
Bây giờ đã hơn mười giờ, không biết khi nào tổ chương trình mới gọi bọn họ ra ngoài.
Hết chương 6.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip